Nếu nói người của Yên Vũ lâu là loại có thể ám sát thì không chiến đấu chính diện, vậy người của Cực Chiến đạo lại khác hoàn toàn, ai nấy chẳng khác nào Trương Liệt Cuồng trời sinh, có thể đối đầu chính diện thì tuyệt đối không ám sát.
Đúng rồi, ban đầu Thất Sát thiên đao được truyền từ Cực Chiến đạo, mãi tới tận bây giờ ở Liệt châu vẫn còn Thất Sát môn, lệ thuộc vào Trung phủ, trong đó có vài vị cường giả tu luyện Thất Sát thiên đao.
Lúc này Ninh Dạ đã thu tàn hương, giao cho một đệ tử: “Giao cho Thần Cơ đường kiểm tra, xem có phải Mê Thần hương không.”
Đệ tử kia đem tàn hương đi.
Ninh Dạ đã trở lại gian ngoài, đi tới bên cạnh thi thể Giang Đại Chuy: “Giang Đại Chuy thân là vệ sĩ của đặc sứ mà lại chạy ra gặp một người ngoài, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thuộc hạ muốn nói chuyện với Tần Thì Nguyệt.”
“Ngươi có chắc không?” Lao Huyền Minh do dự một chút: “Thật ra chỉ cần xác nhận chuyện này do Yên Vũ lâu xuất thủ là chúng ta có thể báo cáo kết quả lên bên trên rồi.”
Tính cách của hắn và Phó Đông Lưu chẳng khác gì nhau, chuyện gì cũng qua quýt lấp liếm cho xong.
Nhưng Ninh Dạ lại chẳng phải Lạc Cầu Chân, y nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu bắt được một hai người của Yên Vũ lâu chẳng tốt hơn sao?”
Lao Huyền Minh hưng phấn: “Ngươi bắt được à?”
“Đầu tiên phải nói chuyện với Tần Thì Nguyệt đã... Nếu là người của Yên Vũ lâu xuất thủ, vậy thuộc hạ nghi ngờ có thể người này ở bên cạnh Tần Thì Nguyệt. Xác định là người của Yên Vũ lâu chỉ là hoàn thành vụ án được giao, bắt được uy hiếp bên cạnh đặc sứ mới là đại công.” Ninh Dạ cho Lao Huyền Minh đáp án mà hắn thích nghe nhất.
——————————————————
Ngay khi thấy Tần Thì Nguyệt, Ninh Dạ đã cảm thấy đây là một nữ nhân khó đối phó.
Cái tên Tần Thì Nguyệt rất giàu ý thơ, nhưng vẻ ngoài của cô ta lại khác hẳn tên của mình.
Cô ta không có mái tóc dài thường thấy ở tu tiên giả mà để tóc ngắn hoạt bát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói không phải loại mỹ nữ truyền thống mà giống như loại mỹ nữ nước ngoài thường xuất hiện trên bìa tạp chí trong kiếp trước của Ninh Dạ.
Ánh mắt của cô ta cực kỳ sắc bén, toát lên thần thái tự tin.
Cô ta mặc một bộ váy ngắn quấn ngực thắt eo, để lộ hai cánh tay màu cổ đồng và đôi chân rất dài, trang phục này dẫu có đặt ở thế giới hiện đại cũng có thể coi là đáng kinh ngạc; kể cả Liệt châu với tính cách dân chúng dũng mãnh, cách ăn mặc này cũng rất hiếm thấy.
Trên lưng cô nàng đeo hai thanh loan đao, lưỡi đao rất cong, thân đao dài kéo tới tận mông, chuyện này khiến cô ta không thể ngồi được.
Cho nên cô ta đang đứng.
Đứng trên bậc thang của đại sảnh phủ đặc sứ, nhìn từ trên cao xuống Ninh Dạ bên dưới.
Xét theo hình tượng của cô nàng, có thể thấy đây là một nữ nhân cực kỳ ngang ngược.
Nhưng khi cô ta mở miệng, Ninh Dạ lập tức hiểu Tần Thì Nguyệt không phải loại đơn giản, dũng mãnh ngang ngược chỉ là vẻ ngoài của cô ta, hay là cách mà cô ta buộc phải lựa chọn để hàng phục đám người dã man bên cạnh mình, còn ẩn dưới bề ngoài ngông cuồng hoang dại đó lại là sự khôn khéo hiếm thấy.
“Giết mấy người bình thường thôi, cần gì tới Mê Thần hương. Manh mối này có vấn đề.” Cô ta nói.
Lời ít mà ý nhiều, nhưng đi ngay vào trọng tâm.
Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ lạ nên mới tới gặp đặc sứ.”
Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao Giang Đại Chuy lại tới đó?”
“Đúng.”
‘‘Hắn tới gặp một người.’‘
“Ai?”
“Không nói được.”
“Hóa ra là người của Hắc Bạch thần cung, ta hiểu rồi.” Ninh Dạ cười nói.
Tần Thì Nguyệt đờ ra: “Ngươi...”
Ninh Dạ cười nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lý ra đặc sứ cũng muốn mau mau chóng chóng tìm ra hung thủ, theo lý mà nói nên phối hợp với chúng ta. Nhưng cho dù như vậy đặc sứ vẫn kiên quyết không nói, nghĩ lại thì chỉ có thể là người của Hắc Bạch thần cung ngấm ngầm gặp mặt Cực Chiến đạo mới có vẻ hợp lý.”
Các đại tiên môn đều cài cắm gián điệp khắp nơi, đây không phải chuyện hiếm thấy, cho dù Cực Chiến đạo tôn sùng vũ lực, coi thường mặt tối nhưng vẫn phải thực hiện công việc cơ bản nhất. Dù sao cũng không thể để hai mắt tối thui không biết gì về đối thủ.
Dẫu hai đại tiên môn có hợp tác, ngược lại tình báo lại càng quan trọng - ví dụ như biết lần này mong muốn hợp tác của đối phương mạnh mẽ đến đâu, giới hạn của họ là gì, vân vân.
Giang Đại Chuy là hộ vệ của đặc sứ, không thể vô duyên vô cớ chạy ra gặp người ngoài được, lại thêm trong tình huống như vậy Tần Thì Nguyệt vẫn không chịu nói Giang Đại Chuy đi gặp ai, đáp án cũng vô cùng sống động.
Chuyện này cũng giống như lúc Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, có lúc không có đáp án chính là đáp án.
Nếu nói người của Yên Vũ lâu là loại có thể ám sát thì không chiến đấu chính diện, vậy người của Cực Chiến đạo lại khác hoàn toàn, ai nấy chẳng khác nào Trương Liệt Cuồng trời sinh, có thể đối đầu chính diện thì tuyệt đối không ám sát.
Đúng rồi, ban đầu Thất Sát thiên đao được truyền từ Cực Chiến đạo, mãi tới tận bây giờ ở Liệt châu vẫn còn Thất Sát môn, lệ thuộc vào Trung phủ, trong đó có vài vị cường giả tu luyện Thất Sát thiên đao.
Lúc này Ninh Dạ đã thu tàn hương, giao cho một đệ tử: “Giao cho Thần Cơ đường kiểm tra, xem có phải Mê Thần hương không.”
Đệ tử kia đem tàn hương đi.
Ninh Dạ đã trở lại gian ngoài, đi tới bên cạnh thi thể Giang Đại Chuy: “Giang Đại Chuy thân là vệ sĩ của đặc sứ mà lại chạy ra gặp một người ngoài, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thuộc hạ muốn nói chuyện với Tần Thì Nguyệt.”
“Ngươi có chắc không?” Lao Huyền Minh do dự một chút: “Thật ra chỉ cần xác nhận chuyện này do Yên Vũ lâu xuất thủ là chúng ta có thể báo cáo kết quả lên bên trên rồi.”
Tính cách của hắn và Phó Đông Lưu chẳng khác gì nhau, chuyện gì cũng qua quýt lấp liếm cho xong.
Nhưng Ninh Dạ lại chẳng phải Lạc Cầu Chân, y nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu bắt được một hai người của Yên Vũ lâu chẳng tốt hơn sao?”
Lao Huyền Minh hưng phấn: “Ngươi bắt được à?”
“Đầu tiên phải nói chuyện với Tần Thì Nguyệt đã... Nếu là người của Yên Vũ lâu xuất thủ, vậy thuộc hạ nghi ngờ có thể người này ở bên cạnh Tần Thì Nguyệt. Xác định là người của Yên Vũ lâu chỉ là hoàn thành vụ án được giao, bắt được uy hiếp bên cạnh đặc sứ mới là đại công.” Ninh Dạ cho Lao Huyền Minh đáp án mà hắn thích nghe nhất.
——————————————————
Ngay khi thấy Tần Thì Nguyệt, Ninh Dạ đã cảm thấy đây là một nữ nhân khó đối phó.
Cái tên Tần Thì Nguyệt rất giàu ý thơ, nhưng vẻ ngoài của cô ta lại khác hẳn tên của mình.
Cô ta không có mái tóc dài thường thấy ở tu tiên giả mà để tóc ngắn hoạt bát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thể nói không phải loại mỹ nữ truyền thống mà giống như loại mỹ nữ nước ngoài thường xuất hiện trên bìa tạp chí trong kiếp trước của Ninh Dạ.
Ánh mắt của cô ta cực kỳ sắc bén, toát lên thần thái tự tin.
Cô ta mặc một bộ váy ngắn quấn ngực thắt eo, để lộ hai cánh tay màu cổ đồng và đôi chân rất dài, trang phục này dẫu có đặt ở thế giới hiện đại cũng có thể coi là đáng kinh ngạc; kể cả Liệt châu với tính cách dân chúng dũng mãnh, cách ăn mặc này cũng rất hiếm thấy.
Trên lưng cô nàng đeo hai thanh loan đao, lưỡi đao rất cong, thân đao dài kéo tới tận mông, chuyện này khiến cô ta không thể ngồi được.
Cho nên cô ta đang đứng.
Đứng trên bậc thang của đại sảnh phủ đặc sứ, nhìn từ trên cao xuống Ninh Dạ bên dưới.
Xét theo hình tượng của cô nàng, có thể thấy đây là một nữ nhân cực kỳ ngang ngược.
Nhưng khi cô ta mở miệng, Ninh Dạ lập tức hiểu Tần Thì Nguyệt không phải loại đơn giản, dũng mãnh ngang ngược chỉ là vẻ ngoài của cô ta, hay là cách mà cô ta buộc phải lựa chọn để hàng phục đám người dã man bên cạnh mình, còn ẩn dưới bề ngoài ngông cuồng hoang dại đó lại là sự khôn khéo hiếm thấy.
“Giết mấy người bình thường thôi, cần gì tới Mê Thần hương. Manh mối này có vấn đề.” Cô ta nói.
Lời ít mà ý nhiều, nhưng đi ngay vào trọng tâm.
Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy kỳ lạ nên mới tới gặp đặc sứ.”
Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao Giang Đại Chuy lại tới đó?”
“Đúng.”
‘‘Hắn tới gặp một người.’‘
“Ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!