Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Cơ Điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)

Trong tâm hải của Doãn Thiên Chiếu, có ba ý thức đang cùng đối kháng.

Dẫu là một chọi hai, thực ra Doãn Thiên Chiếu vẫn chiếm thượng phong.

Tranh đấu nguyên thần vốn rất nguy hiểm, mà bản thể đương nhiên nắm giữ địa lợn, ngược lại ba người Ninh Dạ ký gửi tâm thần vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, vốn nằm trong thế bất lợi.

Tâm thần của Công Tôn Điệp vừa gia nhập, chỉ cảm thấy như đi vào một không gian hắc ám, đâu đâu cũng có tiếng gào thét của Doãn Thiên Chiếu, mây mù biến hóa, hình thành vô số gương mặt ác quỷ dữ tợn, liên miên không dứt.

Còn bên trong thức hải lại là một hào quang đẹp đẽ, bên trong sinh ra ảo ảnh, chính là ảo giác giả dối mà Ninh Dạ dùng Khi Thiên thuật thêu dệt cho Doãn Thiên Chiếu nhưng bị y chống cự, không thể mở rộng, chỉ khổ sở chống đỡ.

Công Tôn Điệp muốn đi qua nhưng lại không biết nên hành động như thế nào. Đang lúc cô mê man, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt thay đổi, không ngờ lại xuất hiện trong ảo giác. Cảnh tượng thay đổi, mình đứng sừng sững trên trời cao, bên dưới là đỉnh Thiên Nguyên phong của Hắc Bạch thần cung, Nhạc Tâm Thiện đang lớn tiếc hét: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi có biết tội của mình không?”

Doãn Thiên Chiếu bị trói trên cột sắt, bị cột sắt nóng đốt lên người, gào thét điên cuồng: “Không! Không!”

Chẳng trách Doãn Thiên Chiếu lại kháng cự lại, hắn vô thức không muốn tiếp nhận cơn ác mộng này.

Công Tôn Điệp lại như đôi mắt trên bầu trời quan sát cảnh tượng này, hai bên là ý chí của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

“Sao cô cũng chui vào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không thể cấy ghép ảo ảnh, chúng ta cũng không thể ra ngoài.” Trì Vãn Ngưng quát.

Công Tôn Điệp trả lời: “Vào thì cũng vào rồi, giờ nói mấy câu này thì có tác dụng gì. Này, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, gặp tình huống này sao còn không nghĩ cách?” Nửa câu sau là nói với Ninh Dạ.

Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Tình hình không ổn, Doãn Thiên Chiếu vẫn chống cự theo bản năng. Đã không thể thực hiện hế hoạch này, nhất định phải đổi sang cách khác.”

“Đổi thế nào?”

“Không thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của hắn, tốt nhất là khéo léo dẫn dắt.” Nói xong Ninh Dạ đã vung thay giải trừ ảo ảnh.

Ảo ảnh biến mất, theo lý mà nói ý thức của Doãn Thiên Chiếu sẽ xâm lấn toàn diện, nhưng tình hình đó lại không hề phát sinh.

Ý thức của ba người chìm xuống, phát hiện mình đã đứng trong một khu rừng.

“Đây là đâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Ninh Dạ nhìn về phương xa, chỉ ngọn núi bằng phẳng ở đằng đó: “Kia là đỉnh núi phẳng của Thiên Cơ sơn, nơi này là dưới chân núi, ta biết chúng ta đang ở đâu rồi.”

Sau khi hắn lên tiếng, chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện cách đó không xa.

Nam chính là Doãn Thiên Chiếu, nữ lại là Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên tựa vào lòng Doãn Thiên Chiếu: “Thiên Chiếu, ngày mai muội phải theo phụ thân về Hắc Bạch thần cung. Sau ngày hôm nay chúng ta không thể gặp nhau nữa...”

Nói đoạn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ.

Ba người hiểu ra, đây là thời khắc mấu chốt Doãn Thiên Chiếu phản bội vì Thường Vũ Yên.

Doãn Thiên Chiếu đau đớn ôm lấy Thường Vũ Yên: “Vỹu Yên, muội không thể ở lại à? Ở lại đi, huynh thuyết phục sư phụ, cho muội gia nhập Thiên Cơ môn.”

Sắc mặt Thường Vũ Yên càng đau khổ: “Chàng còn chưa hiểu ư? Muội không thể gia nhập Thiên Cơ môn. Cha muội là đệ tử của chưởng điện sứ Bạch điện Tây Phong Tử, là cháu ruột của người. Tân Nhiễm Tử không thể nhận muội làm đệ tử. Hơn nữa Thiên Cơ môn làm sao sánh được với Hắc Bạch thần cung. Chẳng thà huynh theo muội tới Hắc Bạch thần cung, chúng ta cùng tiêu dao.”

“Huynh không thể phản bội sư môn được!”

“Không thể ư?” Giọng nói của Thường Vũ Yên the thé: “Rốt cuộc sư phụ của huynh đối xử với huynh có gì tốt? Trong mắt lão ta chỉ có Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Triệu Long Quang, Thanh Lâm, đã bao giờ có huynh? Có gì tốt lão ta cũng cho bọn họ trước, đã có lúc nào tới phiên huynh chưa? Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Thiên Cơ điện, bọn chúng cũng lừa huynh! Nếu không phải huynh vô tình nghe đại sư huynh nhắc tới việc này với sư phụ, đến bây giờ huynh còn chưa hay biết gì.”

Doãn Thiên Chiếu cụt hứng ngồi xuống: “Thiên Cơ điện rất quan trọng, bọn họ không nói cũng không có gì lạ.”

“Huynh chỉ biết nói cho bọn họ nhưng huynh đã từng nghĩ tới muội chưa?” Thường Vũ Yên cao giọng hét lên: “Muội nói thật cho huynh biết, muội đã nói chuyện Thiên Cơ điện cho cha.”

“Muội nói cái gì?” Doãn Thiên Chiếu kinh hãi: “Muội đã hứa sẽ không nói cơ mà!”

Trong tâm hải của Doãn Thiên Chiếu, có ba ý thức đang cùng đối kháng.

Dẫu là một chọi hai, thực ra Doãn Thiên Chiếu vẫn chiếm thượng phong.

Tranh đấu nguyên thần vốn rất nguy hiểm, mà bản thể đương nhiên nắm giữ địa lợn, ngược lại ba người Ninh Dạ ký gửi tâm thần vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, vốn nằm trong thế bất lợi.

Tâm thần của Công Tôn Điệp vừa gia nhập, chỉ cảm thấy như đi vào một không gian hắc ám, đâu đâu cũng có tiếng gào thét của Doãn Thiên Chiếu, mây mù biến hóa, hình thành vô số gương mặt ác quỷ dữ tợn, liên miên không dứt.

Còn bên trong thức hải lại là một hào quang đẹp đẽ, bên trong sinh ra ảo ảnh, chính là ảo giác giả dối mà Ninh Dạ dùng Khi Thiên thuật thêu dệt cho Doãn Thiên Chiếu nhưng bị y chống cự, không thể mở rộng, chỉ khổ sở chống đỡ.

Công Tôn Điệp muốn đi qua nhưng lại không biết nên hành động như thế nào. Đang lúc cô mê man, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt thay đổi, không ngờ lại xuất hiện trong ảo giác. Cảnh tượng thay đổi, mình đứng sừng sững trên trời cao, bên dưới là đỉnh Thiên Nguyên phong của Hắc Bạch thần cung, Nhạc Tâm Thiện đang lớn tiếc hét: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi có biết tội của mình không?”

Doãn Thiên Chiếu bị trói trên cột sắt, bị cột sắt nóng đốt lên người, gào thét điên cuồng: “Không! Không!”

Chẳng trách Doãn Thiên Chiếu lại kháng cự lại, hắn vô thức không muốn tiếp nhận cơn ác mộng này.

Công Tôn Điệp lại như đôi mắt trên bầu trời quan sát cảnh tượng này, hai bên là ý chí của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

“Sao cô cũng chui vào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không thể cấy ghép ảo ảnh, chúng ta cũng không thể ra ngoài.” Trì Vãn Ngưng quát.

Công Tôn Điệp trả lời: “Vào thì cũng vào rồi, giờ nói mấy câu này thì có tác dụng gì. Này, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, gặp tình huống này sao còn không nghĩ cách?” Nửa câu sau là nói với Ninh Dạ.

Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Tình hình không ổn, Doãn Thiên Chiếu vẫn chống cự theo bản năng. Đã không thể thực hiện hế hoạch này, nhất định phải đổi sang cách khác.”

“Đổi thế nào?”

“Không thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của hắn, tốt nhất là khéo léo dẫn dắt.” Nói xong Ninh Dạ đã vung thay giải trừ ảo ảnh.

Ảo ảnh biến mất, theo lý mà nói ý thức của Doãn Thiên Chiếu sẽ xâm lấn toàn diện, nhưng tình hình đó lại không hề phát sinh.

Ý thức của ba người chìm xuống, phát hiện mình đã đứng trong một khu rừng.

“Đây là đâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Ninh Dạ nhìn về phương xa, chỉ ngọn núi bằng phẳng ở đằng đó: “Kia là đỉnh núi phẳng của Thiên Cơ sơn, nơi này là dưới chân núi, ta biết chúng ta đang ở đâu rồi.”

Sau khi hắn lên tiếng, chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện cách đó không xa.

Nam chính là Doãn Thiên Chiếu, nữ lại là Thường Vũ Yên.

Thường Vũ Yên tựa vào lòng Doãn Thiên Chiếu: “Thiên Chiếu, ngày mai muội phải theo phụ thân về Hắc Bạch thần cung. Sau ngày hôm nay chúng ta không thể gặp nhau nữa...”

Nói đoạn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!