Từ ngày thấy Triệu Long Quang, ký ức bị lãng quên đã lâu lại nổi lên trong lòng Doãn Thiên Chiếu.
Trong đầu luôn hồi tưởng lại tiếng kêu thảm thiết của đồng môn trước kia, hiện lên hình ảnh cái chết của bọn họ.
Những người này như oan hồn bất tán, luôn quấn lấy hắn, liên tục xuất hiện, trở thành ác mộng của hắn.
Trước đây còn có Thường Vũ Yên giúp hắn giải tỏa ưu phiền nhưng bây giờ hắn đã mất cả Thường Vũ Yên.
Vì vậy một mình trong gian phòng nhỏ, Doãn Thiên Chiếu chỉ có cảm giác thê lương từ tận đáy lòng.
Đây chính là kết cục của phản đồ ư?
Sau khi hết tác dụng là bị vứt bỏ, mất đi tất cả.
Ngược lại trong số những oan hồn trước kia, có một người đã hóa thành thực chất, xuất hiện trước mặt hắn.
Đại sư huynh. . . Triệu Long Quang!
Hắn không chết!
Hắc Bạch thần cung chết tiệt, bọn chúng vẫn luôn lừa mình.
Hắn từng cố gắng lảng tránh tất cả, nhưng ngày hôm đó lại bị ép không thể không đối diện.
Hắn không thể quên được, không thể đối mặt với ánh mắt thù hận của Triệu Long Quang.
Tất cả mọi áy náy hiện lên trong cõi lòng, Doãn Thiên Chiếu khóc lóc: “Xin lỗi...”
Bây giờ hắn thật sự hối hận.
Còn hối hận này có bao nhiêu phần là từ cảnh ngộ bản thân, có bao nhiêu phần là do lương tâm bị kích thích, không ai nói rõ được.
Thậm chí ngay chính bản thân Doãn Thiên Chiếu cũng không biết, nếu trời cao cho hắn một cơ hội làm lạ, liệu hắn có bán đứng Thiên Cơ môn hay không.
Hắn chỉ biết, mình đã không còn đường quay đầu.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, nằm trên giường, tinh thần uể oải, như một xác chết di động.
Mãi tới khi một bức thư bay lơ lửng từ ngoài phòng vào.
Doãn Thiên Chiếu nắm lấy thư, mêt mỏi nhìn thoáng qua, tinh thần vốn trống rỗng lại sửng sốt: “Là hắn?”
Nửa canh giờ sau.
Trong một hang núi nhỏu bên ngoài Cửu Cung sơn.
Doãn Thiên Chiếu đi tới nơi này.
Có lẽ do sợ hãi điều chưa biết,tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ có gương mặt vẫn rất tiều tụy.
Bên trong hang, đang ngồi một mình, tự uống trà.
Thấy Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu hầm hừ: “Tìm ta có chuyện gì?”
Chén trà dừng lại giữa không trung một chút, sau đó Ninh Dạ uống một hơi cạn sạch, vung tay chỉ xéo vào ghế đá đối diện: “Ngồi đi.”
Doãn Thiên Chiếu trực tiếp đi tới ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Dạ vẫn không có thiện ý.
Trước đây Lạc Cầu Chân đã nghi ngờ Ninh Dạ vài lần, Doãn Thiên Chiếu cũng từng tin y là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng sau chuyện Tạo Hóa thủy, Doãn Thiên Chiếu đã không còn nghi ngờ, chỉ có điều nghĩ tới đề nghị sau này của Ninh Dạ đã suýt nữa hại hắn phải chịu dằn vặt của Thực Tâm công, trong lòng lại phẫn nộ, khó tránh khỏi hận thù.
“Uống trà đi.” Ninh Dạ nói.
Doãn Thiên Chiếu không buồn để ý tới y, hắn sẽ không tùy tiện uống đồ của Ninh Dạ.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Mấy hôm nay ngươi sống không dễ chịu gì nhỉ?”
Doãn Thiên Chiếu lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Ninh Dạ đặt chén trà xuống nhìn hắn: “Trước khi ta và ngươi nói chuyện, giúp ta một việc đã nhé? Lấy Lưu Ảnh thạch của ngươi ra đây.”
Doãn Thiên Chiếu biến sắc.
Ninh Dạ cười nói: “Đừng dùng thủ đoạn này với ta, không nghĩa lý gì đâu. Ngươi cũng đừng lừa ta, nói ngươi còn sẽ báo cho ai đó... Những điều ta biết về ngươi nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.”
Nghe y nói như vậy, Doãn Thiên Chiếu không kiềm chế nổi, run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cái này có thể đợi lát nữa hãy nói.” Ninh Dạ đã giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu.
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, lấy một viên Lưu Ảnh thạch ra giao cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ lắc đầu: “Vẫn còn một viên.”
Doãn Thiên Chiếu càng bất đắc dĩ, đành lấy nốt viên Lưu Ảnh thạch còn lại.
Thời khắc này, hắn cảm giác như toàn thân bị Ninh Dạ lột sạch, không còn bất cứ bí ẩn gì, cũng không cách nào giữ được an toàn.
Tiện tay thu hồi Lưu Ảnh thạch, Ninh Dạ nói: “Không có Thường Vũ Yên, ngươi đã không được thần cung che chở, bản thân còn trở thành đối tượng nghi ngờ của thần cung. Nếu không phải Lạc Cầu Chân bố trí nước cờ Triệu Long Quang, e rằng hôm đó trên Động Huyền điện, ngươi đã phải trực tiếp chịu đựng khảo nghiệm của Thực Tâm công.”
Doãn Thiên Chiếu hừ một tiếng: “Làm vậy sẽ chứng minh ta không bán đứng thần cung.”
“Hoàn toàn ngược lại.” Ninh Dạ lắc đầu: “Làm vậy sẽ chứng minh chính ngươi bán đứng Hắc Bạch thần cung.”
Cái gì?
Doãn Thiên Chiếu cả kinh: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó? Ta vốn không...”
Từ ngày thấy Triệu Long Quang, ký ức bị lãng quên đã lâu lại nổi lên trong lòng Doãn Thiên Chiếu.
Trong đầu luôn hồi tưởng lại tiếng kêu thảm thiết của đồng môn trước kia, hiện lên hình ảnh cái chết của bọn họ.
Những người này như oan hồn bất tán, luôn quấn lấy hắn, liên tục xuất hiện, trở thành ác mộng của hắn.
Trước đây còn có Thường Vũ Yên giúp hắn giải tỏa ưu phiền nhưng bây giờ hắn đã mất cả Thường Vũ Yên.
Vì vậy một mình trong gian phòng nhỏ, Doãn Thiên Chiếu chỉ có cảm giác thê lương từ tận đáy lòng.
Đây chính là kết cục của phản đồ ư?
Sau khi hết tác dụng là bị vứt bỏ, mất đi tất cả.
Ngược lại trong số những oan hồn trước kia, có một người đã hóa thành thực chất, xuất hiện trước mặt hắn.
Đại sư huynh. . . Triệu Long Quang!
Hắn không chết!
Hắc Bạch thần cung chết tiệt, bọn chúng vẫn luôn lừa mình.
Hắn từng cố gắng lảng tránh tất cả, nhưng ngày hôm đó lại bị ép không thể không đối diện.
Hắn không thể quên được, không thể đối mặt với ánh mắt thù hận của Triệu Long Quang.
Tất cả mọi áy náy hiện lên trong cõi lòng, Doãn Thiên Chiếu khóc lóc: “Xin lỗi...”
Bây giờ hắn thật sự hối hận.
Còn hối hận này có bao nhiêu phần là từ cảnh ngộ bản thân, có bao nhiêu phần là do lương tâm bị kích thích, không ai nói rõ được.
Thậm chí ngay chính bản thân Doãn Thiên Chiếu cũng không biết, nếu trời cao cho hắn một cơ hội làm lạ, liệu hắn có bán đứng Thiên Cơ môn hay không.
Hắn chỉ biết, mình đã không còn đường quay đầu.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống của bản thân, nằm trên giường, tinh thần uể oải, như một xác chết di động.
Mãi tới khi một bức thư bay lơ lửng từ ngoài phòng vào.
Doãn Thiên Chiếu nắm lấy thư, mêt mỏi nhìn thoáng qua, tinh thần vốn trống rỗng lại sửng sốt: “Là hắn?”
Nửa canh giờ sau.
Trong một hang núi nhỏu bên ngoài Cửu Cung sơn.
Doãn Thiên Chiếu đi tới nơi này.
Có lẽ do sợ hãi điều chưa biết,tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ có gương mặt vẫn rất tiều tụy.
Bên trong hang, đang ngồi một mình, tự uống trà.
Thấy Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu hầm hừ: “Tìm ta có chuyện gì?”
Chén trà dừng lại giữa không trung một chút, sau đó Ninh Dạ uống một hơi cạn sạch, vung tay chỉ xéo vào ghế đá đối diện: “Ngồi đi.”
Doãn Thiên Chiếu trực tiếp đi tới ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Dạ vẫn không có thiện ý.
Trước đây Lạc Cầu Chân đã nghi ngờ Ninh Dạ vài lần, Doãn Thiên Chiếu cũng từng tin y là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng sau chuyện Tạo Hóa thủy, Doãn Thiên Chiếu đã không còn nghi ngờ, chỉ có điều nghĩ tới đề nghị sau này của Ninh Dạ đã suýt nữa hại hắn phải chịu dằn vặt của Thực Tâm công, trong lòng lại phẫn nộ, khó tránh khỏi hận thù.
“Uống trà đi.” Ninh Dạ nói.
Doãn Thiên Chiếu không buồn để ý tới y, hắn sẽ không tùy tiện uống đồ của Ninh Dạ.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Mấy hôm nay ngươi sống không dễ chịu gì nhỉ?”
Doãn Thiên Chiếu lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Ninh Dạ đặt chén trà xuống nhìn hắn: “Trước khi ta và ngươi nói chuyện, giúp ta một việc đã nhé? Lấy Lưu Ảnh thạch của ngươi ra đây.”
Doãn Thiên Chiếu biến sắc.
Ninh Dạ cười nói: “Đừng dùng thủ đoạn này với ta, không nghĩa lý gì đâu. Ngươi cũng đừng lừa ta, nói ngươi còn sẽ báo cho ai đó... Những điều ta biết về ngươi nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.”
Nghe y nói như vậy, Doãn Thiên Chiếu không kiềm chế nổi, run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cái này có thể đợi lát nữa hãy nói.” Ninh Dạ đã giơ tay về phía Doãn Thiên Chiếu.
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, lấy một viên Lưu Ảnh thạch ra giao cho Ninh Dạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!