Đương nhiên cô thấy vui rồi, Ninh Dạ đã qua được lần thẩm vấn trong đại điện, chuyện Ninh Dạ nhờ Công Tôn Điệp sửa đổi gương mặt cho mình đúng là tuyệt diệu, Tạo Hóa thủy vô dụng dẫn tới tất cả mưu kế của Lạc Cầu Chân thất bại, Ninh Dạ còn nhờ đó khôi phục dung mạo, còn anh tuấn điển trai như vậy, trong lòng cô vui như hoa nở, ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng đầy trìu mến.
Nhưng nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng, thấy tâm trạng vui vẻ của cô, cảm giác nguy cơ trong lòng Ninh Dạ lại đột nhiên nặng lên.
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại một câu mà Lạc Cầu Chân đã nói: “Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Lúc nào là ‘lúc hắn đắc ý nhất’?
Chính là lúc này!
Là giờ phút này!
Thời điểm này, y đã sử dụng Tạo Hóa thủy, Nhạc Tâm Thiện đã lên tiếng như đã giải quyết dứt khoát, không còn ai nghi ngờ y.
Có thể nói từ giờ trở đi, tất cả những nghi ngờ trong quá khứ đều được rửa sạch.
Nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng là biết, đây chính là thời điểm mà mình đắc ý nhất.
Nguy cơ!
Nguy cơ cực lớn!
Lông tóc toàn thân Ninh Dạ dựng đứng.
Nhưng y không biết nguy cơ ở đâu, thậm chí y không thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ thấy ánh mắt si mê của Trì Vãn Ngưng, còn cả vẻ thiếu kiên nhẫn của Nhạc Tâm Thiện.
Hắn nói: “Hai người các ngươi đã chán chưa, còn không lui xuống?”
Tâm thần Ninh Dạ hơi chấn động, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Trì Vãn Ngưng kinh hãi đỡ lấy y: “Ninh Dạ, chàng sao vậy?”
“Không sao.” Ninh Dạ mỉm cười, thân thể hơi run rẩy: “Vừa rồi lão già chết tiệt Cừu Bất Quân đả thương ta, nãy giờ vẫn cố gắng gượng... không chịu nổi nữa rồi, nàng dìu ta một chút.”
“Vâng.” Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ, đỡ lấy Ninh Dạ, Ninh Dạ thi lễ với bên trên: “Ninh Dạ xin cáo lui.”
Y cứ thế chậm rãi xoay người, bước từng bước một ra ngoài điện trong ánh mắt mọi người.
Y quay lưng về phía đại điện, đương nhiên không thấy cảnh tượng sau lưng.
Ngay thời khắc y xoay người, Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Tây Phong Tử, Lạc Cầu Chân, Ôn Tâm Dư, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, cùng dùng ánh mắt tiễn y.
Bọn họ nhìn theo bóng lưng y, nhìn tới lúc y ra ngoài đại điện, bước vào quảng trường, đi vào hành lang cửu khúc,Ninh Dạ di qua cửa điện, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một lúc lâu sau.
Tây Phong Tử đột nhiên nói: “Sao rồi?”
Ôn Tâm Dư khẽ lắc đầu: “Không có bất cứ vấn đề gì, không thấy chút chấn động nào của tâm trạng.”
Nhạc Tâm Thiện cũng lắc đầu.
Tuy hắn không biết Biện Tình bí pháp nhưng cũng có bí thuật lý giải huyền cơ.
Nhưng tất cả những thứ này đều không thể chứng minh được.
Ninh Dạ không có bất cứ điểm nào lạ thường.
Lạc Cầu Chân lại đột nhiên biến sắc.
Không thể nào?
Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí tất cả, thế nhưng món quà cuối cùng này vẫn không phát huy tác dụng?
Hắn lao tới như điên, chạy thẳng ra ngoài điện.
Bên ngoài Động Huyền điện có một nhà lao.
Một nam tử bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, ngồi trong nhà lao. Hắn đã bị dằn vặt tới không ra hình người, hai mắt vô thần, dại ra như chết.
Chỉ có gương mặt được lau rửa sạch sẽ.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Doãn Thiên Chiếu chạy ra theo Lạc Cầu Chân, khoảnh khắc chứng kiến gương mặt đó toàn thân hắn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Đại sư huynh!”
Bên ngoài Động Huyền điện, Triệu Long Quang đang ngồi bất động trong nhà lao.
Hắn đã bị dằn vặt quá lâu, chịu vô số đối đãi không thể chấp nhận nổi.
Tuy hắn còn sống nhưng chẳng khác gì người chết.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện thân thể hắn hiện ra màu đồng xanh cổ quái, trên mặt mọc đầy lông tơ nhỏ bé, hai chân cường tráng quỷ dị, bàn chân hóa thành móng thú, không ngờ lại có hình dạng nửa người nửa yêu.
Dù thế nào Doãn Thiên Chiếu cũng không ngờ mình lại thấy Triệu Long Quang ở đây, hơn nữa hắn còn biến thành hình dạng như vậy, trong lòng kinh hãi bằng chết, vội vàng hỏi Lạc Cầu Chân: “Các ngươi... các ngươi đã làm gì hắn?”
Lạc Cầu Chân lạnh lùng đáp: “Không phải chúng ta làm gì hắn, mà là Thái Âm môn làm gì hắn.”
Thái Âm môn?
Hóa ra Thái Âm môn bắt được hắn?
Nhưng vẫn bị Lạc Cầu Chân đưa tới, cố tình đưa ra ngay thởi điểm này để đả kích tâm linh Ninh Dạ.
Nếu Ninh Dạ là Thanh Lâm, Bạch Vũ của Thiên Cơ môn, như vậy khoảng khắc chứng kiến Triệu Long Quang, chắc chắn tâm thần của y sẽ thất thủ.
Chuyện này còn khiến y chấn động hơn bắt y giết Cừu Bất Quân nhiều. Bảo y giết Cừu Bất Quân, ít nhất Ninh Dạ còn có thể chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng đối mặt với Triệu Long Quang, y lại không hề chuẩn bị.
Đương nhiên cô thấy vui rồi, Ninh Dạ đã qua được lần thẩm vấn trong đại điện, chuyện Ninh Dạ nhờ Công Tôn Điệp sửa đổi gương mặt cho mình đúng là tuyệt diệu, Tạo Hóa thủy vô dụng dẫn tới tất cả mưu kế của Lạc Cầu Chân thất bại, Ninh Dạ còn nhờ đó khôi phục dung mạo, còn anh tuấn điển trai như vậy, trong lòng cô vui như hoa nở, ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng đầy trìu mến.
Nhưng nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng, thấy tâm trạng vui vẻ của cô, cảm giác nguy cơ trong lòng Ninh Dạ lại đột nhiên nặng lên.
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại một câu mà Lạc Cầu Chân đã nói: “Ta muốn cho hắn một đòn trí mạng ngay lúc hắn đắc ý nhất!”
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Ngay lúc hắn đắc ý nhất!
Lúc nào là ‘lúc hắn đắc ý nhất’?
Chính là lúc này!
Là giờ phút này!
Thời điểm này, y đã sử dụng Tạo Hóa thủy, Nhạc Tâm Thiện đã lên tiếng như đã giải quyết dứt khoát, không còn ai nghi ngờ y.
Có thể nói từ giờ trở đi, tất cả những nghi ngờ trong quá khứ đều được rửa sạch.
Nhìn ánh mắt của Trì Vãn Ngưng là biết, đây chính là thời điểm mà mình đắc ý nhất.
Nguy cơ!
Nguy cơ cực lớn!
Lông tóc toàn thân Ninh Dạ dựng đứng.
Nhưng y không biết nguy cơ ở đâu, thậm chí y không thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ thấy ánh mắt si mê của Trì Vãn Ngưng, còn cả vẻ thiếu kiên nhẫn của Nhạc Tâm Thiện.
Hắn nói: “Hai người các ngươi đã chán chưa, còn không lui xuống?”
Tâm thần Ninh Dạ hơi chấn động, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Trì Vãn Ngưng kinh hãi đỡ lấy y: “Ninh Dạ, chàng sao vậy?”
“Không sao.” Ninh Dạ mỉm cười, thân thể hơi run rẩy: “Vừa rồi lão già chết tiệt Cừu Bất Quân đả thương ta, nãy giờ vẫn cố gắng gượng... không chịu nổi nữa rồi, nàng dìu ta một chút.”
“Vâng.” Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ, đỡ lấy Ninh Dạ, Ninh Dạ thi lễ với bên trên: “Ninh Dạ xin cáo lui.”
Y cứ thế chậm rãi xoay người, bước từng bước một ra ngoài điện trong ánh mắt mọi người.
Y quay lưng về phía đại điện, đương nhiên không thấy cảnh tượng sau lưng.
Ngay thời khắc y xoay người, Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Tây Phong Tử, Lạc Cầu Chân, Ôn Tâm Dư, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, cùng dùng ánh mắt tiễn y.
Bọn họ nhìn theo bóng lưng y, nhìn tới lúc y ra ngoài đại điện, bước vào quảng trường, đi vào hành lang cửu khúc,Ninh Dạ di qua cửa điện, rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một lúc lâu sau.
Tây Phong Tử đột nhiên nói: “Sao rồi?”
Ôn Tâm Dư khẽ lắc đầu: “Không có bất cứ vấn đề gì, không thấy chút chấn động nào của tâm trạng.”
Nhạc Tâm Thiện cũng lắc đầu.
Tuy hắn không biết Biện Tình bí pháp nhưng cũng có bí thuật lý giải huyền cơ.
Nhưng tất cả những thứ này đều không thể chứng minh được.
Ninh Dạ không có bất cứ điểm nào lạ thường.
Lạc Cầu Chân lại đột nhiên biến sắc.
Không thể nào?
Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế bố trí tất cả, thế nhưng món quà cuối cùng này vẫn không phát huy tác dụng?
Hắn lao tới như điên, chạy thẳng ra ngoài điện.
Bên ngoài Động Huyền điện có một nhà lao.
Một nam tử bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, ngồi trong nhà lao. Hắn đã bị dằn vặt tới không ra hình người, hai mắt vô thần, dại ra như chết.
Chỉ có gương mặt được lau rửa sạch sẽ.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Doãn Thiên Chiếu chạy ra theo Lạc Cầu Chân, khoảnh khắc chứng kiến gương mặt đó toàn thân hắn mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Đại sư huynh!”
Bên ngoài Động Huyền điện, Triệu Long Quang đang ngồi bất động trong nhà lao.
Hắn đã bị dằn vặt quá lâu, chịu vô số đối đãi không thể chấp nhận nổi.
Tuy hắn còn sống nhưng chẳng khác gì người chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!