Thường Vũ Yên bị Ôn Tâm Dư vạch trần suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại khóc tu tu: “Tỷ tỷ, muội nên làm gì đây?”
Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Ta không thích nhất là muội như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi à! Thân là nữ giới phải tự lực tự cường chứ? Tên Doãn Thiên Chiếu kia có mắt không tròng, không xứng làm đàn ông, cái loại đàn ông đấy không cần cũng được!”
Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: “Không, huynh ấy không thế đâu. Trong lòng huynh ấy có khúc mắc, chẳng mấy chốc là vượt qua được thôi.”
“Muội chỉ tự an ủi mình thôi, Thường Vũ Yên à. Đừng trách ta không nhắc muội, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì đâu, hắn để ý tới muội chẳng qua là vì gia thế của muội thôi. Muội là cháu gái của Tây Phong Tử, là người thân duy nhất của ngài ấy. Nếu không có quan hệ như vậy, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của người này, muội cảm thấy hắn có thích muội không?”
“Không, không phải như vậy! Không phải như vậy!” Thường Vũ Yên hét lớn.
Ôn Tâm Dư thở dài một tiếng: “Chuyện khó nhất là cắt đứt chuyện tình trong nhân gian. Tuy ta chấp chưởng hình luật trong Chấp Tử thành, quản lý chuyện sát phạt trong nhân gian, nhưng cũng chẳng làm được gì trong chuyện này. Cũng giống câu thà dỡ một miếu còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân. Chuyện tình nam nữ là khó quản lý nhất, vì vợ chồng với nhau đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, muội không thể biết lúc nào tên oan gia kia lại hòa hợp, nếu người khác nói vài lời về chuyện này, sau này chính chủ biết được lại đâm ra oán hận. Nhưng muội là bạn tốt của ta, ta quan tâm tới muội, không nhịn được muốn nói thêm vài lời. Muội không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ có thân hình run rẩy.
Ôn Tâm Dư đỡ cô dậy: “Ta biết trong lòng muội đang đau khổ, dẫu sao chuyện hôm nay cũng do ta đường đột, không nên nhắc đến. Chuyện của muội, dù sao cũng phải do muội tự giải quyết, ta không nên dính vào. Nếu thế, hôm nay ta sẽ dừng lời ở đây, muội cứ coi như chưa nghe thấy mấy câu ta vừa nói.”
Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư.
Theo những gì cô biết về Ôn Tâm Dư, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng Ôn Tâm Dư như đã quyết ý, phất tay nói: “Muội đi đi, từ nay về sau ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, sau này muội có hỏi tới, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.”
Thường Vũ Yên còn định nói gì đó, Cừu Bất Quân đã đỡ cô đi.
Thấy Thường Vũ Yên đi khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên mỉm cười, gương mặt biến hóa, đã trở thành hình dạng của Công Tôn Điệp. Sau đó cô nàng cười nghiêng cười ngả, đâu còn phong thái của Ôn Tâm Dư.
Công Tôn Điệp ôm bụng cười ha hả: “Thú vị, thú vị, ta nhịn chết mất thôi. Này, ngươi không sợ tương lai Thường Vũ Yên tới hỏi Ôn Tâm Dư đối chứng à?”
Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tính khí của Đoạn Trường Nữ xưa nay vốn rất cứng rắn. Nếu cô ta đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tức là chưa từng xảy ra. Hơn nữa chẳng mấy chốc Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ náo nhiệt, e là Thường Vũ Yên chẳng có tâm tư đâu mà lo chuyện này...”
Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng dù sao cũng là sơ hở.”
Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Không sai, vì vậy đợi giải quyết gần xong mọi chuyện, cứ để cô ta chết theo là được. Dù sao cô ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu gây họa cho Thiên Cơ môn ta.”
Doãn Thiên Chiếu sốt ruột chờ đợi.
Dược vật trong cơ thể hắn không ngừng phát huy tác dụng, dục vọng đang thiêu đốt trong lòng, khiến hắn khao khát được phát tiết.
Giang Tiểu Niên nói không sai, loại thuốc hổ lang này có thể khiến hắn trọng chấn hùng phong, nhưng khó tránh khỏi khuấy động tâm trạng.
Chuyện này khiến hắn càng lúc càng khó nhịn nổi, đi tới đi lui trong phòng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hắn.
Lửa dục trong lòng càng lúc càng hừng hực, tâm trạng cũng càng ngày càng nóng nảy, hai bên bổ trợ làm cho Doãn Thiên Chiếu càng cảm thấy kích động không thể nhịn nổi, cho dù nhìn thấy nô tì nhan sắc bình thường cũng có cảm giác như gặp người cõi trời.
Cũng may Doãn Thiên Chiếu vẫn rất tỉnh táo, biết mình không thể động tới nô tì, đành lo lắng chờ đợi.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong mắt hắn nô tì càng lúc càng quyến rũ động lòng người, bất tri bất giác đã như biến thành Thường Vũ Yên... không, không phải Thường Vũ Yên. Thực ra đối với hắn thì Thường Vũ Yên đã không mấy hấp dẫn, nô tì đã biến thành Trì Vãn Ngưng, Phong Ngọc Yên, Lý Ngọc Trần, Ôn Tâm Dư, đủ loại mỹ nữ trong thần cung.
“Đẹp quá.” Nhìn nô tì kia, Doãn Thiên Chiếu không nhịn được lẩm bẩm.
“Doãn công tử?” nô tì ngạc nhiên trước tiếng tán thưởng của hắn.
Thường Vũ Yên bị Ôn Tâm Dư vạch trần suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại khóc tu tu: “Tỷ tỷ, muội nên làm gì đây?”
Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Ta không thích nhất là muội như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi à! Thân là nữ giới phải tự lực tự cường chứ? Tên Doãn Thiên Chiếu kia có mắt không tròng, không xứng làm đàn ông, cái loại đàn ông đấy không cần cũng được!”
Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: “Không, huynh ấy không thế đâu. Trong lòng huynh ấy có khúc mắc, chẳng mấy chốc là vượt qua được thôi.”
“Muội chỉ tự an ủi mình thôi, Thường Vũ Yên à. Đừng trách ta không nhắc muội, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì đâu, hắn để ý tới muội chẳng qua là vì gia thế của muội thôi. Muội là cháu gái của Tây Phong Tử, là người thân duy nhất của ngài ấy. Nếu không có quan hệ như vậy, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của người này, muội cảm thấy hắn có thích muội không?”
“Không, không phải như vậy! Không phải như vậy!” Thường Vũ Yên hét lớn.
Ôn Tâm Dư thở dài một tiếng: “Chuyện khó nhất là cắt đứt chuyện tình trong nhân gian. Tuy ta chấp chưởng hình luật trong Chấp Tử thành, quản lý chuyện sát phạt trong nhân gian, nhưng cũng chẳng làm được gì trong chuyện này. Cũng giống câu thà dỡ một miếu còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân. Chuyện tình nam nữ là khó quản lý nhất, vì vợ chồng với nhau đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, muội không thể biết lúc nào tên oan gia kia lại hòa hợp, nếu người khác nói vài lời về chuyện này, sau này chính chủ biết được lại đâm ra oán hận. Nhưng muội là bạn tốt của ta, ta quan tâm tới muội, không nhịn được muốn nói thêm vài lời. Muội không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ có thân hình run rẩy.
Ôn Tâm Dư đỡ cô dậy: “Ta biết trong lòng muội đang đau khổ, dẫu sao chuyện hôm nay cũng do ta đường đột, không nên nhắc đến. Chuyện của muội, dù sao cũng phải do muội tự giải quyết, ta không nên dính vào. Nếu thế, hôm nay ta sẽ dừng lời ở đây, muội cứ coi như chưa nghe thấy mấy câu ta vừa nói.”
Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư.
Theo những gì cô biết về Ôn Tâm Dư, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng Ôn Tâm Dư như đã quyết ý, phất tay nói: “Muội đi đi, từ nay về sau ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, sau này muội có hỏi tới, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.”
Thường Vũ Yên còn định nói gì đó, Cừu Bất Quân đã đỡ cô đi.
Thấy Thường Vũ Yên đi khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên mỉm cười, gương mặt biến hóa, đã trở thành hình dạng của Công Tôn Điệp. Sau đó cô nàng cười nghiêng cười ngả, đâu còn phong thái của Ôn Tâm Dư.
Công Tôn Điệp ôm bụng cười ha hả: “Thú vị, thú vị, ta nhịn chết mất thôi. Này, ngươi không sợ tương lai Thường Vũ Yên tới hỏi Ôn Tâm Dư đối chứng à?”
Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tính khí của Đoạn Trường Nữ xưa nay vốn rất cứng rắn. Nếu cô ta đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tức là chưa từng xảy ra. Hơn nữa chẳng mấy chốc Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ náo nhiệt, e là Thường Vũ Yên chẳng có tâm tư đâu mà lo chuyện này...”
Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng dù sao cũng là sơ hở.”
Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Không sai, vì vậy đợi giải quyết gần xong mọi chuyện, cứ để cô ta chết theo là được. Dù sao cô ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu gây họa cho Thiên Cơ môn ta.”
Doãn Thiên Chiếu sốt ruột chờ đợi.
Dược vật trong cơ thể hắn không ngừng phát huy tác dụng, dục vọng đang thiêu đốt trong lòng, khiến hắn khao khát được phát tiết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!