Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Cơ Điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)

“Nên thế.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Loại giáo phái bức ép người khác nhập giáo như vậy đều là tà giáo. Cũng chính vì vậy đạo của chúng ta vẫn cao hơn, cùng lắm là thêm một Phật môn.”

Trường Thanh giới cũng có phân biệt Đạo - Phật, chẳng qua tuy giáo lý của Phật môn ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’ dạy người làm việc thiện; nhưng bây giờ lại không địch nổi ‘đạo pháp tự nhiên thanh tịnh vô vi’ của Đạo giáo, cũng là vì giới này có thể tu hành, đạo pháp tự nhiên là chính dạo, dễ tu hành thành công hơn. Bây giờ Cửu Đại Tông Môn trong Trường Thanh giới đều thuộc về Đạo giáo, chỉ có điều mỗi môn phái có điểm khác biệt.

Thế nhưng Ninh Dạ lại không ủng hộ lời nói của Hứa Ngạn Văn, y lắc đầu nói: “Đạo của ngươi không phải đạo của ta, mỗi đạo đều bất đồng, đạo là gọi chung, dẫu sao cũng không phải chung đường.”

Hứa Ngạn Văn vui vẻ: “Ngươi là người của Hắc Bạch thần cung mà nói không chung đường với chúng ta, thế là đại nghịch bất dạo đấy.”

“Đạo pháp tự nhiên, mỗi người có lĩnh ngộ khác, Đạo giáo chúng ta đâu có mấy lời như ‘kẻ không theo lời ta sẽ phải vào hỏa ngục’.”

“Nhưng lại có câu ‘kẻ không phải đồng loại với ta chắc chắn có ý khác’.” Hứa Ngạn Văn đẩy y: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

“Dẫu sao thì trong lòng cũng có chí riêng.” Ninh Dạ vẫn kiên trì: “Ta vẫn cho rằng thiên địa hữu tình, chỉ có chúng sinh vô tình.”

“Tùy ngươi, nếu thế ngươi cứ sáng tạo đa tình đạo của ngươi, đi theo con đường chí ái của ngươi, ta không theo.” Hứa Ngạn Văn cười nói.

“Thế thì ngươi đến tìm ta làm gì? Lại muốn tới gặp Vãn Ngưng?” Ninh Dạ không muốn thảo luận đề tài này nữa.

“Thậm chí đã gọi Vãn Ngưng rồi.” Hứa Ngạn Văn ghen tị ra mặt: “Xem ra quan hệ giữa ngươi với cô nàng không tệ.”

“Ta đi xe với nàng suốt cả chặng đường, bảo vệ ngày đêm, tình cảm qua lại sâu đậm hơn cũng không có gì lạ.” Ninh Dạ không phủ nhận, có một số việc phủ nhận còn chẳng bằng thừa nhận, sau đó lại bồi thêm một câu: “Chỉ có điều dung nhan của cô ấy còn khôi phục được chứ cái mặt nát của ta thì biết làm sao được, đành phải dựa dẫm chút công lao đó, chiếm lợi ngoài miệng mà thôi.”

Câu này khiến Hứa Ngạn Văn thỏa mãn: “Ngươi tự biết chừng mực là được rồi. Nhưng ta tới đây không phải bảo ngươi đi theo ta tới gặp Vãn Ngưng. Cô ấy bị thương mới khỏi, thân thể còn cần an dưỡng một thời gian, tạm thời không thể gặp khách được.”

“Thế ngươi đến đây làm gì?” Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Là Hà Nguyên Thánh muốn gặp ngươi.” Hứa Ngạn Văn nói.

Hà Nguyên Thánh buồn chán ngồi trên chiếc Cửu Long Hoàn Ngọc Tháp của hắn, bên dưới là Cừu Bất Quân với vẻ mặt nịnh bợ đang bóp chân cho hắn.

Lúc Ninh Dạ tới, Hà Nguyên Thánh đang ăn hoa quả.

Thấy Ninh Dạ, Hà Nguyên Thánh vui vẻ nói: “Ngươi đến rồi, mau ngồi đây, ngồi đây, lần này thiếu gia ta không có chuyện gì là nhờ mấy người các ngươi.”

Ninh Dạ cúi người: “Hà thiếu gia khách khí, Ninh Dạ chỉ làm tròn chức trách thôi.”

Khi đang nói cũng không quên nhìn Cừu Bất Quân một cái.

Đã có tỳ nữ bưng ghế ngồi cho Ninh Dạ.

Hà Nguyên Thánh ngu thì có ngu, kém thì có kém nhưng thật ra hành xử cũng không quá tệ, ít nhất còn biết cám ơn.

Chỉ có điều từ trước đến nay phương thức cám ơn của hắn cũng hệt như cách làm người, vừa đơn giản vừa trực tiếp. Lúc này hắn thấy Ninh Dạ đã ngồi xuống bèn nói thẳng: “Người đâu, đưa quà ra đây.”

Đã có người đưa một cái rương lớn cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ không mở ra, chỉ nhìn Hà Nguyên Thánh: “Hà thiếu gia làm vậy là sao?”

“Quà cám ơn cho ngươi.” Hà Nguyên Thánh tùy ý nói: “Con người của ta luôn phân rõ ân oán. Nếu ngươi đã cứu ta, dù sao ta cũng phải tỏ ý cám ơn chứ. Tiếc là gần đây cha phạt ta, ta không có nhiều tài nguyên. Trong cái rương này có hai vạn lập tức, cầm lấy, muốn mua cái gì thì tự mua đi.”

Đúng là đơn giản thô bạo.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là gần đây Ninh Dạ có việc cần dùng tiền, nếu vậy xin cám tạ lòng hào phòng của Hà thiếu gia, nhưng xin kèm theo một yêu cầu hơi quá đáng.”

Nghe y nói vậy, Hà Nguyên Thánh hỏi: “Ngươi còn muốn cái gì?”

“Ta muốn mua chút Dương Viêm kim ở chỗ Hà thiếu gia.”

Hà Nguyên Thánh lấy làm lạ: “Ngươi muốn thứ đó làm gì?”

Ninh Dạ trả lời: “Hà thiếu gia còn nhớ tên Quỷ Bất Thu kia không?”

“Ừ.” Vừa nghe tới tên Quỷ Bất Thu, Hà Nguyên Thánh đã như chim sợ cành cong.

Ninh Dạ nói: “Sau khi Hà thiếu gia đi khỏi, Vãn Ngưng vận dụng Thái Thanh Thần Thủy đánh đuổi Quỷ Bất Thu nhưng khi Quỷ Bất Thu sắp bỏ đi, hắn để lại mảnh vỡ của con rối đó.”

Lúc Quỷ Bất Thu bỏ chạy đã để một con rối tự nổ, tuy con rối nổ nhưng vẫn còn mảnh vỡ, bị Thiên Cơ lấy đi.

Ninh Dạ nói: “Ta quan sát thứ này, phát hiện có thể sử dụng một số vật liệu, vừa hay hôm qua Thanh Mộc Lão Tổ cho ta một khối Thanh Dương mộc tâm, ta nghĩ chỉ cần có thêm Dương Viêm kim là có thể chế tạo lại nó.”

“Nên thế.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Loại giáo phái bức ép người khác nhập giáo như vậy đều là tà giáo. Cũng chính vì vậy đạo của chúng ta vẫn cao hơn, cùng lắm là thêm một Phật môn.”

Trường Thanh giới cũng có phân biệt Đạo - Phật, chẳng qua tuy giáo lý của Phật môn ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’ dạy người làm việc thiện; nhưng bây giờ lại không địch nổi ‘đạo pháp tự nhiên thanh tịnh vô vi’ của Đạo giáo, cũng là vì giới này có thể tu hành, đạo pháp tự nhiên là chính dạo, dễ tu hành thành công hơn. Bây giờ Cửu Đại Tông Môn trong Trường Thanh giới đều thuộc về Đạo giáo, chỉ có điều mỗi môn phái có điểm khác biệt.

Thế nhưng Ninh Dạ lại không ủng hộ lời nói của Hứa Ngạn Văn, y lắc đầu nói: “Đạo của ngươi không phải đạo của ta, mỗi đạo đều bất đồng, đạo là gọi chung, dẫu sao cũng không phải chung đường.”

Hứa Ngạn Văn vui vẻ: “Ngươi là người của Hắc Bạch thần cung mà nói không chung đường với chúng ta, thế là đại nghịch bất dạo đấy.”

“Đạo pháp tự nhiên, mỗi người có lĩnh ngộ khác, Đạo giáo chúng ta đâu có mấy lời như ‘kẻ không theo lời ta sẽ phải vào hỏa ngục’.”

“Nhưng lại có câu ‘kẻ không phải đồng loại với ta chắc chắn có ý khác’.” Hứa Ngạn Văn đẩy y: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

“Dẫu sao thì trong lòng cũng có chí riêng.” Ninh Dạ vẫn kiên trì: “Ta vẫn cho rằng thiên địa hữu tình, chỉ có chúng sinh vô tình.”

“Tùy ngươi, nếu thế ngươi cứ sáng tạo đa tình đạo của ngươi, đi theo con đường chí ái của ngươi, ta không theo.” Hứa Ngạn Văn cười nói.

“Thế thì ngươi đến tìm ta làm gì? Lại muốn tới gặp Vãn Ngưng?” Ninh Dạ không muốn thảo luận đề tài này nữa.

“Thậm chí đã gọi Vãn Ngưng rồi.” Hứa Ngạn Văn ghen tị ra mặt: “Xem ra quan hệ giữa ngươi với cô nàng không tệ.”

“Ta đi xe với nàng suốt cả chặng đường, bảo vệ ngày đêm, tình cảm qua lại sâu đậm hơn cũng không có gì lạ.” Ninh Dạ không phủ nhận, có một số việc phủ nhận còn chẳng bằng thừa nhận, sau đó lại bồi thêm một câu: “Chỉ có điều dung nhan của cô ấy còn khôi phục được chứ cái mặt nát của ta thì biết làm sao được, đành phải dựa dẫm chút công lao đó, chiếm lợi ngoài miệng mà thôi.”

Câu này khiến Hứa Ngạn Văn thỏa mãn: “Ngươi tự biết chừng mực là được rồi. Nhưng ta tới đây không phải bảo ngươi đi theo ta tới gặp Vãn Ngưng. Cô ấy bị thương mới khỏi, thân thể còn cần an dưỡng một thời gian, tạm thời không thể gặp khách được.”

“Thế ngươi đến đây làm gì?” Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Là Hà Nguyên Thánh muốn gặp ngươi.” Hứa Ngạn Văn nói.

Hà Nguyên Thánh buồn chán ngồi trên chiếc Cửu Long Hoàn Ngọc Tháp của hắn, bên dưới là Cừu Bất Quân với vẻ mặt nịnh bợ đang bóp chân cho hắn.

Lúc Ninh Dạ tới, Hà Nguyên Thánh đang ăn hoa quả.

Thấy Ninh Dạ, Hà Nguyên Thánh vui vẻ nói: “Ngươi đến rồi, mau ngồi đây, ngồi đây, lần này thiếu gia ta không có chuyện gì là nhờ mấy người các ngươi.”

Ninh Dạ cúi người: “Hà thiếu gia khách khí, Ninh Dạ chỉ làm tròn chức trách thôi.”

Khi đang nói cũng không quên nhìn Cừu Bất Quân một cái.

Đã có tỳ nữ bưng ghế ngồi cho Ninh Dạ.

Hà Nguyên Thánh ngu thì có ngu, kém thì có kém nhưng thật ra hành xử cũng không quá tệ, ít nhất còn biết cám ơn.

Chỉ có điều từ trước đến nay phương thức cám ơn của hắn cũng hệt như cách làm người, vừa đơn giản vừa trực tiếp. Lúc này hắn thấy Ninh Dạ đã ngồi xuống bèn nói thẳng: “Người đâu, đưa quà ra đây.”

Đã có người đưa một cái rương lớn cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ không mở ra, chỉ nhìn Hà Nguyên Thánh: “Hà thiếu gia làm vậy là sao?”

“Quà cám ơn cho ngươi.” Hà Nguyên Thánh tùy ý nói: “Con người của ta luôn phân rõ ân oán. Nếu ngươi đã cứu ta, dù sao ta cũng phải tỏ ý cám ơn chứ. Tiếc là gần đây cha phạt ta, ta không có nhiều tài nguyên. Trong cái rương này có hai vạn lập tức, cầm lấy, muốn mua cái gì thì tự mua đi.”

Đúng là đơn giản thô bạo.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là gần đây Ninh Dạ có việc cần dùng tiền, nếu vậy xin cám tạ lòng hào phòng của Hà thiếu gia, nhưng xin kèm theo một yêu cầu hơi quá đáng.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!