Trì Vãn Ngưng bèn giơ ngón tay trắng trẻo thơm tho ra chọc y: “Nếu ngươi không đáp, ta sẽ cù lét ngươi.”
Không ngờ cô còn tâm tư nghịch ngợm như vậy.
Ninh Dạ bất đắc dĩ, đành nói: “Đúng, cô bị trọng thương vì ta, cho dù thế nào ta cũng không thể để cô chết được.”
Đáp án này khiến Trì Vãn Ngưng rất bất mãn, mặt mày cau lại: “Không có nguyên nhân nào khác à?”
Ninh Dạ bèn hỏi: “Cô muốn nghe ta nói do cô là tuyệt sắc thiên hương, khiến tim ta chao đảo, cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì cô?”
Trì Vãn Ngưng chống cánh tay đỡ người dậy: “Câu này thì nghe quen quá rồi. Nhiều người nói quá nên chả có cảm giác gì. Nhưng giờ không ai nói lại thấy nhớ nhớ.”
“Thế thì xin lỗi, cô không được nghe rồi.”
“Ngươi không có chút ý đồ gì với ta à?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.
“Trong lòng ta đã chất đầy thù hận rồi, không còn chỗ cho thứ khác.”
“Không còn chỗ hay ngươi không cho phép có chỗ?” Trì Vãn Ngưng lập tức truy hỏi.
Ninh Dạ đờ ra một chút rồi trả lời: “Là ta không cho phép.”
Trì Vãn Ngưng bèn mỉm cười: “Tức là trong lòng ngươi vẫn có ta?”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Đã là mỹ nữ thì đương nhiên có rồi. Cô có thể có thì người khác cũng có thể có, khác gì nhau đâu.”
Trì Vãn Ngưng chu môi: “Này, ngươi đúng là không biết chiều lòng người khác, đặc biệt là con gái. Chắc chắn trước đây ngươi không được các cô gái hoan nghênh đúng không?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Lần đầu tiên thấy cô, ta thật sự nghĩ rằng mình đã gặp được thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian, trong khoảnh khắc đó tất cả thù hận đều tan thành mây khói, chỉ cảm thấy cô chính là vầng trăng sáng trong lòng ta, xua tan tất cả mây mờ, làm cho cuộc sống sáng sủa trở lại. Nhưng, mối thù của sư môn vẫn đó, chính vì cô quá tốt đẹp nên ta buộc phải quên cô đi, tuyệt đối không thể nhung nhớ. Cho dù nửa đêm hàng ngày mộng về, thi thoảng lại có bóng dáng cô hiện lên trong tâm hải, chiếm cứ lòng ta, khiến lòng ta rối loạn. Vì vậy ta bắt đầu hận cô, vì sao cô lại quyến rũ như vậy, đoạt lấy tâm thần của ta, chiếm cứ trái tim ta, cô như kẻ địch trong lòng ta, ta khổ sở đối nghịch với cô nhưng không thể địch nổi, không thể tự lừa mình, không dám để ý tới cô. Có lẽ ngày đó ta cố tình tiếp xúc với cô, làm cho cô nghi ngờ ta, nguyên nhân thật sự là muốn thu hút sự chú ý của cô. Có lẽ ta không muốn từ bỏ cũng vì cô đã trở thành một phần trong thần hồn của ta từ lâu rồi, ta không thể từ bỏ cô, cũng như không thể từ bỏ sinh mạng của chính mình...”
Trì Vãn Ngưng nghe tới mức đờ đãn, trong lòng lại như nở hoa.
Ninh Dạ lại nói: “Mấy câu này là giả thôi, ta tiện miệng nói bừa ấy mà.”
Trì Vãn Ngưng suýt nữa bị y chọc giận tới mức hộc máu: “Ngươi!”
“Chỉ là để nói với cô, thực ra trước đây ta cũng biết dỗ dành nữ giới. Vì vậy ngươi đừng câu dẫn ta, trêu ghẹo ta, không thì cho dù gương mặt ta có xấu xí đến mấy vẫn có thể làm cho tâm thần ngươi ngây ngất, từ đó trở đi khó mà quên ta được, rơi vào vòng tay ta.”
Khi ánh sáng trở lại nơi chân trời, xe ngựa đã đi tới một thị trấn nhỏ.
Trong xe vang lên giọng nói trầm trầm của Trì Vãn Ngưng: “Đây là đâu rồi?”
“Thu Thủy trấn.” Ninh Dạ trả lời.
“Thu Thủy...” Trì Vãn Ngưng nói khẽ: “Cái tên rất đẹp, ta muốn ra ngoài xem.”
Ninh Dạ bèn đỡ cô ra ngoài xe ngựa.
Nhưng giờ phút này dung nhan Trì Vãn Ngưng đã già đi nhiều.
Làn da của cô khô khốc nứt nẻ, như đất đai gặp hạn lâu ngày, thậm chí đã xuất hiện từng vết rạn nứt, nhìn qua còn tưởng là một bà lão, chỉ có đôi mắt vẫn yêu kiều như trước đây.
Trì Vãn Ngưng đã không thể đi lại được, phải nhờ Ninh Dạ đỡ khỏi xe.
Sau khi ra ngoài xe, cô ngồi lên một tảng đá lớn ven đường, trước mắt là một dòng sông nhỏ với làn nước trôi chậm rãi.
Nước sông như tấm lụa ngọc, sóng nước nhấp nhô, làn nước lăn tăn.
Trì Vãn Ngưng nhìn dòng sống như dải lụa kia, gương mặt mỉm cười: “Thật thú vị, trước đây khi tu hành, thân trong tiên cảnh nhưng chưa bao giờ thấy nó đẹp đẽ gì. Bây giờ ngồi đây nhìn một dòng sông, bờ sông trải dầy dương liễu, lại cảm thấy phong cảnh thật tuyệt vời, tâm thần thoải mái. Ninh Dạ, ngươi nói xem sao lại như vậy?”
Ninh Dạ bèn nói: “Tâm cảnh thay đổi nên ánh mắt nhìn người nhìn vật cũng khác đi.”
“Thật không. Thế ngươi cảm thấy bây giờ tâm cảnh của ta thế nào?”
Ninh Dạ bèn nói: “Bây giờ cô coi nhẹ sinh tử, bỏ qua mọi suy nghĩ, chỉ mong thời khắc cuối cùng có thể gửi tình cảm vào non nước.”
Trì Vãn Ngưng bèn nhếch mép: “Ngươi đúng là chán ngắt, không thể nói mấy câu êm tai hơn à?”
“Cô muốn êm tai thế nào?”
Trì Vãn Ngưng bèn giơ ngón tay trắng trẻo thơm tho ra chọc y: “Nếu ngươi không đáp, ta sẽ cù lét ngươi.”
Không ngờ cô còn tâm tư nghịch ngợm như vậy.
Ninh Dạ bất đắc dĩ, đành nói: “Đúng, cô bị trọng thương vì ta, cho dù thế nào ta cũng không thể để cô chết được.”
Đáp án này khiến Trì Vãn Ngưng rất bất mãn, mặt mày cau lại: “Không có nguyên nhân nào khác à?”
Ninh Dạ bèn hỏi: “Cô muốn nghe ta nói do cô là tuyệt sắc thiên hương, khiến tim ta chao đảo, cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì cô?”
Trì Vãn Ngưng chống cánh tay đỡ người dậy: “Câu này thì nghe quen quá rồi. Nhiều người nói quá nên chả có cảm giác gì. Nhưng giờ không ai nói lại thấy nhớ nhớ.”
“Thế thì xin lỗi, cô không được nghe rồi.”
“Ngươi không có chút ý đồ gì với ta à?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.
“Trong lòng ta đã chất đầy thù hận rồi, không còn chỗ cho thứ khác.”
“Không còn chỗ hay ngươi không cho phép có chỗ?” Trì Vãn Ngưng lập tức truy hỏi.
Ninh Dạ đờ ra một chút rồi trả lời: “Là ta không cho phép.”
Trì Vãn Ngưng bèn mỉm cười: “Tức là trong lòng ngươi vẫn có ta?”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Đã là mỹ nữ thì đương nhiên có rồi. Cô có thể có thì người khác cũng có thể có, khác gì nhau đâu.”
Trì Vãn Ngưng chu môi: “Này, ngươi đúng là không biết chiều lòng người khác, đặc biệt là con gái. Chắc chắn trước đây ngươi không được các cô gái hoan nghênh đúng không?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Lần đầu tiên thấy cô, ta thật sự nghĩ rằng mình đã gặp được thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian, trong khoảnh khắc đó tất cả thù hận đều tan thành mây khói, chỉ cảm thấy cô chính là vầng trăng sáng trong lòng ta, xua tan tất cả mây mờ, làm cho cuộc sống sáng sủa trở lại. Nhưng, mối thù của sư môn vẫn đó, chính vì cô quá tốt đẹp nên ta buộc phải quên cô đi, tuyệt đối không thể nhung nhớ. Cho dù nửa đêm hàng ngày mộng về, thi thoảng lại có bóng dáng cô hiện lên trong tâm hải, chiếm cứ lòng ta, khiến lòng ta rối loạn. Vì vậy ta bắt đầu hận cô, vì sao cô lại quyến rũ như vậy, đoạt lấy tâm thần của ta, chiếm cứ trái tim ta, cô như kẻ địch trong lòng ta, ta khổ sở đối nghịch với cô nhưng không thể địch nổi, không thể tự lừa mình, không dám để ý tới cô. Có lẽ ngày đó ta cố tình tiếp xúc với cô, làm cho cô nghi ngờ ta, nguyên nhân thật sự là muốn thu hút sự chú ý của cô. Có lẽ ta không muốn từ bỏ cũng vì cô đã trở thành một phần trong thần hồn của ta từ lâu rồi, ta không thể từ bỏ cô, cũng như không thể từ bỏ sinh mạng của chính mình...”
Trì Vãn Ngưng nghe tới mức đờ đãn, trong lòng lại như nở hoa.
Ninh Dạ lại nói: “Mấy câu này là giả thôi, ta tiện miệng nói bừa ấy mà.”
Trì Vãn Ngưng suýt nữa bị y chọc giận tới mức hộc máu: “Ngươi!”
“Chỉ là để nói với cô, thực ra trước đây ta cũng biết dỗ dành nữ giới. Vì vậy ngươi đừng câu dẫn ta, trêu ghẹo ta, không thì cho dù gương mặt ta có xấu xí đến mấy vẫn có thể làm cho tâm thần ngươi ngây ngất, từ đó trở đi khó mà quên ta được, rơi vào vòng tay ta.”
Khi ánh sáng trở lại nơi chân trời, xe ngựa đã đi tới một thị trấn nhỏ.
Trong xe vang lên giọng nói trầm trầm của Trì Vãn Ngưng: “Đây là đâu rồi?”
“Thu Thủy trấn.” Ninh Dạ trả lời.
“Thu Thủy...” Trì Vãn Ngưng nói khẽ: “Cái tên rất đẹp, ta muốn ra ngoài xem.”
Ninh Dạ bèn đỡ cô ra ngoài xe ngựa.
Nhưng giờ phút này dung nhan Trì Vãn Ngưng đã già đi nhiều.
Làn da của cô khô khốc nứt nẻ, như đất đai gặp hạn lâu ngày, thậm chí đã xuất hiện từng vết rạn nứt, nhìn qua còn tưởng là một bà lão, chỉ có đôi mắt vẫn yêu kiều như trước đây.
Trì Vãn Ngưng đã không thể đi lại được, phải nhờ Ninh Dạ đỡ khỏi xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!