Có Côn Lôn kính, Ninh Dạ biết Vương Sâm cũng tham gia hành động lần này, như vậy rất tốt, bớt phiền phức.
“Đã hiểu!” Cừu Bất Quân cũng nghiêm nghị hẳn lên.
Ninh Dạ ra ngoài, đi thẳng ra khỏi phế tích, tới một dải đá mà mình chuẩn bị từ trước, thi triển một pháp quyết rồi lùi lại.
Chỉ chốc lát sau đã có một đám người bay lên không trung.
Đa số những người này mặc áo bào che khuất thân thể, trông rất to béo, không biết dưới áo choàng là gì, đây là cách ăn mặc điển hình của Mộc Khôi tông.
Đứng đầu lại là một cô bé kẻ mắt rất dày, tay ôm một con búp bê vải, toàn thân búp bê đều là vết khâu, nhìn như đã bị phá tan thành trăm ngàn mảnh nhưng lại được khâu về, mang theo khí tức âm u quỷ dị.
Còn tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đều đứng sau cô bé này một khoảng, không dám tiếp cận.
Lúc này vừa bay qua khu vực dải đá, chợt thấy bên dưới có tia sáng lóe lên.
Cô bé đột nhiên dừng bước, không ngờ búp bê vải trong lòng lại há miệng: “Ồ?”
Một khắc sau cô bé đã xòe tay chụp xuống dưới, bàn tay chui vào trong dải đá, lấy ra một cái bàn xoay màu vàng kim, xem qua một chút, hơi ngạc nhiên: “Vương Sâm đâu?”
“Có đệ tử!”
Một người ở đằng sau đi ra, chính là Vương Sâm.
Có thể bay lượn tự do, không ngờ giờ phút này Vương Sâm đã tới cảnh giới Hoa Luân.
Xem ra sau khi trở về Mộc Khôi tông hắn đã được trọng thưởng, đột phá nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng hắn chạy tới đây chỉ trong ba ngày là nhờ đại năng của tông môn.
Lúc này đại lão đột nhiên gọi tên, Vương Sâm cũng thấy bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cho ngươi.” Cô bé ném bàn xoay cho Vương Sâm.
“Cho đệ tử ư?” Vương Sâm kinh ngạc.
Sau khi nhận lấy bàn xoay quan sát, lập tức thấy trên đó có viết một hàng chữ: “Chuyện phế tích là bẫy của Hắc Bạch thần cung, bây giờ các ngươi đã bước nửa bàn chân vào trong cạm bẫy của bọn chúng. Đừng lùi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị vây đánh. Bảo Vương Sâm tới gặp ta, ta có thể giúp các ngươi. Nhớ kỹ, chỉ cho phép hắn đến.”
Vương Sâm đột nhiên run rẩy, toàn thân lạnh toát: “Là hắn?”
Dải đá
Thân thể Vương Sâm từ từ hạ xuống.
Nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy một bóng người.
“Không cần tìm, ta không ở nơi này.” Trong dải đá vang lên giọng nói của Ninh Dạ.
Vương Sâm hít một hơi dài: “Những gì ngươi viết trên đó có phải sự thật không?”
“Ngươi biết ta không cần lừa ngươi.”
“Nếu bây giờ chúng ta đi ngay, có kịp không?”
“Kịp, cũng là không kịp.”
“Là sao?”
“Hắc Bạch thần cung bố trí cạm bẫy ở đây, bên ngoài Phá Giới bi là Thiên Cơ đại trận đề phòng người ngoài đi vào nhưng bên trong còn có Hắc Bạch kỳ trận. Người của Hà Nguyên Thánh đang phá trận, nhưng các ngươi không tới thì hắn vĩnh viễn không phá được. Còn khi các ngươi tới, hắn sẽ vừa vặn đi vào. Có bảo vật, lại có Hà Nguyên Thánh tự mình dấn thân vào nguy hiểm, hai tầng mồi nhử, chắc chắn các ngươi sẽ bị lừa.”
Tuy Vương Sâm đang nói chuyện với Ninh Dạ nhưng người của Mộc Khôi tông ở bên trên cũng mượn tai Vương Sâm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ có điều Ninh Dạ chuẩn bị chu đáo, không thể truy tìm tung tích của Ninh Dạ, lúc này nghe y nói như vậy bọn họ cùng hoảng sợ.
Hắc Bạch Tử thật độc ác, không ngờ lại dùng chính con trai của mình làm bẫy.
Nhưng Mộc Khôi tông không nghi ngờ gì chuyện này.
Đúng là Hà Nguyên Thánh quá rác rưởi, với phong cách hành xử của Mộc Khôi tông thì loại người như Hà Nguyên Thánh vốn không thể sống tới mức đạt cảnh giới Hoa Luân, cho dù là con trai của chưởng giáo cũng không ngoại lệ - phương thức tu hành của Mộc Khôi tông tàn nhẫn hơn Hắc Bạch thần cung nhiều.
Chỉ có điều từ trước tới nay Hắc Bạch Tử rất cưng chiều con trai mình, theo Hắc Bạch thần cung thấy chuyện này hợp với lẽ thường, nhưng lại có vấn đề rất lớn về mặt tình cảm.
Vương Sâm đã được Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã truyền âm, hỏi: “Sao hắn nỡ để con trai mình mạo hiểm?”
Ninh Dạ nói: “Có Hắc Bạch kỳ trận, bên cần lo lắng an toàn chính là các ngươi chứ không phải Hà Nguyên Thánh. Đương nhiên Hà Nguyên Thánh cũng phải mạo hiểm. Ta nghĩ... có lẽ Hắc Bạch Tử cũng thất vọng về đứa con trai này tới cùng cực nên mới lựa chọn như vậy. Trận này, hoặc Hà Nguyên Thánh thành tài, hoặc là chết. Con trai của chưởng giáo Hắc Bạch Tử, không được phép là hạng tầm thường.”
“Nói có lý!” Nguyên Mục Dã nói.
Vương Sâm cũng vô thức lặp lại: “Nói có lý. Nhưng ngươi nói kịp cũng là không kịp tức là sao?”
“Bây giờ các ngươi mà đi, Hắc Bạch kỳ trận không thể phát huy được tác dụng, kẻ bố trí chỉ có thể tự mình truy sát. Bọn họ sắp xếp nhân thủ mạnh hơn các ngươi, nhưng có lẽ đại năng trong các ngươi vẫn có cơ hội chạy trốn, tối đa chỉ bị thương, nhưng trung tầng với hạ tầng chạy được bao nhiêu thì chưa biết được
Có Côn Lôn kính, Ninh Dạ biết Vương Sâm cũng tham gia hành động lần này, như vậy rất tốt, bớt phiền phức.
“Đã hiểu!” Cừu Bất Quân cũng nghiêm nghị hẳn lên.
Ninh Dạ ra ngoài, đi thẳng ra khỏi phế tích, tới một dải đá mà mình chuẩn bị từ trước, thi triển một pháp quyết rồi lùi lại.
Chỉ chốc lát sau đã có một đám người bay lên không trung.
Đa số những người này mặc áo bào che khuất thân thể, trông rất to béo, không biết dưới áo choàng là gì, đây là cách ăn mặc điển hình của Mộc Khôi tông.
Đứng đầu lại là một cô bé kẻ mắt rất dày, tay ôm một con búp bê vải, toàn thân búp bê đều là vết khâu, nhìn như đã bị phá tan thành trăm ngàn mảnh nhưng lại được khâu về, mang theo khí tức âm u quỷ dị.
Còn tất cả mọi người của Mộc Khôi tông đều đứng sau cô bé này một khoảng, không dám tiếp cận.
Lúc này vừa bay qua khu vực dải đá, chợt thấy bên dưới có tia sáng lóe lên.
Cô bé đột nhiên dừng bước, không ngờ búp bê vải trong lòng lại há miệng: “Ồ?”
Một khắc sau cô bé đã xòe tay chụp xuống dưới, bàn tay chui vào trong dải đá, lấy ra một cái bàn xoay màu vàng kim, xem qua một chút, hơi ngạc nhiên: “Vương Sâm đâu?”
“Có đệ tử!”
Một người ở đằng sau đi ra, chính là Vương Sâm.
Có thể bay lượn tự do, không ngờ giờ phút này Vương Sâm đã tới cảnh giới Hoa Luân.
Xem ra sau khi trở về Mộc Khôi tông hắn đã được trọng thưởng, đột phá nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn, nhưng hắn chạy tới đây chỉ trong ba ngày là nhờ đại năng của tông môn.
Lúc này đại lão đột nhiên gọi tên, Vương Sâm cũng thấy bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cho ngươi.” Cô bé ném bàn xoay cho Vương Sâm.
“Cho đệ tử ư?” Vương Sâm kinh ngạc.
Sau khi nhận lấy bàn xoay quan sát, lập tức thấy trên đó có viết một hàng chữ: “Chuyện phế tích là bẫy của Hắc Bạch thần cung, bây giờ các ngươi đã bước nửa bàn chân vào trong cạm bẫy của bọn chúng. Đừng lùi lại, nếu không chắc chắn sẽ bị vây đánh. Bảo Vương Sâm tới gặp ta, ta có thể giúp các ngươi. Nhớ kỹ, chỉ cho phép hắn đến.”
Vương Sâm đột nhiên run rẩy, toàn thân lạnh toát: “Là hắn?”
Dải đá
Thân thể Vương Sâm từ từ hạ xuống.
Nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy một bóng người.
“Không cần tìm, ta không ở nơi này.” Trong dải đá vang lên giọng nói của Ninh Dạ.
Vương Sâm hít một hơi dài: “Những gì ngươi viết trên đó có phải sự thật không?”
“Ngươi biết ta không cần lừa ngươi.”
“Nếu bây giờ chúng ta đi ngay, có kịp không?”
“Kịp, cũng là không kịp.”
“Là sao?”
“Hắc Bạch thần cung bố trí cạm bẫy ở đây, bên ngoài Phá Giới bi là Thiên Cơ đại trận đề phòng người ngoài đi vào nhưng bên trong còn có Hắc Bạch kỳ trận. Người của Hà Nguyên Thánh đang phá trận, nhưng các ngươi không tới thì hắn vĩnh viễn không phá được. Còn khi các ngươi tới, hắn sẽ vừa vặn đi vào. Có bảo vật, lại có Hà Nguyên Thánh tự mình dấn thân vào nguy hiểm, hai tầng mồi nhử, chắc chắn các ngươi sẽ bị lừa.”
Tuy Vương Sâm đang nói chuyện với Ninh Dạ nhưng người của Mộc Khôi tông ở bên trên cũng mượn tai Vương Sâm nghe bọn họ nói chuyện, chỉ có điều Ninh Dạ chuẩn bị chu đáo, không thể truy tìm tung tích của Ninh Dạ, lúc này nghe y nói như vậy bọn họ cùng hoảng sợ.
Hắc Bạch Tử thật độc ác, không ngờ lại dùng chính con trai của mình làm bẫy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!