Gần đây Thiên Cơ cũng thông minh hơn: “Nhưng cho dù thế, chỉ cần lọt vào tầm mắt của cô ta, chắc cô ta sẽ không dễ tin tưởng ngươi. Cũng giống như Lạc Cầu Chân nghi ngờ ngươi, cho dù có Vương Sâm gánh tội, hắn vẫn cứ nghi ngờ, vẫn phái người âm thầm quan sát ngươi. Ngày nào còn chưa chắc, hắn cũng chẳng từ bỏ.”
“Đúng, nhưng đó cũng là điều ta muốn. Ta đang muốn cô ấy nghi ngờ ta.”
“Hả?” Thiên Cơ lấy làm khó hiểu.
“Vì ta muốn bước vào nhóm của cô ấy.” Ninh Dạ nói.
Một điểm lợi nữa trong việc Trì Vãn Ngưng nghi ngờ bản thân là Trì Vãn Ngưng muốn kiểm chứng nghi ngờ trong lòng, nhất định phải nghĩ cách tiếp cận Ninh Dạ, thậm chí giúp Ninh Dạ.
Đây là điều Ninh Dạ cần nhưng lại không thể nhắc tới.
Lý do của chuyện này có lẽ là vì Lạc Cầu Chân.
Tuy Lạc Cầu Chân thông minh nhưng không lỗ mãng, lại có suy nghĩ riêng. Hắn từng công khai thể hiện mình sẽ không đi nghi ngờ đám người Trì Vãn Ngưng chứng tỏ hắn chỉ ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Ninh Dạ muốn giữ mình kín tiếng nhưng tình thế lại không cho phép y kín tiếng quá mức, nếu muốn ra mặt thì nhất định phải có chỗ dựa, đám người Trì Vãn Ngưng chính là chỗ dựa tốt nhất.
Chuyện này chỉ nhờ mình Hứa Ngạn Văn là không đủ, Hứa Ngạn Văn chỉ dẫn Ninh Dạ theo khi có hẹn với Trì Vãn Ngưng, nhưng chưa chắc hội trà nào Trì Vãn Ngưng cũng gọi Hứa Ngạn Văn.
Mà nói tới quan hệ xã giao, rõ ràng là Hứa Ngạn Văn kém Trì Vãn Ngưng nhiều.
Nhưng y không thể ngang nhiên nói mấy câu này, chỉ có thể làm theo cách khác.
Chỉ cần Trì Vãn Ngưng nghi ngờ Ninh Dạ là người trong thuyền hoa, cô ta sẽ chủ động tiếp cận y, thậm chí dẫn dắt y, giúp đỡ y. Đây không phải yêu cầu của Ninh Dạ mà do Trì Vãn Ngưng tự nguyện, thậm chí nhờ y.
Còn về sau, có cần gột bỏ nghi ngờ của Trì Vãn Ngưng đối với mình hay không, cứ xem tình hình rồi tính.
Nếu là người đáng tin cậy, cho dù thân phận bị bại lộ cũng không sao.
Dù sao một trong những nhân tố quan trọng nhất khiến y có can đảm để Trì Vãn Ngưng nghi ngờ mình chính là: khả năng Trì Vãn Ngưng bán đứng bản thân cực thấp.
Trì Vãn Ngưng có nhu cầu cấp thiết hơn Vương Sâm, nhược điểm cũng rõ ràng hơn. Bây giờ cô ta như một người đang chết chìm, chỉ cần có cọng cỏ cứu mạng thì chắc chắn sẽ nắm lấy.
Mà y có chỗ dựa là Trì Vãn Ngưng, vậy một khi Lạc Cầu Chân muốn đối phó với y, hắn sẽ phải do dự thêm một chút.
Sau khi nghe Ninh Dạ giải thích xong, lúc này Thiên Cơ mới hiểu ra, nó đờ người một lúc rồi lắc đầu nói: “Nhân loại các ngươi đúng là gian xảo, quá gian xảo.”
Mọi chuyện xảy ra đúng như Ninh Dạ dự liệu, chỉ một ngày sau, Trì Vãn Ngưng lại có lời mời.
Lần này là trực tiếp mời Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ tới hẹn.
Hứa Ngạn Văn hết sức vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới trong buổi hẹn này số lần Trì Vãn Ngưng chủ động châm trà cho Ninh Dạ còn nhiều gấp đôi ba lần trước cộng lại.
Nắng đẹp, gió mát, nhạc điệu nhẹ nhàng, hương hoa thơn ngát.
Bên hồ, trước đình trà, Hứa Ngạn Văn và Trì Vãn Ngưng một tiêu mộ cầm, hòa âm với nhau, lập tức khiến hội trà thăng hoa lên một cảnh giới.
Ninh Dạ ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đánh đàn thổi tiêu, cảm giác như trở lại Thiên Cơ sơn, đánh cờ với Thanh Lâm sư huynh, ngắm Tân Tiểu Diệp múa kiếm.
Hơn một năm rồi, tứ sư huynh, bát sư tỷ, bây giờ mọi người có khỏe không?”
Trong lòng còn đang phiền muộn, khúc nhạc đã kết thúc.
Trì Vãn Ngưng đưa Tiêu Vĩ cầm ra, cười với Ninh Dạ: “Ninh sư đệ có muốn đàn một khúc không?’
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Sư đệ không hiểu âm luật, làm tiên tử thất vọng rồi.”
Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng chớp chớp, ánh mắt như làn sóng nước mùa thu đầy ý vị: “Sư đệ suốt ngày vùi đầu vào tu hành, có thể hiểu được chuyện này. Thế nhưng đạo của tu hành không phải cứ khổ tu là được. Nếu khổ sở tu hành là có thành tựu, vậy thiên hạ này còn thiếu người khổ cực sao? Nhưng vì sao luôn có người quanh quẩn ven đường? Có lúc chọn một môn tạp học, hun đúc tình cảm, bồi dưỡng tâm hồn và thân thể, đây cũng là căn cơ để thành tựu đại đạo.”
Lời này không phải là sai, năm xưa Tân Nhiễm Tử cũng nói với y như vậy. Nhưng ý của ông là chỉ một môn tạp học là đủ, ngươi học quá nhiều thì không phải hun đúc tình cảm mong tìm kiếm thiên đạo mà là mê muội mất hết ý chí.
Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, Ninh Dạ bèn trả lời: “Ninh Dạ thích cờ vây hơn.”
Hứa Ngạn Văn vui vẻ: “Kỳ đạo vô cùng tuyệt diệu, Hắc Bạch thần cung chúng ta giỏi nhất chính là đánh cờ.”
Hắc Bạch thần cung dùng ‘Hắc Bạch’ làm tên, nếu nói tới tạp học thì đúng là đánh cờ hưng thịnh nhất.
Có thể nói trong số môn hạ đệ tử, mười người thì ít nhất có bốn năm người chọn tạp học là đánh cờ. Ví dụ như Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện là bậc đại sư trong kỳ đạo. Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông của hắn, lĩnh ngộ đại đạo, không chỉ có thần thông tuyệt diệu mà còn có tinh túy của cờ vây. Như vậy mới có thể coi thiên hạ là quân cờ, khống chế trong lòng bàn tay.