"Trước đây chưa từng gặp qua phu nhân, chỉ là tướng mạo phu nhân rất giống một người bạn tốt của ta." Dung Văn Thanh lại cẩn thận nhìn nhìn, Mục Hồng Giác và Vũ phu nhân cũng không phải quá giống. Hai người có vài phần tương tự, hơn nữa khí chất rất giống, cho nên Dung Văn Thanh nhận sai.
Tướng mạo Mục Hồng Giác giống Tiên Hoàng hậu Vũ Lâm, khí chất cũng giống.
Vũ phu nhân bật cười, nàng đã lâu chưa thấy qua đứa trẻ hoạt bát như vậy, nhưng thật ra có vài phần hoài niệm.
"Ngươi muốn thuê ngôi nhà này?"
"Vâng, dinh phủ này hoàn cảnh thanh u, rất hợp với tâm ý của ta." Dung Văn Thanh vội vàng trả lời, lúc đầu nàng chỉ muốn tìm ngôi nhà phù hợp với thân phận, tùy tiện nơi nào đều được. Hiện giờ tiến vào đánh giá, nàng lại coi trọng dinh phủ này.
Vũ phu nhân gật đầu, "Quản gia sẽ bàn giá cả với ngươi, đồ dùng trong dinh phủ cũng cho ngươi nốt, nếu không thích, cứ ném. Chiều nay ta đi rồi."
"Sao phu nhân lại đi vội thế? Tại hạ cũng chưa cần dọn vào gấp." Dung Văn Thanh bị sự dứt khoát của Vũ phu nhân dọa hú hồn, chẳng lẽ không nên cò kè mặc cả gì đó sao? Nàng vừa đi qua đình viện, phát hiện nội thất chín phần là mới, có chút rõ ràng là mới mua, cớ sao hào phóng đều đem tặng người?
Vũ phu nhân lắc đầu nói: "Phu quân ta chốc lát liền về đón ta, lần này trở về, vốn tưởng rằng có thể tìm được thân nhân, không nghĩ tới nàng đã qua đời nhiều năm."
Dung Văn Thanh hiểu rõ, nếu thân nhân đều qua đời, cũng không cần thiết ở lại chốn thương tâm này, giữ lấy cổ trạch.
Cuối cùng còn đưa ra mức giá thấp dọa người, Dung Văn Thanh thật sự không lay chuyển được hai chủ tớ, chỉ có thể hứa hẹn về sau có việc có thể tìm nàng hỗ trợ.
Đến tận đây, Dung Văn Thanh ở Tấn Giang đã xem như có đất dừng chân.
Ban đêm, Dung Văn Thanh nằm trên giường mới, đột nhiên có chút nhớ Mục Hồng Giác.
Đại khái là khi một người ngẩn ngơ, sẽ dễ miên man suy nghĩ, cũng dễ trở nên yếu ớt cô độc.
"Cũng không biết nàng ấy đang làm gì...... Hỏi Nguyệt Bán thử xem." Dung Văn Thanh nhướng mày, nàng rốt cuộc lựa chọn liên hệ Nguyệt Bán.
Nguyệt Bán và nàng có một loại liên hệ, cho dù cách nhau rất xa, Nguyệt Bán vẫn có thể đem đồ vật mà nó nghe thấy được truyền cho Dung Văn Thanh.
"Nguyệt Bán, Ngọc Giác nàng ấy đang làm gì?"
Dung Văn Thanh hỏi một câu, sau đó Nguyệt Bán một lời không hợp liền hóa hình trong đầu nàng, sau đó Dung Văn Thanh mặt "phựt" một tiếng trở nên đỏ bừng, giống như tôm luộc.
Nàng thấy đôi chân dài trắng nõn, chiếc eo thon bị đai lưng bao lấy, còn có......
Còn có liền không có, Nguyệt Bán đặc biệt ác liệt cắt đứt hình ảnh Dung Văn Thanh muốn nhìn đến, chờ Dung Văn Thanh lấy lại tinh thần, hình ảnh lại nối tiếp, Mục Hồng Giác đã phủ thêm áo khoác, đang chà lau tóc.
Sau lần bị thị nữ giúp lau tóc ám sát, Mục Hồng Giác tắm gội đã không gọi người hầu hạ nữa.
Nhìn gương chậm rãi chải đầu, Mục Hồng Giác hưởng thụ thời khắc thả lỏng trong ngày. Ngó bản thân trong gương, ánh mắt ánh lên ngọn lửa, nàng đột nhiên nhớ đến Dung Văn Thanh.
Trong ánh mắt Dung Văn Thanh, có ngọn lửa chân chính hừng hực thiêu đốt.
"Tần gia phản ứng quá nhanh, ta chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ ngươi, cũng không thể khiến bọn họ đại thương gân cốt, ta bẩm báo việc tuyết tai Đông Mạt với phụ hoàng, kết quả phụ hoàng nói cho ta, hắn đã sớm biết, ngay cả chứng cứ đều có đủ, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp đả kích sĩ tộc."
Nghĩ đến lời Văn Thành đế nói với mình, Mục Hồng Giác thở dài, "Ta có chút không biết nên làm gì bây giờ. Tin tức tốt duy nhất, chính là vị trí Quốc sư bỏ không, mặc kệ cuối cùng rơi vào tay ai, khẳng định sẽ không có phần của Tần gia. Ta nghe nói, sĩ tộc Tấn Giang rất khó giải quyết, cũng không biết ngươi thế nào."
Dung Văn Thanh nằm trên giường, nhìn Mục Hồng Giác bị ánh đèn bao phủ, trong lòng một mảnh trầm tĩnh.
Con đường phía trước ngươi lẫn ta đều mờ mịt, nhưng chỉ cần đồng lòng tiến tới, tương lai ắt nhìn thấy ánh sáng.
Dung Văn Thanh ở nhà sửa soạn mấy ngày, sau đó đến phủ nha Văn Học đưa tin nhậm chức.
Lớn nhất phủ nha là Tri phủ, quan viên chính Tứ phẩm, tiếp theo là Đồng tri Ngũ phẩm, sau đó là Đông Chinh Tây Chiến tám bộ giam đốc*, thân là giam đốc mới đến, chức quan của Dung Văn Thanh khá lớn.
*giam đốc, hoặc giám đốc, là chức quan chịu trách nhiệm coi sóc, giám sát, xem xét chỉ dẫn một dự án hay công trình nào đó Chức quan lớn, không đại biểu quyền lợi lớn.
Tư công bởi vì vẫn luôn chủ trương xây cất thủy lợi, bị sĩ tộc địa phương xa lánh nghiêm trọng, hơn nữa trừ bỏ việc giám sát, đa số Tư công là quan viên địa phương, dưới tình huống như vậy, việc giám sát bị bỏ không, cũng là không khó nghĩ ra.
Sáng sớm một ngày tháng Tư, Dung Văn Thanh mặc tốt quan phục, đi đến phủ nha.
Phủ nha chia làm chín bộ, cách đại môn gần nhất là nơi Tri phủ làm việc, những bộ khác phân bố xung quanh, vị trí của Tư công nằm cách xa đại môn nhất.
Từ cửa phủ nha đến Tư công, đi mất nửa giờ.
Dung Văn Thanh chức quan cao, nhiều ít có chút đặc quyền. Quan viên Tư công hẳn phải chuẩn bị xe ngựa cho nàng, tỏ vẻ tôn kính.
Nhưng mà cái gì cũng không có.
Lúc Dung Văn Thanh đến phủ nha, đều nghĩ mình đến lầm chốn không người. Ngay cả đại môn còn không có thị vệ đứng gác, phủ nha này có phải sắp xong rồi không?
Dung Văn Thanh nhún nhún vai, chầm chậm bước vào, nàng không biết ở trong hồ lô đối phương bán cái gì, dù sao con người nàng, chẳng sợ gì cả.
Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm*, ai sợ ai a?
*quân đến thì chặn lại, nước đến thì đắp đất ngăn Còn chưa tiến vào cổng Tư công, Dung Văn Thanh liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói.
"Chúng ta khiển* thị vệ gác cửa đi hết, có phải có chút quá đáng? Vị này là quan viên chính Lục phẩm, nếu thật sự tức giận, không mấy ai có thể ngăn đón."
*sai khiến, phân phát "Sợ cái gì? Ngươi còn không biết đi? Giam đốc mới tới là nữ! Nói cái gì nữ Trạng nguyên đầu tiên của Mục quốc, vẫn là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất, ha ha! Nghe nói nàng ta rất xinh đẹp, mọi người nói xem, vị trí Trạng nguyên này của nàng ta rốt cuộc đạt được bằng cách nào?"
Người nói ngữ điệu tùy tiện, lời nói tràn ngập khinh thường cùng ác ý đối với Dung Văn Thanh. Trong phòng đều là nam tử, tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời hắn nói, một vài tên trực tiếp cười ra tiếng, những tên còn lại thấp giọng cười.
Dung Văn Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ, cư nhiên nhìn đến hai ba quan viên đầy mặt không tán đồng.
"Dung đại nhân dự vì đương kim đệ nhất thiên tài, thi tài của nàng áp đảo hoàng đô đệ nhất tài tử Tô Bách Lâm, sách luận của nàng cũng được bệ hạ khen ngợi là có tài Tể tướng! Bài thơ <Thủy Điệu Ca Đầu> kia ngươi không phải chưa niệm qua, vì sao vẫn còn nói ra lời bất kính!"
Có vị quan viên thoạt nhìn rất trẻ, chỉ khoảng mười tám mười chín, ngữ khí rất tức giận, thậm chí mặt đỏ cả lên.
Tên quan viên mở miệng chửi bới khoảng hai sáu hai bảy, dáng ngồi cà lơ phất phơ, Dung Văn Thanh đứng trước cửa sổ đều có thể ngửi thấy mùi rượu bay ra từ người hắn.
Tri phủ Văn Học đúng là xem Tư công như trạm rác, thứ xú thí gì đều có thể quẳng vào.
"Ôi chao! Lưu đại nhân nói rất đúng, là hạ quan nói chuyện quá mức ngay thẳng, ta tất nhiên bồi tội." Uống rượu uống đến mơ mơ màng màng Dương Khải qua loa chắp tay, "Chờ Dung đại nhân đến, ta nhất định sẽ bày tiệc rượu ở Nhã Vân Phường, đến lúc đó mời nàng uống mấy chén rượu ngon, bồi tội với nàng!"
Lưu Tử Nhiên bị chọc tức nói không nên lời, Nhã Vân Phường kia là thanh lâu nổi tiếng xa gần, cái gì mời Dung Văn Thanh uống rượu bồi tội, rõ ràng là khinh thường Dung Văn Thanh, xem Dung Văn Thanh như xướng kỹ!
Thân là một mê đệ* của Dung Văn Thanh, Lưu Tử Nhiên còn có thể nhẫn? Lập tức liền phải xốc bàn giáo huấn Dương Khải.
*fanboy, fan em trai Một quan viên ngồi bên cạnh ngăn lại Lưu Tử Nhiên đang phẫn nộ, vẻ mặt không cho là đúng nói "Tử Hào, chẳng lẽ ngươi bị sắc đẹp của giam đốc đại nhân làm cho mê đắm rồi, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Bất luận là ở địa phương nào, chỉ cần nữ nhân làm ra thành tích, sẽ có vô số người dùng ý niệm dơ bẩn suy nghĩ về nàng, bán đứng thân thể thượng vị, là ý tưởng quen thuộc nhất của nam nhân.
Tề Hoán nghe đến đó cũng nhịn không được, trực tiếp chỉ vào quan viên mới nói chuyện kia, quát: "Mạnh Huyền ngươi có ý tứ gì! Tử Hào chưa bao giờ gặp qua giam đốc đại nhân, không riêng gì Tử Hào, các vị đang ngồi đây có ai gặp qua? Mặt còn chưa nhìn thấy, liền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Dương Khải, ta xem ngươi là uống say, ở chỗ này chơi rượu điên! Cư nhiên dám sai khiến thị vệ gác cửa đi mất, ngươi muốn để đại nhân cứ thế tiến vào sao! Dương Khải, ngươi thật sự là to gan lớn mật!"
Dương Khải vừa nghe liền không cao hứng, hắn là ai? Hắn là con trai Tri phủ! Tề Hoán cũng dám nói với hắn như vậy!
"Tề Mạnh Thường! Ngươi cho rằng ngươi là con vợ cả Tề gia, thì ta không dám làm gì ngươi sao! Trước đó vài ngày biểu đệ ta đã gặp được Dung Văn Thanh kia! Đường đệ chính miệng nói cho ta, Dung Văn Thanh là nữ tử rắn rết, âm hiểm xảo trá thủ đoạn ngoan độc! Nàng ta còn rất lang thang, giữa thanh thiên bạch nhật liền câu dẫn đường đệ, đường đệ thề sống chết không từ, nàng ta thế nhưng thẹn quá thành giận, thương tổn đường đệ! Chuyện này, Dương gia ta không để yên cho nàng ta!"
Dung Văn Thanh nghe xong đoạn buồn cười này, bản lĩnh đổi trắng thay đen, được đó, mạnh lắm.
"Dương gia ngươi, là tưởng không để yên cho ta thế nào?"
"Ai!" Dương Khải nhìn về nơi phát ra tiếng nói, một nữ tử đang đứng ở cửa.
Bọn họ ồn ào kịch liệt, vậy mà không ai thấy nàng.
Nàng thật sự quá đẹp, Dương Khải tự nhận gặp qua vô số giai nhân, không có ai so được với nàng, bộ dạng lẫn khí chất!
"Vị giai nhân này, không biết ngươi là người phương nào? Nơi đây chính là thính đường Tư công thảo luận chính sự, nữ tử không được đi vào." Dương Khải trước lúc lắc uy phong, nữ nhân lá gan đều rất nhỏ, hắn dọa nàng một chút, chờ đối phương sợ hãi, hắn lại ra điều kiện.
Trong lòng Dương Khải đã tính toán xong xuôi, hắn thường xuyên làm như vậy, khuôn sáo này hắn rất quen thuộc. Một lát liền nói tiến vào sảnh nghị chính là tội chết, chờ nàng sợ hãi, lại nói phụ thân mình chính là Tri phủ có thể cứu nàng, sau đó làm nàng bồi hắn một đêm.
Dương Khải mừng thầm, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể gặp gỡ cực phẩm, ông trời quả thật chiếu cố hắn!
Hắn tự trầm mê trong ảo tưởng, cũng không có nhìn đến ánh mắt xung quanh như đang xem thiểu năng trí tuệ. Nếu không phải tối qua say rượu, sáng còn chưa tỉnh, hắn cũng sẽ không lộ ra biểu tình chân thực, nhìn qua trông rất ngốc.
Dương Khải cùng Dương Tu quả nhiên là thân đường huynh đệ, máu chảy ở trong xương cốt đều giống nhau, kiêu ngạo, trầm mê tửu sắc, ngu ngốc hệt như nhau.
Kỳ thật, bộ dáng thường ngày của Dương Khải cũng không phải như vậy, hắn tuy ương ngạnh háo sắc, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn, chưa từng hồ đồ giống hôm nay! Mấy quan viên đi gần với Dương Khải thầm thở dài, quả thật là uống rượu hỏng việc!
Cuối cùng vẫn là quan viên bên cạnh giao hảo với hắn nhắc nhở: "Minh Duy, ngươi xem quần áo nàng mặc."
Bá Du: "Thử xem đùi ngươi to hay đùi ta to?"