"Khách nhân." Dung Văn Thanh cười khẽ, bình tĩnh hồi đáp.
"Khách, khách nhân?" Tú bà có chút nghi ngờ lỗ tai của mình, bà ta nhất định là già rồi, nếu không sao lại nghe thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp, ở trước cửa thanh lâu nói với mình như vậy?
Nom bộ dạng của nàng, là tới cuống kỹ viện, hay là bị người cuống?
Không thể trách tú bà ý tưởng thấp kém, vì chuyện này thật sự là kinh thế hãi tục.
Mặc dù Mục triều dân phong mở ra, nhưng trói buộc đối với nữ tử không ít, Mục triều khai quốc năm trăm năm, nơi nào truyền ra thông tin tiểu thư nhà giàu chạy tới thanh lâu uống rượu hoa a?
Cho dù có, bọn họ đa phần cũng chỉ vì hiếu kỳ. Tú bà gặp qua vài người, những tiểu thư này phẫn nam trang, hai bên đều ngầm hiểu, có tiền kiếm, nên tú bà không quản nhiều.
Nhưng vị tiểu thư hôm nay bất đồng a! Này không giống lẽ thường a! Ngươi một cô nương chưa gả chồng tới chỗ này, có thể đừng mặc nữ trang hay không? Sai lầm chồng chất, cũng nên vờ như chính mình là nam a!
Cuồng bạo trong lòng tú bà đã thể hiện qua ánh mắt trừng lớn kia.
Dung Văn Thanh cười cười, tú bà này thật thú vị, phản ứng như thế, chơi vui a.
Tống Trác vốn bình thản, nhưng đối diện ánh mắt tú bà, liền túng.
Hình như, đúng là có gì đó không ổn.
"Ta chỉ là tới nghe xướng khúc uống rượu, thuận tiện tìm vài cô nương theo bồi, lẽ nào ta tiêu tiền ở đây, còn chưa thể được xem như khách nhân à?" Dung Văn Thanh nói đặc biệt có đạo lý, ý cười uyển chuyển, nhất thời khiến tú bà im lặng.
"Cô nương ngươi nói rất đúng! Người tới đều là khách nhân, cô nương nếu đã không ghét bỏ nơi này không sạch sẽ, ta đây cũng không thể đem kim nguyên bảo ném ra ngoài." Tú bà bình ổn cảm xúc, lúc nói lời này, bà ta lại biến thành tú bà nhìn quen cảnh đời.
"Hồng Lăng, dẫn Tống công tử cùng vị cô nương này lên lầu ba, tìm Cầm Thuý." Nói xong, tú bà quay qua những khách nhân bởi vì đang nhìn Dung Văn Thanh mà dừng chân: "Các vị đại gia sao còn đứng chắn ở cửa? Chẳng lẽ các cô nương bên trong của ta không thể hấp dẫn các ngươi?"
Nhìn bóng hình Dung Văn Thanh xinh đẹp lên lầu, có một khách nhân nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi tú bà: "Trương ma ma, kia là hàng mới a? Thật là cực phẩm nhân gian, nếu đấu giá đầu đêm, nhất định phải kêu ta a!"
"Lưu công tử đừng nên si nhân thuyết mộng*, người ta là chính nhi bát kinh** quan gia tiểu thư, cùng cô nương Hưng Hồng Lâu ta vô can." Sắc mặt tú bà lạnh lẽo, hai mắt giống như thanh kiếm sắc nhìn xung quanh, đem không ít ánh mắt giấu giếm dục vọng đẩy trở về. "Bất quá là Đại tiểu thư tràn đầy hiếu kỳ thôi, như thế nào chư vị còn nhớ thương? Cô nương bên trong lâu, còn chưa đủ câu người?"
*người si nói mộng **nghiêm túc, đứng đắn Tú bà vừa dứt lời, các cô nương Hưng Hồng Lâu liền dùng giọng ôn nhu mềm mại, câu ánh mắt đại đa số nam nhân trở về, chỉ có vị Lưu công tử kia không cam tâm nhìn lên lầu.
Tú bà khá hiểu biết tâm tư nam nhân, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
"Đi theo vị cô nương kia, chính là Thám hoa lang năm nay, có thể được Thám hoa lang đón tiếp, nghĩ đến thân phận không thấp. Lưu công tử, không cần tự huỷ tương lai."
Lưu công tử thấy tú bà thật sự sinh khí, vội vàng cười nịnh vài tiếng, Hưng Hồng Lâu sau lưng có người, hắn không thể trêu vào, cũng không dám tại chỗ này nháo.
"Đây là thanh lâu? Nhìn tới nhưng thật ra phong nhã." Dung Văn Thanh lần đầu cuống kỹ viện ở cổ đại, tâm không ngừng nhảy nhót.
Tống Trác còn đang suy nghĩ chuyện dưới lầu, động tác có vài phần do dự, muốn nói lại thôi.
Dung Văn Thanh nhìn sơ liền biết hắn đang nghĩ cái gì, "Tống huynh lớn tuổi hơn ta, không ngại ta xưng một tiếng 'huynh trưởng' đi?"
"Không không không! Trác có thể nào gánh khởi tôn xưng như thế? Nếu như Dung trạng nguyên không chê, có thể gọi Trác là Hàn Thần." Tống Trác sợ hãi, khi Trạng nguyên vào triều tấn thăng chính Lục phẩm, Bảng nhãn chính Thất phẩm, Thám hoa chính Bát phẩm, các tiến sĩ còn lại đều Cửu phẩm.
Dung Văn Thanh đương nhiên sẽ không thật sự gọi Tống Trác là huynh trưởng, nếu tính toán lên, nàng so với Tống Trác còn lớn hơn nhiều.
"Sao lại ghét bỏ? Hàn Thần cũng có thể gọi tên tự của ta, ta tự Bá Du."
Hai người nói chuyện với nhau, liền đi tới gian phòng tiếp khách của Cầm Thuý.
Hồng Lăng là một tiểu cô nương câm, trát hai bím tóc quai chèo, cười rộ lên trông rất hồn nhiên.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, ba tiếng qua đi, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm thanh thuý của một người.
"Là Tống công tử sao? Mau vào!" Nói rồi, cửa bị người bên trong mở ra.
Người mở cửa cũng là một tiểu cô nương, cùng Hồng Lăng không kém bao nhiêu, chỉ là tươi tắn hơn không ít.
"Tống công tử!" Tiểu nha đầu kia trông thấy Tống Trác thì nhãn tình sáng rỡ, khi nhìn đến Dung Văn Thanh đứng bên cạnh Tống Trác, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, hiển lộ vài phần bất an. "Vị cô nương này là..."
Nói xong, nàng làm bộ đóng cửa, bộ dáng như thấy quỷ muốn chạy.
Dung Văn Thanh không biết nên tức hay nên cười, chẳng lẽ nàng là hồng thuỷ mãnh thú sao?
"Nàng là bằng hữu của ta, nghe nói Cầm Thuý cô nương cầm nghệ phi phàm, đến cầu một khúc." Tống Trác chưa nói tính danh Dung Văn Thanh, chỉ hàm hồ hai câu cho qua.
Tiểu nha đầu sững sờ, hiển nhiên không mấy lý giải vì sao một quan gia tiểu thư lại muốn chạy tới thanh lâu nghe xướng khúc, cầm nghệ của Cầm Thuý cô nương nổi tiếng vậy sao?
Nhưng Cầm Thuý cô nương mới đến hoàng đô hơn một tháng, thanh danh sao có thể lớn tới mức khiến quan gia tiểu thư cố ý muốn gặp a?
Trọng điểm là, vì sao nàng tới thanh lâu cầu khúc, mà không phải là trò chuyện riêng tư?
Tiểu nha đầu chỉ cảm thấy ý tưởng của quý nhân hoàng đô, quá khó hiểu.
Dù sao không phải đến gây sự là được.
"A, mời vào." Tiểu nha đầu còn bị vây trong mộng, xuất phát từ thói quen, nàng để Tống Trác và Dung Văn Thanh vào phòng, sau đó lấy ra một bao lì xì nhỏ, đưa cho Hồng Lăng đứng bên cạnh.
Hồng Lăng nhận được tiền, khom người cáo lui.
Không thể không nói, thanh lâu cổ đại thật là có phẩm vị. Dung Văn Thanh vừa vào phòng thì hai mắt sáng ngời, cả phòng trang hoàng phi thường cách điệu, cho dù là bức hoạ cung nữ trên tường, hay tấm bình phong thêu hoa, hay đáy bình bạch ngọc, đều tràn đầy khí vị văn học.
Sau bình phong có thể lờ mờ trông thấy dáng người yểu điệu an vị, trước người đặt cổ cầm, nhìn đến có người tiến vào, nàng thắp hương lên.
Khói từng đợt từng đợt phiêu tán, cho người ta một cảm giác yên tĩnh tường hoà.
Hương này không giống hương ở các thanh lâu thấp kém khác, bên trong không thả dược vật kích tình, mà là huân hương an thần tĩnh tâm.
"Tống công tử hôm nay không phải đi một mình?" Giống như Dung Văn Thanh có thể xuyên qua bình phong trông thấy mặt sau, Cầm Thuý cũng có thể lờ mờ trông thấy nàng.
Một nữ tử, là hồng nhan tri kỷ của Tống công tử sao? Cầm Thuý cúi đầu nhìn cầm, nàng đã không có dòng họ, trừ cầm trong tay, cùng với đau khổ bảo hộ, ngoại trừ trinh tiết mà mọi người nghĩ là buồn cười, nàng cái gì cũng không có.
"Nghe Hàn Thần nhắc đến, cầm nghệ của ngươi rất tốt, ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới đánh giá." Dung Văn Thanh ngồi trước bàn rượu nhỏ, nhìn thức ăn có cả sắc lẫn vị, hơi nguội, rượu cũng có chút lạnh. "Nghe danh không bằng gặp mặt, cầm của Cầm Thuý cô nương, quả thật đặc sắc."
Dung Văn Thanh mới dứt lời, trong phòng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng đàn không ngừng vang lên. Cầm Thuý chậm rãi gảy cổ cầm, Dung Văn Thanh cũng được coi như là một người giỏi cầm đạo, nhưng tiếng đàn linh tính như thế, nàng không gảy được.
Đại khái là bởi vì lòng nàng đã sớm bị hồng trần bao phủ đi, Dung Văn Thanh tự giễu một tiếng, cẩn thận nghe cầm.
Một nữ tử thanh lâu tên Cầm Thuý, vậy mà lại có cầm nghệ như thế, Dung Văn Thanh không thể không cảm thán phố phường mới thật là tàng long ngoạ hổ.
Không đúng, như thế nào cảm thấy cái tên này cùng với thân thế, có điểm quen mắt a... Dung Văn Thanh nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ tới một người trong sách sử.
Vô Ngần đạo nhân.
"Nhàn toạ vu Hưng Hồng, nữ tử đạn tố cầm. Hốt văn bi phong điều, uyển nhược hàn tùng ngâm."
Tay Cầm Thuý run lên, một lạc âm xuất hiện, hoàn toàn phá huỷ đầu khúc.
Tống Trác đã sớm bị rượu ngon trên bàn câu dẫn, không có nghe được phá âm.
"Bạch tuyết loạn tiêm thủ, lục thuỷ thanh hư tâm, cổ cầm trong tay Cầm Thuý cô nương, quả thật bất đồng. Chỉ tiếc, chung kỳ cửu dĩ một, thế thượng vô tri âm. Ở trong lòng Cầm Thuý cô nương, có thể có tri âm?" Dung Văn Thanh động thân, đi đến trước bình phong, "Cô nương tài năng kinh thế, luận cầm đạo, trình độ thâm sâu, đợi thời gian trôi qua, nhất định có thể trở thành thiên cổ đại gia."
Hào quang trong mắt Cầm Thuý không ngừng loé ra, nàng phát hiện mười đầu ngón tay của mình đang run rẩy. Này không phải lần đầu tiên nàng thất thố, nhưng lại là lần đầu tiên nàng vì một đầu thơ của người khác mà thất thố.
, <Hàn Tùng>,, <Lục Thuỷ> bốn đầu khúc này là nàng không bao giờ có thể gảy nữa, bài thơ kia ca ngợi cầm nghệ của nàng, cũng là sự châm chọc lớn nhất.
"Cô nương, nói đùa." Cầm Thuý nỗ lực duy trì thanh âm của mình, không cho nó vỡ vụn. "Cầm Thuý bất quá là một nữ tử tầm thường, như thế nào có thể xưng là đại gia?"
Dung Văn Thanh tiến vài bước, đi đến bình phong, động tác cuối cùng của nàng làm kinh động tới đang trầm mê trong rượu ngon Tống Trác.
"Bá Du, ngươi làm gì vậy?"
Dung Văn Thanh không để ý đến hắn, nàng rất cố chấp tiêu sái đi đến chỗ vẻ mặt hoảng loạn Cầm Thuý.
Cầm Thuý có một đôi tay mỹ lệ mềm dẻo của nữ tử, mặc dù xuất hiện vết chai do luyện cầm trong thời gian dài, nhưng cũng là cực xinh đẹp.
Nàng có ánh mắt đẹp nhất, nước da trắng nhất.
Chỉ tiếc, nàng cũng có gương mặt xấu xí nhất, nửa bên mặt nàng bị một vết sẹo giăng kín.
Kia là ngang nhiên bị đào đi một miếng thịt! Nữ tử này, trên mặt cư nhiên bị đào đi một khối thịt lớn!
Không phải dùng đao quẹt ngang, không phải dùng lửa thiêu cháy, mà là bị người sử dụng kiếm, hung hăng khoét đi một miếng thịt!
Dung Văn Thanh cho rằng Cầm Thuý sẽ trốn tránh, sẽ bởi vì vết sẹo xấu xí trên mặt mà sợ hãi ánh mắt người khác.
Nhưng mà nàng không có, đối mặt với ánh mắt áp bách cực mạnh của Dung Văn Thanh, nàng có vẻ rất trấn định. Nàng còn bình thản nhìn lại Dung Văn Thanh.
"Cô nương, có chuyện gì sao?"
"Ngươi đến từ đâu?" Dung Văn Thanh sửng sốt vì sự bình tĩnh của nàng ta, cũng rất kính nể Cầm Thuý hào phóng. Chỉ là, bấy nhiêu không đủ để ngăn cản nàng.
Hiện tại, Dung Văn Thanh muốn đả thương nữ tử này, sau đó đạt tới mục đích của mình.
Chiến hữu đầu tiên của Bá Du xuất hiện rồi XD tội nghiệp bạn ấy sau này bị hai nvc cho ăn cẩu lương sống qua ngày =)) Bài thơ Bá Du đọc thực chất là lấy từ <Nguyệt dạ thính lô tử thuận đạn cầm> của Lý Bạch, chỉ là không hiểu sao Google hết cỡ cũng không thấy ai dịch thơ, nên thôi cho qua... Nguyên văn: Nhàn toạ dạ minh nguyệt, u nhân đạn tố cầm.
Hốt văn bi phong điều, uyển nhược hàn tùng ngâm.
Bạch tuyết loạn tiêm thủ, lục thuỷ thanh hư tâm.
Chung kỳ cửu dĩ một, thế thượng vô tri âm.