"Công chúa điện hạ, đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm quay về hoàng đô, người mau đi nghỉ ngơi." Nữ nhân hơn ba mươi, đáng lẽ là ở độ tuổi có mị lực nhất, nhưng lại có vẻ lão thành, trên người không có quang sắc.
Mục Hồng Giác nhìn nữ nhân đang trải nệm chăn cho mình, trong lòng cảm khái, lại một năm đã trôi qua.
Tú Thanh không nghe thấy Mục Hồng Giác trả lời, vẻ mặt nghi hoặc trông qua. "Công chúa điện hạ?"
"Thanh di, sau khi quay về hoàng đô, ta có cơ hội thắp cho huynh trưởng một nén nhang sao?"
"Công chúa điện hạ, không thể nói vậy!" Tú Thanh bị Mục Hồng Giác doạ đến run rẩy, "Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Công chúa, không nên nhắc đến nữa!"
"Ta biết." Mục Hồng Giác mệt mỏi nhắm mắt, nàng năm nay mười sáu, ở niên kỷ phong nhã hào hoa nhất, hẳn là nên giống nữ tử bình thường, tự do rực rỡ.
Chỉ là mẫu hậu của nàng bị hại, huynh trưởng cũng bị hại, huyết hận như thế, nếu không báo thù, nàng làm sao cam tâm?
Càng không nên, bây giờ di hài của huynh trưởng, còn táng tại núi xanh sâu thẳm, không thể hồi cố hương.
"Thanh di, ngươi lui xuống trước đi."
Tú Thanh nhìn Mục Hồng Giác giơ tay, há miệng muốn nói gì, cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài.
Thân là Trưởng công chúa có được thân phận cao quý nhất trong số các con cái hoàng thất, Mục Hồng Giác đã không còn... Là tiểu nữ hài xưa kia vẫn hay sơ tóc trái đào.
"Dạ."
Đèn đuốc chiếu rọi thân ảnh một người, cửa đóng lại, hết thảy quy về bình tĩnh.
Mục Hồng Giác nằm ở trên giường, nhìn sa bố mà ngẩn người, rõ ràng là đến tuổi cập kê, tâm lại như tro tàn. Cuộc sống như vậy, mẫu hậu và huynh trưởng, có từng tiên đoán được?
Tiểu Ngọc nhi của các ngươi, không bao giờ... Còn là bộ dáng năm đó, tựa như các ngươi, cũng không bao giờ... Trở về nữa.
Nhắm mắt ngủ, ngày mai, Mục Hồng Giác vẫn là Trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Mục.
————
"Tách tách..."
Đèn cồn nứt toạc, phát ra tiếng vang nhỏ, làm bừng tỉnh Dung Văn Thanh đang chìm đắm trong biển sách.
"Ký chủ, đến chừng nào ngươi mới có thể thay đổi tật xấu đọc sách liền ngủ a?" Nguyệt Bán cảm thấy muốn mù, ghèn đọng trên mặt mỹ nhân, sẽ không còn là mỹ nhân! "Tuy rằng ngươi tục mệnh một năm, cũng không nên giày xéo bản thân như vậy a."
"Giày xéo cái rắm!" Dung Văn Thanh tức giận liếc Nguyệt Bán một cái, ngủ chưa tỉnh khiến não nàng hỗn độn. "Ha ~ Mấy giờ rồi?"
Eo mỏi duỗi thẳng, Dung Văn Thanh thoải mái rất nhiều.
"Rạng sáng một giờ rưỡi." Nguyệt Bán hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Dung Văn Thanh, nó đã quá quen Dung Văn Thanh tâm thần phân liệt. "Chúc mừng ký chủ, tu tiên thành công."
Dung Văn Thanh động thân, nện nện eo, hèn gì eo cứng như vậy, nguyên lai nằm úp sấp trên bàn ngủ hơn bốn tiếng.
"Ngày mai phải đi gặp Đổng Chính Đức, nhớ nhắc ta." Xua xua tay, Dung Văn Thanh quyết đoán hướng ổ chăn ôm ấp.
Đối mặt trên giường bọc đến giống như kén tằm Dung Văn Thanh, Nguyệt Bán cạn lời.
Thời điểm đi gặp Đổng Chính Đức, sắc trời âm trầm, cuồng phong gào thét.
"Tiểu thư, nếu không ngày mai hãy đi? Thời tiết hôm nay không tốt lắm đâu." Đào Hạnh có chút sợ hãi nhìn trời, trời cao đen kịt, lập tức sẽ đổ mưa.
Dung Văn Thanh nhìn bầu trời không nói, hôm nay đám người Mục Hồng Giác phải về hoàng đô, thời tiết như vậy, không thích hợp lên đường đi.
Nhớ tới lịch sử ghi chép tính cách nữ đế, Dung Văn Thanh khẽ lắc đầu, nữ đế tính tình bá đạo, trừ phi có vòi rồng, nếu không nàng nhất định sẽ đi,
"Nàng còn không sợ, ta sợ cái gì a." Dung Văn Thanh nhỏ giọng lầu bầu một câu, phân phó Đào Hạnh, "Chuẩn bị xe, ra phủ."
Đào Hạnh còn muốn khuyên nhủ Dung Văn Thanh, Đào Liễu lưu loát đáp một tiếng, xoay người đi gọi phu xe.
Xe ngựa chạy trên đường cái không một bóng người, gió thổi càng lúc càng lớn, phu xe cảm thấy ngựa có chút táo bạo. Cũng đỡ, bọn họ cuối cùng kiên trì tới được nơi Đổng Chính Đức đặt chân.
Đào Lý học phủ.
Đào Lý học phủ nằm ở phía Tây của Mục Châu Thành, thành Tây có một ngọn núi nhỏ, diện tích không lớn, toàn bộ dùng để kiến tạo thư viện.
Xe ngựa bị ngăn lại dưới chân núi, lúc này Dung Văn Thanh ra ngoài đã hơn một tiếng, bầu trời bắt đầu đổ mưa phùn, gió nhỏ đi không ít.
"Người nào?" Thị vệ đeo đao, ngăn xe ngựa lại.
"Đây là thiệp mời, trong xe là Dung gia tiểu thư." Đào Liễu nhảy xuống xe ngựa, đem thiệp mời đưa cho đối phương.
Đào Lý học phủ là một trong những thư viện hàng đầu Đại Mục, thường xuyên bị thế lực từ địch quốc rình mò, thậm chí còn có những phần tử điên cuồng phản đối hoàng thất thống trị muốn tiến vào quấy rối, cho nên Học phủ đề phòng nghiêm ngặt.
Thị vệ cúi đầu tiếp nhận thiệp mời, đưa cho một thị vệ khác, "Xin Dung tiểu thư chờ một lát."
Mưa một mực trút xuống, chốc lát đã nhuộm ướt cả đất.
Thị vệ mặc áo mưa vào, đứng ở trong mưa không nhúc nhích.
Tên thị vệ khác rất nhanh đã trở lại, còn mang theo một tiểu đồng cùng một chiếc xe ngựa, đây là quy củ của Đào Lý học phủ, đề phòng có người tàng binh khí trong xe ngựa, đến nơi đây đều phải đổi xe lên núi.
Mưa đột nhiên biến lớn, chỉ qua một khắc đổi xe, trên mặt đất đã tụ một vũng nước nhỏ. Đường lên núi đá xanh bao trùm, ướt át trơn trượt, vì thế xe ngựa đi rất chậm. Vạn hạnh núi này không cao lắm, Dung Văn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy Đổng Chính Đức.
"Thời tiết như vậy, ngươi đến đây làm gì?" Đổng Chính Đức rất vừa lòng Dung Văn Thanh mạo hiểm vượt làn mưa đến bái kiến sư phụ, chuyện này truyền ra cũng là một đoạn giai thoại, đương nhiên, hắn vẫn là tương đối mạnh miệng, "Đường không dễ đi, cũng không sợ bị quăng ngã?"
"Không sợ." Dung Văn Thanh bình thản cười, "Đệ tử Dung Văn Thanh, bái kiến sư phụ."
Dung Văn Thanh theo quy củ hành lễ, Đổng Chính Đức nhìn người trước mặt, vừa yên vui vuốt râu vừa cười.
Hắn cũng không nghĩ tới, Dung Văn Thanh thật sự đạt được danh đầu thi phủ, còn áp chế tiểu tử Tạ gia cùng Gia Cát Tĩnh.
Gia Cát Tĩnh cũng là học sinh Đào Lý học phủ, đệ tử thân truyền của một vị lão sư. Đổng Chính Đức biết Gia Cát Tĩnh, gia cảnh bần hàn rất là khắc khổ, dựa vào chép sách một bên dưỡng chính mình, một bên nuôi mẹ già, thiên phú cao, thế gian hiếm thấy.
Đổng Chính Đức cho rằng Gia Cát Tĩnh sẽ lấy được danh đầu, ai ngờ nửa đường liền toát ra một Dung Văn Thanh.
"Lần này ngươi bắt được danh đầu, thực tại khó tin, tháng tám tổ chức thi viện, ngươi muốn tiếp tục thi viện sao?"
"Vâng, đệ tử đang có ý này."
Nghe được Dung Văn Thanh trả lời, Đổng Chính Đức kinh ngạc nhìn nàng một cái, "Ngươi thật sự muốn thi? Thi viện hai năm một lần, thiên chi kiêu tử đếm không hết. Ngươi tuổi tác còn nhỏ, đọc kinh thư không nhiều, nếu đi thi, cơ hội gia nhập năm mươi hạng đầu lấy được công danh tú tài rất là xa vời."
Ánh mắt Dung Văn Thanh loé sáng, nàng nhớ tới thông tin hôm qua nghe được ở văn hội.
"Sư phụ, ta nghe nói một vị sư huynh cũng sẽ tham gia thi viện, sư huynh ba năm mài một kiếm, nhưng là huy kiếm chỉ danh đầu?"
Đổng Chính Đức gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo, "Sư huynh Âu Dương Diệp của ngươi thiên tư thông minh, ba năm nay đều dốc lòng đọc sách tích luỹ kinh nghiệm, hắn từng bước qua tam xuyên ngũ nhạc tìm kiếm tung tích thánh nhân, ba năm lắng đọng, tự nhiên phải huy kiếm chỉ danh đầu."
Dung Văn Thanh gật đầu, không nói gì.
"Nếu ngươi nhất định muốn thi viện, cũng không tồi." Đổng Chính Đức trầm ngâm một lát, "Cứ cho là tích luỹ kinh nghiệm, nếu có thể lấy được công danh tú tài, cũng là không sai. Bất quá cập kê, lại là tú tài, tất nhiên cũng có thể nhượng mọi người tin phục."
"Vâng."
Dung Văn Thanh cũng không nói nhiều, đi đường nhiều, ăn cơm nhiều, đọc sách nhiều, liền nhất định có thể trở thành danh đầu sao?
Không khéo, Dung Văn Thanh tính tốt nhất một đời, đều hơn ba mươi tuổi, không cần đọc thơ từ quá nhiều.
"Trưởng công chúa điện hạ lẫn Nhị hoàng tử đều ở trong thư viện. Nghe nói ngươi cùng Trưởng công chúa giao hảo, muốn đi gặp sao?" Đổng Chính Đức do dự một lát, mới nói ra.
Vị trí Thái tử chưa xác nhận, Trưởng công chúa là người duy nhất có phong hào, cơ hội lấy được vị trí đó rất lớn. Nhị hoàng tử là học sinh Đào Lý học phủ, theo lý thuyết, Đổng Chính Đức hẳn là nghiêng về hắn, nhưng hôm qua tại văn hội, Đổng Chính Đức và Nhị hoàng tử ở chung một ngày đêm.
Sau đó Đổng Chính Đức liền nghiêng về Mục Hồng Giác.
Nhị hoàng tử chính là thần đội hữu* trong truyền thuyết.
*thần trợ công, một giây đánh thắng không nhọc lòng; chắc là ẩn dụ nói Nhị hoàng tử ngu ngốc, trực tiếp "giúp" Đổng Chính Đức quy thuận Trưởng công chúa "Vì sao sẽ ở thư viện?" Dung Văn Thanh nhảy bắn lên, sau đó chính là kích động, "Ta đi bái kiến, có mạo muội quá hay không?"
Đổng Chính Đức thấy thái độ của Dung Văn Thanh khác với ngày xưa, có chút kỳ quái, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Dung Văn Thanh gặp bạn bè nên mới dị thường như vậy.
Hắn không có khả năng lý giải tâm tình kích động của Dung Văn Thanh. Hôm qua nằm mơ được chung đụng với nữ đế tương lai, Dung Văn Thanh không phản ứng gì, chờ đến tối nàng mới tỉnh ngộ, ý nghĩa của nó.
Đó là người lãnh đạo cao nhất quốc gia có được không! Là thiên cổ nhất đế tiếng tăm lẫy lừng a!
Tuy là tương lai, nhưng đó là người sống sờ sờ a! Hơn nữa, nàng vậy mà có thể nhìn đến bộ dáng lúc nhỏ của nữ đế, quả thật quá may mắn.
Tha thứ Dung Văn Thanh phản xạ hình cung siêu dài, nàng chỉ là bị tâm tình kích động làm cho váng đầu.
"Sẽ không, mấy sư huynh của ngươi đã sớm đi bái kiến Nhị hoàng tử, cơn mưa này sẽ không dứt ngay, ngươi đi bồi Trưởng công chúa nói chuyện phiếm, để Công chúa giải buồn đi." Đổng Chính Đức huơ huơ tay, ý bảo Dung Văn Thanh đi mau, "Trưởng công chúa phi thường uyên bác, ngươi phải nói chuyện với nàng nhiều vào, vi sư không cầu ngươi ngang ngửa Công chúa, học được hai ba phần liền tốt."
"Vâng, cẩn tuân sư phụ chỉ dạy." Đổng Chính Đức nói lời này, Dung Văn Thanh phi thường tán thành, không sai, nàng học hai ba phần là tốt rồi!
"Công chúa điện hạ, ngoài cửa có một người cầu kiến."
Mục Hồng Giác nhìn bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, nhíu mày. Đây là đệ tử nào của Đào Lý học phủ, không đi phiền Nhị hoàng huynh, lại đến nơi này của nàng. "Ai?"
"Là Dung Văn Thanh, Dung cô nương." Thị nữ cúi đầu trả lời, "Người Đào Lý học phủ nói, Dung cô nương là đệ tử thân truyền của Đổng học phủ."
"Ồ? Thú vị nhỉ." Danh đầu thi phủ là học trò của Đổng Chính Đức, nếu danh đầu thi viện lần này lại là học trò của hắn, Đổng Chính Đức liền nổi danh.
Phụ hoàng ký thác kỳ vọng cao ở Đổng Chính Đức, hẳn là sẽ rất vui mừng.
"Mời nàng tiến vào."
Dung Văn Thanh đi vào trong phòng, cả phòng được thắp sáng bằng một viên dạ minh châu. Dạ minh châu của Mục triều không biết là chất liệu gì, Dung Văn Thanh cho tới bây giờ chỉ nghe nói qua dạ minh châu phát ánh huỳnh quang, toả ra phóng xạ không tốt cho cơ thể, còn loại này, ban đêm lại sáng ngời như đèn LED.
Vật phẩm đáng ngạc nhiên như vậy, vì sao đời sau không có ghi lại?
Vấn đề không có dừng lại rất lâu trong đầu Dung Văn Thanh, bởi vì bộ não của nàng đều bị Mục Hồng Giác chiếm lĩnh.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, tựa như hoa trong sương, trăng trong nước, che nửa mặt xấu hổ, đẹp đến không giống người phàm.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" Mục Hồng Giác ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Dung Văn Thanh hai mắt dại ra.
Bộ dáng ngốc manh như vậy, trực tiếp chọc cười Mục Hồng Giác.
Mục Hồng Giác cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Dung Văn Thanh, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.
"Không đành lòng quấy rầy điện hạ đọc sách." Dung Văn Thanh lấy lại tinh thần, điềm nhiên như không cười cười, "Điện hạ đang nhìn cái gì, dáng vẻ rất là nhập thần."
Mục Hồng Giác đem thi tập trong tay đối với Dung Văn Thanh lắc lắc, "Thơ của ngươi."
"Thơ của ta?" Dung Văn Thanh không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy, vẻ mặt ngơ ngác.
Thơ của nàng được in thành sách?
"Thi tập này tập hợp các đầu thơ từ thượng phẩm của kỳ thi phủ, hàng năm đều được in ấn, đây là hàng mẫu." Mục Hồng Giác khẽ vuốt nét mực, ở trên mặt giấy còn có mùi mực nồng đậm. "Phỏng chừng qua thêm vài ngày, thi tập này sẽ trải khắp Mục triều. Đến lúc đó, <Vịnh đào> đầu thơ duy nhất được đánh giá 'thượng thượng', chắc chắn hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người."
"Thi phủ cả nước, chỉ có một mình ta được đánh giá 'thượng thượng' à?" Dung Văn Thanh ngồi vào bên cạnh Mục Hồng Giác, đối với chuyện này tỏ vẻ chấn kinh, nàng dung hợp một đầu thơ từ của đời sau, tuỳ tay viết viết, cư nhiên là "thượng thượng" duy nhất?
Khai ngoại quải kiểu này có phải quá...
"Ngươi cho rằng đánh giá 'thượng thượng' rất thường thấy sao?" Mục Hồng Giác phất tay để vài tì nữ lui ra, "Lần này ngươi được 'thượng thượng', là tự thể giúp tăng điểm. Chỉ bằng đầu thơ kia của ngươi, thì không đủ tiêu chuẩn."
Dung Văn Thanh cười cười, giải thích này nàng còn có thể tiếp thu, nếu không nàng sẽ cảm thấy Nguyệt Bán auto hack thẳng đến chân trời.
"Tự thể của ngươi gọi là gì? Thật ngạc nhiên, lúc viết dùng ít sức không nói, hiệu quả cũng rất rõ ràng." Nhìn chữ viết in trên sách, tự thể như vậy, cho dù là hài tử mới biết chữ đều có thể xem rõ.
"Ta gọi là khải thư."
"Khải? Khuôn mẫu sao? Đúng là dã tâm mạnh mẽ." Mục Hồng Giác nghe đến cái tên này liền nở nụ cười, nàng không phải người hay cười, nhưng Dung Văn Thanh chính là có bản lĩnh kia, khiến nàng thả lỏng tâm tình. "Nếu cái tên này truyền ra ngoài, các văn nhân khẳng định sẽ chửi ngươi."
Một nữ tử, vẫn là một hoàng khẩu tiểu nhi*, vậy mà dám thành khẩn thề thốt nói tự thể mình viết là khuôn mẫu. Mục Hồng Giác có thể tưởng tượng ra phần đông văn nhân mặc khách đều không phục.
*ý nghĩa gần như "con nít miệng còn hôi sữa" "Điện hạ cũng sẽ mắng ta sao?" Dung Văn Thanh nghiêm túc nhìn Mục Hồng Giác, đối mặt Mục Hồng Giác, nàng cho tới bây giờ đều rất nghiêm túc.
Mục Hồng Giác lắc đầu, "Sẽ không, tự thể này hình dạng ngay ngắn, nét bút thẳng thớm, quả thật có thể làm mẫu."
"Chỉ cần điện hạ cho rằng có thể, thì người thiên hạ mắng mỏ, tính cái gì?"
Mục Hồng Giác sững sờ, cảm giác tim đập nhanh lần nữa xuất hiện.
Vì sao sẽ như vậy, trong lòng giống như có dòng nước ấm, chảy về phía tứ chi, làm cả thân mình đều ấm áp lên.
"Lời này của ngươi, đa phần là để dỗ ta thôi." Mục Hồng Giác động thân, cách Dung Văn Thanh xa một chút, nàng đưa lưng về phía Dung Văn Thanh, không nhìn vào mắt Dung Văn Thanh nữa.
Dung Văn Thanh cười cười, không nói tiếp. Nàng nói cái gì đều là thứ yếu, quyết tâm, chỉ có thể trông ra từ hành động, thoại ngữ nhiều, cũng không bằng hành động thiết thực.
Nghĩ đến hoàn cảnh mà Mục Hồng Giác phải đối mặt khi mới đăng cơ, Dung Văn Thanh liền cảm thấy đau lòng.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, không nên hứng chịu tiếng xấu cùng công kích. Nàng trời sinh là vua, nên xuôi gió xuôi nước, nhận hết sủng ái.
Mưa ngừng sau giờ Ngọ, Mục Hồng Giác cùng Mục Hồng Chương khởi hành quay về hoàng đô, Dung Văn Thanh cùng Mục Hồng Giác tách ra.
Tại phòng ốc dưới làn mưa, tất cả mọi lời nói, tất cả mập mờ sản sinh, dường như cũng biến mất.
Nhưng nó thật sự biến mất sao? Tâm đã động, làm sao có thể vì thời gian mà bị phai mờ.
Dung Văn Thanh bắt đầu ôn tập thi viện, từ tháng tư đến tháng tám, thời gian có chút nhanh, càng đừng nói nàng còn muốn về nhà một chuyến.
Về đến nhà, Dung lão gia không nhắc đến tên đệ đệ kia của Dung Văn Thanh, thái độ thân hoà, y như ngoại sinh tử chưa từng tồn tại.
Dung Văn Thanh minh bạch, đây đều là hoà bình tạm thời, nếu kỳ thi viện lần này nàng không lấy được thành tích đủ tốt, không thể chặn họng mọi người, thì hoàn cảnh của nàng sẽ không khá hơn trước lúc thi phủ là bao.
Thi phủ không tính cái gì, rất nhiều người đang quan vọng, thi viện rồi, gió lốc chân chính mới có thể nổi lên.
Ngày mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, cũng là thời gian chính thức mở kỳ thi viện.
Thi viện thi suốt ba ngày, ba ngày này thí sinh phải nán lại trong gian phòng nhỏ, một ngày ba bữa đều từ quan phủ bảo đảm, ba ngày này, thi năm hạng mục.
Ba hạng mục đầu giống thi phủ, chỉ bất quá số lượng nhiều hơn. Tràng đầu tiên, thi phủ hỏi năm mươi đề mục, thi viện hỏi hai trăm, đồng thời phải nói ra tựa sách của thánh nhân, đối với thí sinh yêu cầu đọc thuộc thật hà khắc.
Tràng thứ hai vẫn là thơ từ, hạng mục này xem như thoải mái nhất, nhưng cũng là hạng mục khó lấy điểm nhất.
Tràng thứ ba là sách luận, đề mục sẽ liên quan đến chính sự, lần này thật sự so với nội dung, chữ và văn thải đều là thứ yếu.
Tràng thứ tư là so bắn tên, không sai, chính là bắn tên, đương kim Thánh thượng cường điệu văn võ song toàn, mặc dù nói so văn là chủ yếu, nhưng cũng không thể đều là những thư sinh tay trói gà không chặt a.
Về sau nữ đế mở võ khảo, không có gặp trở ngại quá lớn, cũng là do nguyên nhân này.
Tràng thứ năm là dân sinh, nói trắng ra, chính là khảo việc trồng trọt.
Thân là một quan viên Mục triều, nếu không thể chăm lo cho dân tình, như thế nào trở thành một vị quan tốt? Đây là bổn ý của bệ hạ.
Tràng cuối cùng không quá quan trọng, trên cơ bản có thể phân biệt ngũ cốc là được, dù sao làm quan không phải để đi trồng trọt.
Quan chủ khảo là Đông Chinh chủ trảo Tư Văn Bộ cùng Tây Chiến chủ trảo Tư Võ Bộ, thi viện ở Mục Châu Thành quy mô to lớn, gần năm ngàn thí sinh, cho nên đến giám thị chính là hai Tư sĩ, Tư Văn Bộ Tư văn sĩ và Tư Võ Bộ Tư võ sĩ, tương đương chức Phó bộ trưởng của hai bộ, có thể nhìn ra bệ hạ coi trọng Mục Châu Thành.
Chỉ có hai Phó bộ trưởng, toàn bộ đều được phái đến Mục Châu Thành.
Gian phòng nhỏ vẫn y như lúc thi phủ, thậm chí cảm giác càng nhỏ, vì thi phủ chỉ có mấy trăm thí sinh, lần này thi viện khảo năm ngàn người, địa phương nhỏ đi có thể lý giải.
Nguyệt Bán auto hack giúp Dung Văn Thanh, thời điểm một chồng giấy thật dày được tiểu đồng đưa vào gian phòng, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Dừng dừng nghỉ nghỉ, viết cả một ngày, Dung Văn Thanh mới viết xong chồng giấy kia, nói thật, nếu như không có Nguyệt Bán hack game, Dung Văn Thanh khẳng định out!
Đề mục thứ một trăm ba mươi mốt cư nhiên hỏi rằng, lúc đánh trận, Thái tổ thích ăn cái gì nhất!
Vấn đề này quả thật rất nhảm quần nha nha nha? Ai mà biết Thái tổ lúc đánh trận thích ăn cái gì a? Hình như hắn ăn cái gì, sử sách không có ghi lại đi?
Dung Văn Thanh nhìn đến đề mục này thiếu chút nữa sụp đổ, vẫn là nhờ Nguyệt Bán mở bàn tay vàng làm cho nàng nhớ đến, trong một quyển sách tên là <Mục triều ký sự>, có ghi "Thái tổ, ăn thanh mai* cùng bạn bè, cộng** [thực] hai mươi ba lần."
*quả mơ **làm việc gì đó cùng nhau Sau khi viết xuất xứ và nguyên văn, ngũ quan Dung Văn Thanh nhăn lại cùng một chỗ, nàng tuy chưa ăn, nhưng nàng ngẫm ngẫm đều cảm thấy chua!
Cho nên Thái tổ một đại nam nhân, cư nhiên thích ăn chua?
Không chỉ riêng Thái tổ ưa thích, <Mục triều ký sự> còn viết qua, nữ đế bệ hạ cũng rất thích ăn thanh mai, so với Thái tổ còn lợi hại, ngày ăn trăm quả, ai da da ta muốn thăng thiên!
Thụ như công, công như thụ. Công chúa điện hạ dễ động tâm quá, bây đâu, truyền Thái y!