Tối đến tôi ra sân thể dục chạy bộ, bỗng nghe thấy ai đó đang gào thét tên tôi.
Tôi ngoảnh lại thì thấy Hạ Hà đang chạy về phía tôi trong ánh đèn hiu hắt.
Vâng, ngoài hắn ra thì còn ai có chất giọng như loa phát thanh thế chứ.
Tôi không đợi hắn, ngoảnh về tiếp tục duy trì tốc độ chạy, chẳng mấy hắn đã đuổi kịp tôi.
Hạ Hà mở lời, “Hôm nào cậu cũng chạy bộ thế này à?”
“Ờ.”
“Khỏe ha.”
“Ờ.”
“Cậu nói chuyện như gẩy nịt ấy,” Hạ Hà hỏi, “Suy nghĩ sao rồi?”
“Nghĩ gì?”
Hạ Hà: “Chuyển lớp đó.”
Tôi do dự giây lát rồi hỏi: “Sao cậu quan tâm đến chuyện tôi chuyển hay không thế?”
Hạ Hà đáp rất nhanh, “Tớ không muốn cậu chuyển lớp.”
Tôi thoáng dừng thở, còn chưa kịp nói gì, Hạ Hà đã lại thở dài tiếng, “Haizzz thôi đừng nghe tớ, cậu thích thì cứ chuyển đi.”
“… Rốt cuộc cậu muốn nói gì.”
“Giáo viên lớp 11.1 dạy tốt hơn, và sẽ tốt hơn cho cậu.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ hắn còn biết nói những lời như thế.
“Cơ mà tớ khuyên cậu không nên đi,” Hạ Hà bảo, “Cậu coi, bọn mình học cùng nhau đã lâu, có cảm tình với nhau rồi, giờ sang lớp khác lại phải làm quen với các bạn lại từ đầu, vừa mất thời gian vừa xao nhãng việc học, không có lợi chút nào.”
Tôi: “… Ai có cảm tình với cậu?”
Những câu như này đừng nên bạ đâu nói đấy, ok? Sao cái tên này mồm cứ thích cướp cò thế nhỉ.
Hạ Hà nói, “Tớ có cảm tình với cậu, được chưa. Cậu nghĩ lại đi, nghĩ đến cậu bạn cùng phòng kiêm bạn bàn trước cu te hột me của cậu đi, cậu nỡ đi ư?”
Tôi… tôi hối hận vì đã hỏi hắn rồi.
Sao cái tên này phiền thế nhở? Nếu tôi không đi há chẳng phải thừa nhận tôi không bỏ được hắn?
Trần đời chưa từng thấy tên nào tự nhiên hơn cao nguyên như tên này.
Hạ Hà đột nhiên sấn tới huých nhẹ cái vào vai tôi, “Nói gì đi chứ bạn Ngôn.”
Tôi bị hắn phiền chết mất thôi, “Không chuyển.”
Hạ Hà hỏi, “Thật?”
“Thật.”
Hạ Hà hớn ha hớn hở, “Sau này tớ sẽ trông coi Hứa Đa, không cho nó xàm xí quấy nhiễu cậu học nữa.”
Tôi cũng cười, “Đừng có tàn nhẫn với người ta thế.”
Vốn tôi cũng không muốn chuyển lớp, tôi không giỏi giao tiếp với mọi người. Tuy Hạ Hà khá cợt nhả dở hơi nhưng giận hay vui đều viết hết lên mặt, rất dễ sống chung.
Tại sao tôi muốn nói chuyện chuyển lớp cho Hạ Hà à? Có lẽ là vì muốn xem hắn sẽ có phản ứng gì. Về phần tại sao tôi muốn biết phản ứng của hắn thì tôi cũng chịu, không biết.
Chắc là do hắn ngốc, trêu hắn vui.
———-
Chuông hết tiết vang lên, Hứa Đa quay người lại hỏi, “Anh Ngôn ơi, giảng em câu Sinh này với, em không hiểu.”
“Câu nào?”
“Anh đợi xíu em tìm phát.” Hứa Đa lục lọi ngăn bàn một lúc lâu, “Ơ chạy đâu rồi… à thằng Hà có, dùng của nó cũng được.”
Hứa Đa chỉ vào sơ đồ di truyền học, song ánh mắt tôi lại rơi vào một câu hỏi điền vào chỗ trống.
Câu hỏi là phương thức sinh sản của động vật có vú là gì? Hạ Hà viết là…
Hắn viết hẳn hai đáp án – Đẻ thường/ Đẻ mổ.
Hạ Hà về lớp, ngó đăm đăm vào bàn tôi, “Lấy đề của tớ làm gì thế?”
Tôi hẵng còn đang cười.
Tôi không hay cười người khác, trừ phi cố hết sức rồi nhưng vẫn không nhịn được. Đáp án của Hạ Hà thật sự ngớ ngẩn vãi chưởng.
Hứa Đa đã nằm rạp ra bàn cười ngất.
Hạ Hà ngơ ngẩn đứng đơ nhìn tôi chằm chằm.
Thấy tôi cười nhạo nên hắn giận rồi hở?
Tôi muốn giải thích rõ ràng, “Không phải cười cậu.”
“Hở?” Hạ Hà hình như vừa mới hồi hồn, “Cười tớ cũng không sao, cậu cứ cười thoải mái đi.”
Trông hắn có vẻ chẳng hề giận dữ gì, còn ngoác miệng cười với tôi một cái.
Tự nhiên tôi thấy chẳng có gì buồn cười nữa, trả lại đề thi cho hắn. Hạ Hà nói, “Cho cậu đấy, trông cậu thích mà.”
Tôi duỗi tay nhét thẳng vào ngăn bàn hắn, cái đề có 30 câu thì sai 31 câu, ai thích?
———–
“Cậu cũng chơi game hả?” Hạ Hà đứng sau lưng tôi, cúi người, có vẻ hơi sát tôi.
Dạo này cuối tuần hắn toàn không chịu về nhà, ở trường cũng chẳng học hành, chẳng biết ở lại ký túc làm vẹo gì.
“Tôi không thể chơi à?”
“Tất nhiên là có rồi, sao không thể chứ.” Hạ Hà xoa đầu tôi, “Tớ tiện mồm hỏi thôi mờ, sao đã giận rồi.”
“Đừng có xoa đầu tôi.”
Hạ Hà: “Cậu xem, lại giận rồi. Cho cậu xoa lại đầu tớ nè.”
… Ai thèm xoa đầu hắn?
Tóc trông thôi đã thấy cứng phát sợ, động vào chỉ tổ đau tay.
Độ này hắn càng thêm dở hơi dở dại, ban đầu chỉ khoác vai thôi, giờ là hễ động tí là lại xoa đầu tôi.
Hạ Hà bảo, “Cậu chơi game gì đấy, sao trông lạ hoắc thế nhở?”
“Game không ai chơi.”
Hạ Hà: “Thế tớ chơi cùng cậu nhá.”
Tôi: “Game solo.”
Tôi chơi game phiêu lưu giải đố này không phải vì nó hay, mà vì đồ họa của nó được vẽ gốc bởi Toki, họa sĩ nước ngoài tôi rất thích, cho nên chủ yếu là vì ngắm hình.
“Solo gì đấy?” Hứa Đa đẩy cửa bước vào.
Hạ Hà: “Ngôn chơi game, solo.”
“Solo? Anh Ngôn của tao đương nhiên phải khác người rồi,” Hứa Đa nói, “Anipop[1] hẻ?”
[1] Anipop là game nổi tiếng của Tàu, có cách chơi tương tự Candy Crush Soda đó quý dị.
Tôi: “…”
Hạ Hà: “Mày nghĩ Ngôn cũng ngu như mày chắc?”
Hứa Đa không phục, “Anipop thì sao? Mày dựa vào đâu dám coi thường Anipop? Bố mầy chơi đến bàn hơn 1000 rồi đấy, đó là đại biểu cho lòng kiên trì của con người đó.”
Sau đó Hứa Đa cả Hạ Hà nhiệt tình mời gọi tôi chơi Vương Giả Vinh Diệu[2], tôi từ chối, không muốn chơi với họ.
[2] Vương Giả Vinh Diệu là game MOBA nổi tiếng được phát hành bởi Tencent, có lối chơi giống LOL
Lúc trước tôi có từng thấy họ chơi với nhau rồi, ID game gì mà “Một chiếc MID nhỏ nhắn xinh xắn”, rồi là “Hà đẹp trai cưỡi lợn tank rừng”, tiếp nữa “Cá hấp trộm rồng”, chưa kể đến Hạ Hà chơi là chuyên khịa đểu team địch.
Hơi một tí là lại “Mời quý dị mở to mắt chiêm ngưỡng thao tác của bậc Vương giả”, đến lúc Lưu Bị của team địch chết, lập tức gửi ngay sang câu “Tiên đế gây dựng sự nghiệp còn chưa xong thì nửa đường đã qua đời”.[3]
[3] Hán Việt là “Tiên đế sang nghiệp vị bán, nhi trung đạo băng tồ”, được trích trong cuốn “Xuất sư biểu” do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.
Dù sao thì tôi cũng sẽ không chơi với họ.
Tối tôi ra ngoài trường mua đồ dùng sinh hoạt, Hạ Hà nằng nặc đòi đi theo.
Hắn là học sinh tiểu học hả, đi đâu cũng phải dính kè kè lấy nhau.
Hạ Hà đẩy xe đi ngang qua một nhà dẫn con đi siêu thị, người lớn đẩy xe, trẻ con ngồi bên trong, Hạ Hà tự nhiên quay sang hỏi tôi, “Muốn ngồi vào không? Tớ đẩy cho cậu.”
Tôi đến là sa mạc lời với hắn, “Cậu bị bệnh à.”
Hạ Hà: “Ừa, cậu chính là thuốc.”
Quê vãi, hắn đây là bị bệnh tâm thần, thuốc cũng không trị nổi.
Tôi nhanh chóng mua những thứ cần thiết, tôi mua gì, Hạ Hà cũng mua một cái y hệt. Tôi hỏi hắn, “Còn muốn mua gì nữa không?”
Hạ Hà đáp, “Xong rồi à? Sao nhanh thế?
“Cậu còn chưa đi đủ à?”
Hạ Hà bày vẻ mặt tiếc nuối, “Ừa chưa đủ thật, cậu không thấy đi siêu thị cùng nhau rất chi là ấm áp hở?”
Tôi: “Không.”
Hạ Hà: “Ầu.”
Thanh toán xong Hạ Hà muốn đi vệ sinh, bảo tôi đợi hắn một lát.
Tôi ra cửa sau siêu thị đứng đậy, trông thấy một đám người bước tới từ phía đối diện.
Tên cầm đầu là Tóc vàng, Tóc đỏ Tóc xanh đi theo sau nó nữa, toàn những gương mặt quen thuộc.
Tôi nhẩm đếm, tổng cộng có bảy thằng đi ngược lại với văn hóa đại chúng.
“Cuối cùng bố cũng tóm được mày. Mày phải con trai không đấy, suốt ngày ru rú ở ký túc, đéo biết lũ con gái mê mệt mày ở điểm mẹ gì nữa.”
Các cô thích tôi vì gì bố tôi cũng không biết.
Tôi hỏi hắn, “Có việc à?”
Tóc vàng nheo mắt nhếch miệng, chắc tưởng thế là ngầu, “Vì thẳng ất ơ mày mà con Ni nó đá tao, cho nên tao đến để tính sổ với mày.”
Đã ngu còn tỏ ra ngu hẳn.
Nếu nó không nói, tôi còn đếch biết Triệu Giai Ni đã chia tay với nó rồi đấy, lại càng đếch biết hai đứa nó là người yêu.
Với lại chuyện này liên quan đéo gì đến tôi, đúng là nồi từ trên trời giáng xuống.
Xin dành tặng nó một câu: “Thần kinh.”
Tóc vàng hừ khẩy tiếng, “Cứng ra phết nhỉ, để bố mày xem lát nữa mày còn cứng được với bố không.”
Thì ra là tính đánh tôi.
Tôi và Hạ Hà ra từ cửa sau, con hẻm này vắng vẻ, chẳng mấy người qua, quả đúng là nơi lý tưởng để làm ra mấy trò bẩn tưởi.
“Solo hay tập thể, cho mày chọn.” Tóc vàng nói, “Solo là mày đánh với bọn tao, còn tập thể là bọn tao đánh mày.”
Tôi lại tặng nó câu nữa, “Ngu ngốc.”
Tóc vàng thở phì phò, trông kiểu kia chắc là chuẩn bị phun “giao phối các kiểu” đây mà, nhưng lại bị cắt ngang mất rồi.
“Làm cái đéo gì đấy?” Hạ Hà bước tới.
Hắn ra lâu vãi nồi, tôi không thể tự hỏi liệu hắn có bị bệnh gì tế nhị hay không.
Tóc vàng tức thì căng thẳng và cứng ngắc thấy rõ.
“Anh Hà, nó vừa chửi em là thằng ngu xong, anh nghe thấy đấy. Hôm nay em phải cho ranh con này biết thế nào là lễ độ, anh đừng nhúng tay vào.”
Hạ Hà cầm lấy một bên túi đồ trong tay tôi, “Chẳng lẽ mày không ngu? Không phải tao cảnh cáo mày đừng đến làm phiền cậu ấy rồi à?”
Mấy thằng cu em đứng sau Tóc vàng nghe thấy đại ca mình bị đá đểu thì bắt đầu nóng nảy xắn tay áo.
Giọng Tóc vàng bất thiện, “Hạ Hà, đừng có mà cho mặt mũi mà đéo cần! Bọn nó sợ mày nhưng bố mày thì đéo, tin bố đấm thụt mõm mày không?”
Hạ Hà như không nghe thấy, chìa tay tính cầm nốt chiếc túi còn lại, nhưng tôi không cho.
Tóc vàng nổi xung, “Đ*t bà chúng mày đéo nghe bố nói à?”
Hạ Hà ghé tai tôi thì thầm, “Thằng ngu này chưa từng được chiêm ngưỡng tớ đánh nhau nên chưa tin phục cho lắm.”
Tôi: “Ồ.”
Hạ Hà dứt khoát tóm lấy cái túi còn lại trong tay tôi, “Không sao, lát nữa tớ kéo cậu chạy.”
Chạy?
Tôi nghi ngờ hắn, “Không phải cậu một địch hai chục à?”
Hạ Hà nhướn mày tức thì, “Ra là Ngôn sùng bái tớ như vậy, thế thì tớ mà không đánh, há chẳng phải sẽ khiến Ngôn rất thất vọng hay sao?”
Tôi: “… Thôi, chạy đi.”
Hạ Hà đặt hai cái túi xuống đất, “Các em trai, vốn anh tính tha cho các chú, đánh đấm nhiều chẳng hay ho gì. Nhưng, hôm nay anh Ngôn của chúng bây lại muốn chiêm ngưỡng, nên chúng bây xui rồi.”
Bảy chú sửu nhi với quả đầu HKT phá lên cười như được mùa.
Tôi giữ chặt Hạ Hà, “Đừng đánh, tôi nói đùa thôi.”
Hạ Hà quay sang cười toe với tôi, “Cậu đứng xa ra, đừng để bị dính máu.”
… Hắn còn cứu được chứ? Sao mà trẩu tre ATSM thế không biết.
Lại còn bảo tôi đứng xem trò vui.
Tóc vàng hét lên, “Mẹ kiếp đừng nghe nó chém gió, tất cả xông lên hết cho anh!”
Đám đàn em xông lên bao vây bọn tôi, Hạ Hà che chở tôi phía sau. Tôi cũng muốn tham gia vào trận chiến này lắm chứ, có điều…
Hình như không có chỗ cho tôi xen vào thì phải.
Động tác Hạ Hà nhanh gọn lẹ, cứ lần lượt phát cho mỗi thằng một đấm, so ra động tác đám sửu nhi kia lại thành hoa hòe hoa sói, chỉ một thoáng sau đã gào rú, khóc tu tu rồi ngã đùng ra đất.
Tôi bỗng thấy thằng Tóc đỏ tay cầm gì đó xồ ra từ trong góc tối.
“Hạ Hà!”
Tôi xông lên chỗ Hạ Hà tính kéo hắn tránh đi, Hạ Hà lại xoay người bảo vệ tôi.
Tôi nghe thấy hắn rên lên một tiếng.
Có thứ gì rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi cuống lên hỏi hắn, “Sao rồi? Cậu sao rồi Hạ Hà?”
Hạ Hà hẵng còn toe toét cười với tôi, “Không sao đâu, mông dính chưởng phát thôi.”
Tôi cúi đầu, nhìn thấy dưới nền có một chậu xương rồng tròn đã vỡ tan tành.
————-
Xương rồng tròn: