Chương 170 : Phép thử
Thời điểm kết thúc bữa tiệc là vào khoảng 21 giờ tối. Các vị khách lần lượt lục đục chào hỏi nhau và ra về Tuy nhiên, có một vị khách vẫn đứng yên lặng ở một góc, dường như không có ý định rời khỏi đây ngay.
Đợi tất cả mọi người ra khỏi căn phòng, Đình Phong chậm rãi bước lại gần Denis Trần và Khả Hân, không rào trước đón sau mà nói thẳng: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô, có thể dành cho tôi ít phút được không?“ Giọng nói của Đình Phong có chút gấp gáp xen lẫn mong đợi. Ở cự ly gần, anh càng cảm thấy Julia Trương chính là Khả Hân.
Bởi vậy, anh chẳng thèm để ý đến ánh mắt sắc bén của Denis Trần, công khai nhìn chằm chẳm Khả Hân không rời.
“Anh Đình Phong, anh không nhận thấy yêu cầu của mình có chút làm người khác khó xử à?“ Denis Trần lên tiếng, bàn tay càng siết chặt chiếc eo thon nhỏ của Khả Hân như muốn đánh dấu chủ quyền.
Ánh mắt Đình Phong lóe lên một tia tối tăm rồi biến mất nhanh chóng. Anh lạnh nhạt đáp lời: “Tôi nghĩ điều này nên để cô Julia trả lời thì đúng hơn. Dù sao thì anh cũng đâu phải cô ấy.” Bầu không khí giữa ba người trở nên cực kỳ căng thẳng. Giữa lúc ấy, Khả Hân nhẹ nhàng quay sang nói với Denis Trần.
“Denis, có lẽ anh ta chỉ muốn làm rõ chuyện em có phải là cô gái tên Đặng Khả Hân hay không mà thôi, anh lên phòng thay đồ trước di, mệt mỏi cả một buổi tối rồi.“ Giọng nói ấm áp quan tâm của Khả Hân dành cho Denis Trần khiến cõi lòng Đình Phong chua chát. Anh kìm nén cảm xúc, chờ đợi người đàn ông đối diện biển đi cho khuất mắt.
Thấy Khả Hân đã nói như vậy nên Denis Trần cũng không tiện bác bỏ ý kiến của cô. Hắn cầu của mình có chút làm người khác khó xử à?” Denis Trần lên tiếng, bàn tay càng siết chặt chiếc eo thon nhỏ của Khả Hân như muốn đánh dấu chủ quyền.
Ánh mắt Đình Phong lóe lên một tia tối tăm rồi biến mất nhanh chóng. Anh lạnh nhạt đáp lời: “Tôi nghĩ điều này nên để cô Julia trả lời thì đúng hơn. Dù sao thì anh cũng đâu phải cô ấy.” Bầu không khí giữa ba người trở nên cực kỳ căng thẳng. Giữa lúc ấy, Khả Hân nhẹ nhàng quay sang nói với Denis Trần.
“Denis, có lẽ anh ta chỉ muốn làm rõ chuyện em có phải là cô gái tên Đặng Khả Hân hay không mà thôi, anh lên phòng thay đồ trước đi, mệt mỏi cả một buổi t Giọng nói ấm áp quan tâm của Khả Hân dành cho Denis Trần khiến cõi lòng Đình Phong chua chát. Anh kìm nén cảm xúc, chờ đợi người đàn ông đối diện biến đi cho khuất mắt.
Thấy Khả Hân đã nói như vậy nên Denis Trần cũng không tiện bác bỏ ý kiến của cô. Hắn tốc độ không phải nói chơi, Nhất là anh lại tập kích quá bất ngờ nên thiếu chút nữa đã tóm được Khả Hân.
Trên tay Đình Phong lúc này cầm một chiếc ghim cài tóc khảm đá quý, chính là món đồ trang sức cố định mái tóc búi cao của Khả Hân.
Thiếu đi món đồ này, mái tóc màu xanh lam với những lọn sóng mềm mại rũ xuống, càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt vời của Khả Hân.
Nụ cười xã giao trên môi của cô vụt tắt, thay.
vào đó là vẻ lạnh lùng châm chọc “Anh làm thế là có ý gì?” Đình Phong bóp chặt chiếc ghim cài tóc đến.
mức biến dạng. Răng cưa sắc bén đâm vào da thịt khiến vài giọt máu chảy ra tay.
Nhưng có vẻ Đình Phong không hề quan tâm đến hành động tự làm tổn thương của bản thân bởi vì anh đang cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Vốn dĩ, anh chỉ muốn túm Khả Hân lại gần để kiểm tra chiếc bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm của cô.
Nếu trên vai trái của Julia có dấu vết đó thì anh có thể chắc chắn cô chính là Khả Hân. Họ từng ân ái vô số lần, điều anh thích làm nhất chính là hôn lên vết bớt xinh đẹp ấy, vì thế anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Chẳng ngờ, Đình Phong lại phát hiện ra thân thủ của cô gái này không hề tầm thường, thậm chí có thể nói là cao thủ.
Anh ra tay nhanh đến thế mà Khả Hân vẫn có thể nhạy bén phát hiện, khiến cho anh chỉ có thể đụng được vào mái tóc của cô.
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, Đình Phong lại một lần nữa bất ngờ tấn công. Lúc này, Khả Hân đã cảnh giác hơn, hơi thở trên người cô biến đổi tức thì Cô hóa giải những hành động áp sát của Đình Phong, thậm chí không ngần ngại đánh trả làm đôi lúc anh phải lùi lại để né đòn.
Càng lúc trận đánh càng ác liệt. Hai bóng dáng mảnh mai và cao lớn đen xen nhau tạo thành những hình ảnh đi đẹp mắt.
“EFFll Thân thể Khả Hân dẻo dai, ẩn chứ nguồn sức mạnh đáng sợ, không hề thua kém người tập võ từ nhỏ tới lớn là Đình Phong.
Nhưng nói gì thì nói, từ trước đến nay Đình Phong luôn tự hào về năng lực võ thuật của bản thân nên chỉ một thời gian ngắn anh đã áp đảo.
thế trận, dồn cô vào gần bức tường đối diện.
Ngay lúc Đình Phong túm được cánh tay.
Khả Hân, định vươn tay kéo chiếc dây áo trên người cô để xem vết bớt thì một luồng sát khí cực mạnh bỗng ập tới khiến anh không thể không buông tay cô ra.
“Hự* Mặc dù đã cố tránh đi nhưng anh vẫn bị trúng đòn, thân thể lùi về sau vài bước. Cơn đau đớn ở phần hông nhắc nhở Đình Phong rằng anh vừa bị Cát Tiên đạp một chân.
“Xin lỗi, chị Julia có bệnh sạch sẽ, không thích mấy thứ bẩn thỉu chạm vào người.” Cát Tiên thằng thừng ví von Đình Phong là thứ bẩn thìu làm anh lập tức nổi giận. Áp suất không khí xung quanh anh giảm xuống mức tối đa, khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi, sở dĩ Cát Tiên chưa vội ra tay với Đình Phong là vì cô muốn để Khả Hân rèn luyện kỹ năng. Chẳng qua, Đình Phong quá mạnh nên khi Khả Hân lép vế, cô phải vội vàng ra tay hỗ trợ.
Thấy Khả Hân nhìn mình bằng đôi mắt chán ghén cùng cảnh giác, Đình Phong cụp mắt, hít một hơi sâu và giải thích: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút phần vai trái của em. Khả Hân có một vết bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm màu đỏ. Nếu…” “Là vậy sao?” Khả Hân cong môi chế nhạo. Đột nhiên, cô kéo chiếc dây váy xuống, để Đình Phong có thể nhìn rõ ràng “Đến giờ anh đã tin tôi không phải vợ cũ của anh chưa?” Thân thể Đình Phong cứng đờ. Anh nhìn chằm chẳm vào phần da thịt trằng nõn mê người của cô gái trước mặt. Mặc dù cảnh tượng đó vô đa, khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi, sở dĩ Cát Tiên chưa vội ra tay với Đình Phong là vì cô muốn để Khả Hân rèn luyện kỹ năng. Chẳng qua, Đình Phong quá mạnh nên khi Khả Hân lép vế, cô phải vội vàng ra tay hỗ trợ.
Thấy Khả Hân nhìn mình bằng đôi mắt chán ghét cùng cảnh giác, Đình Phong cụp mắt, hít một hơi sâu và giải thích: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút phần vai trái của em. Khả Hân có một vết bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm màu đỏ. Nếu…” “Là vậy sao?” Khả Hân cong môi chế nhạo. Đột nhiên, cô kéo chiếc dây váy xuống, để Đình Phong có thể nhìn rố ràng “Đến giờ anh đã tin tôi không phải vợ cũ của anh chưa?” Thân thể Đình Phong cứng đờ. Anh nhìn chằm chằm vào phần da thịt trắng nõn mê người của cô gái trước mặt. Mặc dù cảnh tượng đó vô p nhưng lại cực kỳ cũng được nhận về vào thời gian đó. Liệu trên đời thực sự có chuyện trùng hợp đến thế sao? “Tôi nhắc lại, tôi là Julia Trương, không phải Khả Hân.” Biết lúc này có nói gì Khả Hân cũng không chịu thừa nhận thân phận, Đình Phong đành quyết định không tiếp tục truy hỏi cô.
Khả Hân cầm chiếc khăn mà Cát Tiên vừa đưa, chậm rãi lau thật sạch phần da thịt trên cánh tay bị Đình Phong đụng chạm lúc ban nấy.
Cô rất chăm chú thực hiện hành động này.
Tỉ mỉ và kỹ lưỡng đến nỗi khu vực bị chà xát bắt đầu trở nên ửng đỏ.
Lau xong, Khả Hân bước đến gần thùng rác gần đó, ném chiếc khăn vào, không thèm nhìn Đình Phong mà chỉ vứt lại một câu: “Xin thứ lỗi, đúng như vệ sĩ của tôi nói, tôi có bệnh sạch sẽ, rất ghét những kẻ không thân quen đụng chạm vào mình.“ “Mong rằng từ nay về sau anh chú ý hơn Hiện tại trời đã khuya, mời anh trở về cho. Cát Tiên, tiễn khách.” Sau đó, Khả Hân bước thẳng lên cầu thang, mặc kệ Đình Phong đứng đó như trời trồng, khuôn mặt hết đỏ rồi trắng trông cực kỳ đặc sắc.
Cát Tiên hớn hở liếc Đình Phong, hận không thể công khai vỗ tay vì lời nói và hành động như dao găm của Khả Hân.
Trời ạ, vừa rồi Khả Hân thật quá ngầu, gián tiếp vả mặt gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa này.
Có lẽ lần sau cô sẽ khuyên chị ấy nên ném thằng chiếc khăn lau tay vào mặt Đình Phong thay vì vào thùng rác, như thế sẽ thú vị hơn rất nhiều.