Chương 1: Âm thanh trong phòng ngủ của cô ấy Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán tinh trùng! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” tinh trùng để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” tinh trùng. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho tinh trùng. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của mình, Tô Tuyết lạnh nhạt nói với tôi địa điểm gặp mặt, thời gian là một tiếng sau. Tôi đến địa điểm gặp gỡ sớm hơn vài phút, phát hiện ra nơi đó là một quán cà phê, bắt đầu chờ đợi trong lo lắng và bất an. Tôi thầm nghĩ, nếu Tô Tuyết là một người phụ nữ vừa già vừa xấu thì phải làm sao đây? Tôi vẫn là gã trai tân, không muốn “hi sinh” lần đầu tiên của mình như thế. Năm phút sau, tôi gặp được Tô Tuyết. Lúc vừa nhìn thấy cô ấy, tôi khẽ lắc đầu mấy cái. Có cảm giác thiếu chân thực như đang nằm mơ vậy, vì cô ấy không hề già, cũng không hề xấu, ngược lại, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Tô Tuyết chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cặp kính râm cỡ lớn cũng khó lòng che giấu gương mặt yêu kiều của cô ấy – một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày rậm và cong, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào căng mọng như cánh hoa. Dù Tô Tuyết đeo kính râm nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo toát ra từ đôi mắt ấy, nhìn thôi đã biết lạnh lùng. Cô ấy vừa ngồi xuống đối diện tôi, tôi đã cảm giác như cả núi băng sừng sững trước mặt mình. Không chỉ có gương mặt ưa nhìn mà thân hình chữ S tiêu chuẩn của cô ấy cũng cực kỳ gợi cảm. Dưới lớp váy liền màu hồng nhạt, thân hình yểu điệu lả lướt, vòng ngực căng tràn, đôi mông cong vút, đôi chân thon thả mà rắn chắc. Người phụ nữ hoàn hảo như thế này quả thực có thể sánh cùng minh tinh trên ti vi. Tôi chưa từng gặp được người phụ nữ nào xinh đẹp như Tô Tuyết nên bất giác nhìn chằm chằm vào cô ấy. Đúng lúc đó, Tô Tuyết lạnh nhạt nói: “Nếu anh đã tới tận đây rồi, vậy cũng có nghĩa là phù hợp với yêu cầu của tôi, đúng chứ?” Tôi gật đầu. Yêu cầu của Tô Tuyết trên quảng cáo không quá cao, chỉ có ba điều: một là hộ khẩu ở nông thôn, hai là mạnh khỏe, ba là mặt mũi không xấu. Sau đó, Tô Tuyết đứng dậy, điềm nhiên nói: “Đi theo tôi!” Tôi sững người: “Đi đâu cơ?” Tôi thầm nghĩ, liệu Tô Tuyết có phải phường lừa đảo không nhỉ? Nếu cô ấy lừa mình vào ổ đa cấp thì chết dở rồi. Giọng điệu của Tô Tuyết lạnh đi, có vẻ sốt ruột: “Dẫn anh đi kiểm tra tổng quát xem có mạnh khỏe thật không!” Tôi “à” một tiếng, dù thoáng chần chừ, nhưng vẫn đứng dậy đi theo cô ấy, tự nhủ lát nữa có chỗ nào không ổn sẽ lập tức chuồn ngay. Điều khiến tôi cực kỳ bất ngờ là mười phút sau, Tô Tuyết dẫn tôi tới một khách sạn năm sao. Sau khi tiến vào phòng VIP, tôi nhìn thấy một cô gái khác cũng xinh đẹp và rất trong sáng. Thiếu nữ trong sáng thấy chúng tôi nên đứng dậy khỏi sofa, nhìn Tô Tuyết: “Chị họ tới rồi ạ”. Tô Tuyết khẽ gật đầu: “Chính là anh ta đấy, Lý Khả, bắt đầu đi”. Cô gái được gọi là Lý Khả gật đầu rồi bắt đầu thao tác rất chuyên nghiệp, đầu tiên mở hộp thuốc bên cạnh ra, lấy một đôi găng tay y tế để đeo vào, sau đó lấy máu của tôi, sau cùng đưa cho tôi một cái cốc nhựa. Lấy máu thì tôi hiểu, họ muốn xem xem cơ thể tôi có thực sự bình thường. Còn về chiếc cốc nhựa thì tôi không hiểu dùng nó để làm gì. Lý Khả giải thích: “Đựng tinh dịch của anh, tôi muốn xem xem tinh trùng của anh có đạt tiêu chuẩn không”. Tôi hoảng hốt, bỗng dưng thấy lúng túng, thầm nghĩ, chẳng lẽ lát nữa Lý Khả sẽ giúp tôi? Vì thế mặt tôi nhanh chóng ửng lên. Nhưng Lý Khả giơ tay chỉ vào phòng vệ sinh, ý bảo tôi vào đó tự giải quyết. Tôi thở phào một hơi, đồng thời cũng thấy khá thất vọng. Tôi nhận lấy cốc nhựa, bất đắc dĩ đi vào phòng vệ sinh. Nếu không phải trả nợ vay nặng lãi giúp tôi, tôi cũng không cần làm những chuyện thiếu liêm sỉ này. Tự mình giải quyết cần dùng thời gian rất dài mới xong được. Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi đưa cốc nhựa cho Lý Khả. Sau đó Tô Tuyết và Lý Khả cùng rời khỏi khách sạn, trước khi đi chỉ lạnh nhạt quăng lại một câu: “Đợi tin tức!” Nói thật lòng, tôi không có quá nhiều hi vọng với chuyện “mượn” tinh trùng sinh con này. Dù sao thì từ đầu đến cuối, thái độ của Tô Tuyết và Lý Khả rất lạnh nhạt, hoàn toàn coi tôi như không khí vậy. Tôi ra khỏi khách sạn, thất thểu quay về nhà trọ, nghĩ xem làm thế nào mới gom đủ số tiền trả nợ lãi cao cho bố. Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tôi, ngay chập tối hôm đó tôi đã nhận được cuộc gọi của Tô Tuyết. Cô ấy nói: “Cơ thể anh rất khỏe mạnh, tất cả điều kiện đều phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Qua đây ký hợp đồng đi”. Khi nghe thấy thông tin này, tôi vừa vui vừa buồn, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Ngay tối đó, tôi tới nơi mà Tô Tuyết nói với tôi, là một căn biệt thự rất xa hoa. Tô Tuyết ném cho tôi hai bản hợp đồng và nói: “Sau này việc mà anh phải làm rất đơn giản, chỉ cần khiến tôi mang thai là được. Thù lao là một triệu tệ, đưa trước cho anh ba trăm ngàn tệ đặt cọc, bảy trăm ngàn tệ còn lại đợi tôi mang thai sẽ thanh toán hết trong một lần”. Tôi gật gật đầu, ký tên mình vào hợp đồng. Liếc mắt nhìn bắp đùi trắng nõn và đôi mông căng mẩy dưới tà váy, tôi lập tức thấy cơ thể nóng bừng bừng. Thầm nghĩ sau này mình không những được làm “chuyện đó” với gái đẹp như Tô Tuyết, mà còn kiếm được tiền, đúng là chuyện quá tốt. Tô Tuyết nói: “Bây giờ tôi phải nhấn mạnh vài điều. Thứ nhất, trước khi tôi mang thai, anh phải sống chung với tôi, không được xằng bậy ở bên ngoài. Thứ hai, chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu anh dám lỡ lời nói ra, phải bồi thường năm triệu tệ. Thứ ba, đừng ôm suy nghĩ quá phận nào với tôi. Một khi tôi thành công mang thai, anh phải biến mất ngay lập tức, mãi mãi đừng để tôi nhìn thấy anh”. Tôi đáp: “Biết rồi!” Sau đó, Tô Tuyết quay về phòng cô ấy, chưa được bao lâu sau, điện thoại của tôi rung lên, nhận được tin nhắn thông báo số dư tài khoản tăng thêm ba trăm ngàn tệ. Đây là số tiền lớn nhất mà tôi từng thấy trong đời. Chưa kịp vui mừng, tôi đã gửi luôn cho bố mình, hi vọng ông ấy trả hết khoản nợ lãi cao kia đi. Cứ như thế, tôi hoang mang sống cùng với cô gái vừa giàu sang vừa xinh đẹp Tô Tuyết. Tối hôm đó, một mình tôi ngồi đợi trong phòng khách, mong chờ Tô Tuyết gọi mình tới làm “chuyện đó” cùng cô ấy. Nhưng hi vọng rồi thất vọng, Tô Tuyết đã đi ngủ lúc 10 giờ, không hề gọi tôi. Tôi cũng tắm rửa rồi đi ngủ. Ngủ được một lát, tôi bỗng thấy đau bụng, vội vàng bật dậy đi vệ sinh. Bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi chuẩn bị về phòng ngủ. Khi đi ngang qua phòng của Tô Tuyết, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ nũng nịu và tiếng thở dốc khiến mình đỏ mặt tía tai từ bên trong vọng ra. Trái tim lập tức vọt lên cổ họng, cảm thấy toàn thân nóng bừng, ma xui quỷ khiến, tôi giơ tay đẩy nhẹ cửa phòng. Cánh cửa không hề khóa, vừa đẩy đã mở ra luôn. Chương 2: Làm Tình Khả Hân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngây thơ của con trai, mỗi đường nét trên mặt cậu đều giống Đình Phong như đúc khiến cô có chút thất thần. Nghĩ đến người đàn ông luôn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét và oán hận, Khả Hân bỗng nhiên rùng mình. Đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày cô bước chân vào làm dâu gia đình họ Hoàng danh giá. Nếu không phải có bé Bin tồn tại, cô không biết vượt qua quãng thời gian đau khổ này như thế nào. Khế thở dài, Khả Hân chỉnh lại chiếc chăn mỏng trên người con trai, đứng dậy và bước ra ngoài. Cô biết Đình Phong đang đợi cô trong phòng ngủ của hai vợ chồng. “Bin ngủ rồi sao?” Ngay khi Khả Hân trở về, Đình Phong đã lên tiếng hỏi. Anh gấp lại cuốn sách trên tay, ngẩng đầu lên nhìn cô và chờ câu trả lời. Khả Hân mím môi gật đầu. Không hiểu sao mỗi lần đối diện với anh, trong lòng cô đều dâng lên một chút sợ hãi. Nhất là lúc này, ánh mắt của Đình Phong đã bắt đầu biến đổi. Khả Hân cảm thấy thật sự hoảng loạn. Làm vợ anh bốn năm, hiểu từng động tác và cử chỉ của anh, cô biết bây giờ anh đang muốn gì. “Lại đây.” Hai chữ đơn giản nhưng đủ khiến gương mặt Khả Hân tái nhợt. Cô vô thức bước lùi về phía sau, thân thể run rẩy dữ dội. Nhìn vẻ bài xích của Khả Hân, khóe môi Đình Phong khẽ cong lên nhạo báng. Anh ném quyển sách sang một bên, đứng dậy bước về phía cô: “Thế nào? Sợ sao?” Khả Hân cố gắng lấy can đảm nhìn anh, môi mấp máy vài chữ “Đình Phong, hôm nay em hơi mệt, để ngày khác được không.” Ngay sau đó, cô liền nhận được bàn tay mạnh mẽ của anh vòng lấy eo cô, thô bạo kéo cô vào trong lồng ngực rộng lớn. Một tay siết chặt Khả Hân, một tay nắm cằm cô nhấc lên, Đình Phong khinh miệt nói: “Bất cứ khi nào tôi muốn cô, cô không được phép từ chối. Nghe rõ chưa?” Nói rồi, anh túm lấy cô ném lên giường bằng một sức mạnh tàn bạo. May mắn là đệm khá dày và mềm nên Khả Hân cảm thấy không quá đau đớn. Nhưng cô nhanh chóng bị một thân thể cao lớn đè lên. Anh lột phăng chiếc váy ngủ trên người cô. Bản thân cũng bắt tay vào việc cởi quần áo. Khi thân hình hoàn mỹ của Khả Hân hiện ra, ánh mắt Đình Phong đỏ đậm vì hưng phấn. Đặc biệt là vẻ khuất nhục chịu đựng của cô càng làm anh phát cuồng. “Cảm thấy oan ức? Vậy thì kêu lên đi, nếu con câm như cô có thể rên rỉ trên giường, tôi sẽ xem xét nhẹ tay một chút.” Đình Phong vừa lạnh lùng nói, vừa bắt đầu chà đạp cơ thể nhỏ xinh dưới thân anh một cách không thương tiếc. Biết Đình Phong cố tình làm nhục mình nên dù thân xác bị giày vò đến thế nào Khả Hân cũng không phát ra một tiếng kêu đau. Những giọt mồ hôi rơi như mưa, những giọt nước mắt cay đắng chảy xuống. Đêm còn dài… Kết thúc cuộc hoan ái như khổ hình, Khả Hân thở hổn hển vì kiệt sức. Nước mắt cũng đã cạn khô từ bao giờ. Không thèm liếc nhìn vợ lấy một lần, Đình Phong lật người bước xuống giường. Sau mỗi lần phát tiết xong, anh đều có thói quen tắm rửa. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Khả Hân chịu đựng cơn đau nhức đang dần lan ra khắp cơ thể để ngồi dậy. Hiện tại, điều cô mong mỏi nhất là được ngâm mình trong bồn nước ấm để giảm bớt mệt mỏi. Lúc này, Đình Phong đã tắm xong, trên người anh mặc bộ quần áo ngủ đơn giản nhưng vẫn không thể che hết những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp. Anh leo lên giường, lạnh lùng nhìn cô và ném một câu: “Đừng có quên uống thuốc” sau đó đi ngủ. Lúc này Khả Hân mới chậm rãi bước vào phòng tắm. Bên trong được trang trí rất hiện đại với một tấm gương lớn có thể giúp quan sát được toàn thân. Khả Hân đờ đẫn nhìn bóng dáng phản chiếu của mình. Thân thể cô rất đẹp, bộ ngực cup C đầy đặn, eo thon nhỏ, mông vểnh cao. Tuy nhiên, trên cơ thể đó hiện giờ tràn ngập những dấu vết ghê người, xanh xanh tím tím, đặc biệt là ở hai bên ngực, eo và bắp đùi trong. Nhìn những dấu vết này có thể biết vừa rồi Đình Phong điên cuồng như thế nào. Khẽ thở dài, Khả Hân vặn vòi hoa sen để dòng nước ấm có thể giúp cô xua tan đi mệt mỏi và đau đớn. Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Khả Hân rón rén mở tủ lấy ra vỉ thuốc và bóc một viên ra uống. Cô biết Đình Phong không đồng ý để cô mang thai. Khả Hân còn nhớ hồi sinh xong bé Bin, sau lần hoan ái trở lại, anh ném về phía cô vỉ thuốc tránh thai và lạnh lùng nói: – “Một lần sai lầm là đủ rồi, người như cô không xứng đáng đế sinh thêm cho tôi bất kỳ một đứa bé nào nữa. Cầm tấm ảnh cưới đế bàn lên vuốt ve, lại nhìn khuôn mặt dịu dàng khi ngủ của chồng mình, Khả Hân tự động viên bản thân. Rồi sẽ có một ngày Đình Phong hiểu được tình cảm của cô là chân thành. Cô nhất định sẽ nỗ lực trở thành một người vợ ngoan như điều anh mong muốn. “Ba ơi xem này, con lắp được chiếc máy bay rồi nhé.” Giọng nói vui vẻ của một cậu bé chừng ba, bốn tuổi vang lên. Được thừa hưởng nét đẹp từ cả bố và mẹ nên trông cậu thực sự rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn đen láy, hai má phúng phính khiến người khác nhìn thấy là chỉ muốn cắn. Đình Phong mỉm cười bước đến gần cậu bé, nhấc bổng lên và quan sát chiếc máy bay mô hình trên tay cậu. “Bin giỏi quá, nói ba nghe xem con lắp thứ này như nào?” Nghe được ba khích lệ, Hoàng Đình Vũ hay còn gọi là bé Bin hớn hở kể cho người đàn ông đang ôm cậu nghe về chiến tích mà cả sáng nay cậu mới làm được. Hai cha con bất đầu thảo luận về những món đồ chơi thú vị mà cậu đã từng lắp ráp. Phòng khách thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười của hai người khiến Khả Hân rất tò mò, cô đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Đình Phong và bé Bin. Hôm nay Khả Hân quyết định làm món bánh mì nướng kẹp pate trứng mà chồng và con cô thích ăn. Nghe những tiếng cười đùa bên ngoài, tâm trạng Khả Hân vui vẻ, cô nhịn không được bước ra đế xem thử hai cha con đang đùa chơi những gì. Bé Bin vừa nhìn thấy mẹ bước ra đã nhanh như sóc chạy tới ôm chầm lấy chân Khả Hân, không quên khoe khoang chiến tích Khả Hân nhìn gương mặt đáng yêu của con trai, cảm thấy trái tim của bé Bin khiến cậu vô cùng vui xuống hôn một cái rõ kêu lên má của bé Bin khiến cậu vô cùng vui sướng. Bé Bin biết đây là cách mẹ khen ngợi cậu. ` Đình Phong nhìn thấy cảnh hai mẹ con thân thiết, anh nhíu mày nhưng không nói gì. Ngay từ hồi mới sinh bé Bin đã rất quấn mẹ, chỉ cần xa Khả Hân một lát là đã gào khóc ầm ï, dù cho mẹ anh đã từng thuê riêng giúp việc chăm sóc cậu để tách hai mẹ con ra nhưng có lẽ tình mẫu tử vẫn không thể chia lìa. Bỗng nhiên, Đình Phong ngửi được mùi gì khét ở trong bếp, anh nhăn mặt nhắc: “Hân, cô đang nấu gì trong bếp?” Lời nói của Đình Phong khiến Khả Hân giật mình. Cô sực nhớ ra mấy miếng bánh mỳ còn đang nướng dở. Hoảng hốt buông tay bé Bin chạy vào, Khả Hân nhìn thấy bánh mỳ đã cháy đen. Luống cuống nhấc bánh mỳ ra khỏi lò nướng nhưng do không để ý đến việc bánh còn rất nóng nên Khả Hân làm rơi hết xuống đất. Cô vội vàng cúi xuống nhặt thì thấy trước mặt mình là đôi giày đen hiệu Germano cao cấp. Ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt tức giận của Đình Phong, Khả Hân cảm thấy hai má nóng lên. Cô xấu hổ nhanh chóng ra hiệu cho anh rằng cô sẽ lập tức chuẩn bị những miếng bánh khác. “Không cần, cô đúng là đồ vô tích sự, đến việc nhỏ này cũng không làm ra hồn.” Đình Phong bực bội nói và quay lưng bước đi, bỏ mặc Khả Hân cùng với đống đồ ăn rơi vãi dưới đất trông thật thảm hại. Bé Bin chạy vào ôm lấy cổ mẹ, tuy còn nhỏ nhưng cậu rất thông minh, cậu biết ba vừa mắng mẹ. Dụi đầu vào má Khả Hân, bé Bin an ủi: “Mẹ xinh đẹp đừng buồn, Bin thích nhất ăn bánh mỳ cháy” Nói xong, cậu buông Khả Hân ra, muốn lấy miếng bánh mỳ cháy bỏ vào miệng. Khả Hân lập tức ngăn cản hành động của bé Bin. Nghe giọng nói non nớt của con trai, lại thấy cách cư xử của cậu, cô rơm rớm nước mắt. Cuộc sống này thật sự không hề dễ dàng, mỗi bước đi đều như giẫm lên gai nhọn. Nhưng chỉ cần có bé Bin, đau khổ đến mấy cô cũng có thể chịu được.