Chương 53: Status1795 Words
Người phụ nữ bị Trương Uyển Giao chặn lại giữa đường, thấy thế cô ta cúi đầu xuống, như là sợ phải đối diện với Trương Uyển Giao vậy.
Trương Uyển Giao càng trở nên bực bội, nhíu mày tiến lên trước: "Cô ngẩng đầu lên cho tôi."
Người phụ nữ lắc đầu, giữ chặt khẩu trang rồi lại lùi về phía sau.
Trong lúc tình huống đang căng thẳng, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Trương Uyển Giao, kèm theo tiếng lá sột soạt bị đạp lên: "Sao lâu thế mà chưa theo kịp?"
Trương Uyển Giao quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, đội mũ lưỡi trai đứng sau lưng cô, nhìn họ với vẻ khó hiểu.
Dưới mũ lưỡi trai là mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt rất trẻ trung, trang điểm rất tinh tế, đây chính là mode trang điểm phổ biến hiện nay, nhưng ánh mắt có chút khắc nghiệt mạnh mẽ.
Rõ ràng cô ta không nói lời này với Trương Uyển Giao.
Nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang vẫn còn đang sững sờ, người phụ nữ mặc áo trắng đi thẳng về phía trước, lướt qua mặt Trương Uyển Giao, không nhịn được nữa liền kéo tay của cô ra: "Tôi nói cô ngốc không vậy? Các nhà đầu tư vẫn đang chờ chúng ta đấy, còn không nhanh lên?"
"Chờ một chút" Trương Uyển Giao không hiểu chuyện gì, liền gọi hai người kia đứng lại: "Các cô không phải cư dân của khu này sao?"
Hình bóng hai người kia bỗng đứng lại.
Người phụ nữ mặc áo trắng quay đầu nhìn cô, rồi nhướng mày: "Cái gì? Cô tưởng chúng tôi là ăn trộm chắc? Vậy thì cô có thể gọi cảnh sát, để cảnh sát xem chúng tôi có phải vào đây một cách chính đáng hay không."
Nói xong, thì cô ta kéo người phụ nữ kia đi mà chẳng thèm đợi câu trả lời của Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao đứng ở cửa một hồi, trong đầu cô hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ của của người phụ nữ đeo khẩu trang kia, cô luôn cảm thấy dường như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Đúng lúc này, bóng hai người phụ nữ đã tấp vào một góc.
Người phụ nữ đeo khẩu trang vung tay của người phụ nữ đội mũ lưỡi trai ra.
"Buông tôi ra."
“Cô vội gì chứ?” Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai tỏ vẻ khinh thường: “Nếu không có tôi thì hôm nay cô bị bảo vệ bắt đi rồi, cô còn chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ cô còn định tới đây tìm người thân sao? Cô cứ như vậy có phải là hy vọng hão huyền quá rồi không?”
Người phụ nữ đeo khẩu trang phớt lờ lời cô ta nói rồi quay người bỏ đi.
"Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô đứng lại cho tôi, Hà Thanh Xuân!"
Mãi cho đến khi bị gọi tên, Hà Thanh Xuân mới chịu dừng lại, đôi tay gầy guộc đã véo chặt lấy hai bên hông cô ta: "Tôi làm gì thì có liên quan gì đến cô đâu chứ, chẳng phải cô đã đuổi tôi ra khỏi nhà rồi sao? Tôi và cô còn có quan hệ gì đâu chứ? "
“Đừng như vậy mà.” người phụ nữ đội mũ lưỡi trai nhếch môi cười nhẹ: “Dù sao chúng ta cũng là chị em, dòng máu chảy trong người cô và tôi dù sao cũng giống nhau, hiện tại cả hai cũng là người trong làng giải trí nên cần phải giúp đỡ lẫn nhau, không phải vậy sao? "
"Tôi không thể giúp cô được."
"Bây giờ không giúp được, thì đâu có nghĩa là sau này cũng không thể giúp được, tôi nghe nói, chị Lê đã để cô đến thử vai quay quảng cáo cho Augustus phải không?"
Nhắc tới chuyện này, Hà Thanh Xuân lập tức quay lại nhìn cô ta:"Cô muốn làm gì?"
"Tôi cũng rất thích quảng cáo đó, chi bằng cô nhường cho tôi đi."
"Cô…"
"Sao? Không đồng ý à?"
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai quay nửa vòng quanh Hà Thanh Xuân, đi ra sau lưng cô ấy hất nhẹ chiếc lá trên vai xuống, rồi hời hợt nói: “Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tung tin về việc cô chưa lấy chồng mà đã sinh con cho mấy tên nhà báo biết, còn bên phía phó giám đốc Lâm của Augustus, nếu cô ấy biết rằng cô đã gửi đứa trẻ đi, e rằng cô ấy sẽ không nuôi nó cho cô nữa đâu."
"Trần Băng Linh! Cô thật đê tiện, không biết xấu hổ."
"Cô biết rõ mà?"
Hà Thanh Xuân nắm chặt tay, không hề cảm thấy đau khi móng tay cắm vào da thịt, bế tắc đứng nhìn Trần Băng Linh, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta bị dọa với lý do giống vậy.
Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ có một lựa chọn, đó là thỏa hiệp.
"Được, tôi sẽ nhường vai diễn cho cô."
Trước thứ hai, Trương Uyển Giao đã nhận được bản đầy đủ thông tin của Ngô Cao Tuấn mà Lục Tố Thu tìm cho cô.
Nội dung thông tin không nhiều nhưng đọc xong mọi người không thể hiểu được Ngô Cao Tuấn là người như thế nào.
"Không uống rượu, không hút thuốc, không có thói quen xấu, thỉnh thoảng đi hộp đêm, nhưng chỉ đến quán Lam Yên, và luôn ở một mình trong quán, đến nửa đêm mới rời đi..."
Fiona đọc nội dung trong bản tư liệu, cảm thấy rất khó chịu: "Phó giám đốc Lâm, đây là loại thông tin cá nhân gì vậy? Nếu một người không thích cái gì cả thì làm sao chúng ta có thể tiếp cận được?"
Trương Uyển Giao cũng xem qua thông tin, đọc đi đọc lại nhiều lần, trực giác nói cho cô biết rằng Ngô Cao Tuấn quả thực giống như lời Lục Tố Thu nói, tính tình thích đơn độc, có lẽ còn đơn độc hơn cả mùa thu giá lạnh nữa.
“Thôi bỏ đi, dù sao như vậy cũng được lắm rồi, vậy thì để ngày mai gặp mặt rồi tính tiếp đi.” Trương Uyển Giao liếc mắt nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, cô tan sở trước đi, sáng sớm mai cùng tôi đến sân bay đón Ngô Cao Tuấn.”
"Vâng."
Ngay khi Fiona rời đi thì có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc vọng đến.
Trương Uyển Giao còn tưởng rằng Fiona để quên gì đó, nên cô không quay đầu lại rồi đáp: "Vào đi."
Nhưng không phải Fiona bước vào.
“Bất ngờ chưa!” Giọng nói lớn của Lâm Kiến Đông vang lên khắp phòng.
Trương Uyển Giao đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc dần dần chuyển thành vui mừng, cô không khỏi bật cười thành tiếng: "Sao hai người lại… haha."
Lâm Kiến Đông và Tiểu Vũ Tử, mỗi người đội một chiếc đầu nhồi bông chuột Mickey, trên tay còn xách một chiếc cặp hiệu Disney, vừa nhảy nhót vừa tiến vào phòng.
“Mẹ ơi!” Tiểu Vũ Tử chạy thẳng vào lòng Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao xoa xoa đầu cậu bé: "Disney vui không? Mẹ còn tưởng hai người còn phải chơi mấy ngày nữa mới về chứ."
Tiểu Vũ Tử gật đầu: "Vui lắm ạ, lần sau mẹ đi cùng chúng con nhé."
"Được rồi, đợi lần sau có thời gian mẹ sẽ đi cùng con."
Lâm Kiến Đông ôm lấy Tiểu Vũ Tử từ Trương Uyển Giao: "Được rồi, cả người con đầy mồ hôi đừng làm bẩn mẹ con chứ, nào nói với mẹ con, chúng ta đem gì về cho mẹ đây."
Sau đó Tiểu Vũ Tử mới nghĩ ra chuyện chính hôm nay, cậu bé ngồi xổm xuống rồi bắt đầu mày mò đủ loại sản phẩm Disney được cậu lựa chọn cẩn thận.
"Đây là hình dán công chúa Elsa, chị nhân viên bán hàng nói có thể dán nó lên trên tủ lạnh..."
"Đây là băng đô và mũ của Mickey, mẹ mà đội vào chắc chắn rất đẹp..."
"Cái này…"
Đủ loại sản phẩm giống như một cửa hàng nhỏ vậy, trong nháy mắt đã bày ra hết trên sàn nhà.
Trương Uyển Giao dở khóc dở cười: "Mấy thứ này là con mua cho mẹ à? Đây không phải là mấy món đồ chơi mà con gái hay chơi sao?"
“Mẹ là một cô gái nhỏ mà!” Tiểu Vũ Tử chớp chớp mắt: “Đúng không chú Kiên? Lâm Kiến Đông cười gật gật đầu: "Trong lòng của chú, Uyển Giao vẫn luôn là một bé gái."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!