Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Theo Đuổi Lại Vợ - ​Trương Uyển Giao

Chương 25: Xuất viện​

Khi xuất viện, Tiểu Vũ Tử cũng đã vui vẻ hoạt bát trở lại, vốn dĩ Trương Uyển Giao còn lo lắng cho sức khỏe của cậu bé có thể đến vui chơi ở công viên nước được hay không nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của cậu bé, cô đã an tâm hơn rất nhiều.

Trước khi xuất viện, Trương Uyển Giao cũng đã nói chuyện với bác sĩ về việc trị liệu.

“Loại phẫu thuật này ở bệnh viện chúng ta cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng chăm sóc trước và sau phẫu thuật là điều không thể thiếu. Về vấn đề này thì quả thực là ở nước ngoài phát triển hơn nhiều so với chúng ta, nếu có điều kiện thì tôi khuyên cô nên đưa thằng bé ra nước ngoài trị liệu.”

Phẫu thuật bắc cầu tim là một ca phẫu thuật lớn ở vị trí ngoài tim, mặc dù trình độ y học ở trong nước phát triển cũng không tệ, những ca phẫu thuật này cũng đã thực hiện không ít nhưng nếu có điều kiện thì nên sang các nước phát triển khác thì sẽ an toàn hơn. Dù sao trình độ kỹ thuật bên đó cũng tiên tiến hơn, việc chăm sóc sau phẫu thuật cũng tinh tế hơn, bác sĩ nói như thế cũng không có gì là sai cả.

Trương Uyển Giao ghi nhớ những điều mà bác sĩ nói ở trong lòng, đến lúc gặp Lâm Kiến Đông thì cô sẽ nói với anh ấy chuyện này.

Lâm Kiến Đông nói với cô: “Anh sẽ dò hỏi bạn bè xem sao, nếu có cơ hội thích hợp thì anh sẽ đưa Quốc Anh qua đó.”

Anh ấy là người lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, chắc chắn sẽ quen thuộc với hoàn cảnh bên đó hơn.

Trương Uyển Giao gật gật đầu: “Anh Kiên, cảm ơn anh.”

“Không có gì, chỉ là anh có chuyện muốn hỏi em.” Lâm Kiến Đông nghiêm túc nhìn Tiểu Vũ Tử đang ngủ say ở dãy ghế sau trong gương chiếu hậu: “Cuộc sống sau này của Quốc Anh, em tính như thế nào?”

Trương Uyển Giao nói: “Em muốn nhận nuôi thằng bé.”

Chuyện này không phải là chủ ý nhất thời của cô mà lúc Tiểu Vũ Tử phát bệnh cô đã lo lắng cả một đêm không tài nào chợp mắt nổi, lúc đó cô đã đưa ra quyết định này.

Mặc dù không biết ai đưa Tiểu Vũ Tử đến trước cửa nhà cô nhưng quả thực đứa trẻ này sống với cô rất hòa hợp.

Cô không đành lòng để cậu bé rời đi, mà cô cũng không thiếu tiền, chăm sóc cậu bé cũng không có vấn đề gì cả.

Lâm Kiến Đông không phản đối, anh ấy đăm chiêu nói: “Nếu em thật sự muốn nhận nuôi thằng bé, anh sẽ tìm cách làm đầy đủ thủ tục cho em nhưng mà trong nước có một quy định nghiêm khắc hơn về việc nhận nuôi con, có thể em sẽ gặp rắc rối lớn.”

“Là quy định gì?”

“Trong nước yêu cầu người nhận nuôi con đã kết hôn, có nghĩa phải là một gia đình mới đủ điều kiện để chăm sóc nó. Uyển Giao, tình hình của em bây giờ không thích hợp.”

Trương Uyển Giao khá sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến những vấn đề này.

Trương Uyển Giao đang chìm vào suy nghĩ thì Lâm Kiến Đông đã nói thêm: “Không sao đâu, em đừng lo lắng quá, anh sẽ tìm cách. Dù sao thì bên phía cảnh sát cũng không tìm được bố mẹ của thằng bé, cũng chính họ là người đưa thằng bé lại cho em nên bây giờ em là người hợp pháp để nuôi dưỡng thằng bé.”

Trương Uyển Giao gật đầu: “Ừ.”

Cô là một người lý trí, thủ tục nhận nuôi Quốc Anh chắc chắn vẫn phải làm, nếu một ngày nào đó bố mẹ ruột của Tiểu Vũ Tử tìm đến cửa thì cũng tránh được rắc rối không đáng có.

Hôm sau là ngày đưa Tiểu Vũ Tử đến công viên nước vui chơi, Lâm Kiến Đông đã đến từ sớm để đón hai người.

Điểm đến là một khách sạn sáu sao ở phía Tây thành phố, bạn của Lâm Kiến Đông và quản lý ở đây có quen biết, đang đứng trước cửa công viên nước chờ mấy người tới, các nhân viên kiểm sát đang nghỉ ngơi hầu như đều đến đây.

Sau khi đến đây, Trương Uyển Giao đưa Tiểu Vũ Tử đi thay áo tắm, sau đó dắt cậu bé xuống lầu.

“Tinh” một tiếng, cửa thang máy ở tầng trệt chậm rãi mở ra.

Trương Uyển Giao lập tức ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy bóng hình hai người ở trong thang máy.

“Phó giám đốc Uyển Giao?” Trợ lý Lưu cũng hết sức ngạc nhiên.

Trương Uyển Giao đã lấy lại được tinh thần nhưng vẫn đứng đơ một chỗ.

Hoàng Lập Thành nghiêm nghị nhìn cô, sau đó thờ ơ nói: “Không vào sao?”

“Ồ, tôi xuống lầu.” Trương Uyển Giao nắm tay Tiểu Vũ Tử tiến vào thang máy.

Trợ lý Lưu hỏi: “Phó tổng giám đốc, cô đến tầng mấy?”

“Tầng một, cảm ơn cậu.”

Thang máy đi xuống, không gian chật hẹp bỗng trở nên yên tĩnh lại.

Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao không nói chuyện, trợ lý Lưu đứng ở đằng sau cẩn thận quan sát hai người, ánh mắt đảo qua đảo lại, muốn tìm đề tài gì đó để điều chỉnh bầu không khí cứng nhắc này, thấy Trương Uyển Giao đang khoác khăn tắm trên người thì lập tức nắm lấy cơ hội hỏi: “Phó tổng giám đốc, cô muốn đến đây để bơi sao?”

Trương Uyển Giao gật đầu một cái: “Ừm, bạn tôi tặng mấy tấm vé miễn phí vào cổng vui chơi ở khách sạn này, cũng đúng lúc muốn mang Tiểu Vũ Tử tới đây chơi.”

“Tôi và tổng giám đốc Thành đến đây nói chuyện hợp tác với đối tác, như thế này không phải là quá trùng hợp sao? Đúng lúc gặp mặt.”

“Ừ, thật trùng hợp.” Trương Uyển Giao thuận miệng hỏi thêm: “Các anh bàn chuyện hợp tác xong rồi à?”

“Xong rồi, đang chuẩn bị...”

Cậu ta chưa kịp nói xong thì Hoàng Lập Thành đã ngắt lời: “Em không biết bơi còn dắt theo một đứa bé đến đây để bơi lội, em muốn làm loạn cái gì đấy?”

Trương Uyển Giao nhíu mày khi nghe Hoàng Lập Thành nói như thế: “Nước ở đây không quá sâu, hơn nữa anh Đông có thể dạy chúng tôi tập bơi.”

“Bơi lội không phải môn chỉ học một lúc là có thể biết.”

Trương Uyển Giao nghi ngờ: “Ý của anh là tôi bị ngốc sao?”

Hoàng Lập Thành cau cặp lông mày lại.

Đúng là phụ nữ có những lúc không phân biệt được tốt xấu, mà đàn ông cũng có những lúc không hiểu rằng không nên nói đạo lý với phụ nữ, hai loại này kết hợp lại cũng như một tia lửa và tia chớp.

Mà lúc này, không khí trong thang máy đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Chú, cháu học bơi rất nhanh.” Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Vũ Tử phá vỡ thế trận giằng co hiện tại.

Hoàng Lập Thành hé mắt nhìn cậu bé đang đứng ở bên chân Trương Uyển Giao, cậu bé mặc một bộ đồ bơi Spider Man, kính mắt đang treo ở trên cổ.

Làn da mềm mại của cậu bé tái nhợt, đang nghiêng đầu đánh giá anh.

Sau khi bốn ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt cậu bé vẫn tự nhiên không rụt rè như cũ: “Chú, chú có muốn đi bơi cùng chúng cháu không?”

Trương Uyển Giao tức giận nói: “Chú ấy không rảnh, không đi đâu.”

Tiểu Vũ Tử giả vờ không nghe thấy lời nói của Trương Uyển Giao vừa rồi: “Chú, mẹ không biết bơi, cháu cũng không biết. Mà chú Kiên đã bận dạy cháu rồi, chú có thể đến dạy mẹ cháu không?”

Hoàng Lập Thành trầm ngâm không nói gì cả.

Thang máy chạy xuống lầu một thì mở cửa ra, Trương Uyển Giao không nói gì cả nhanh chóng dắt Tiểu Vũ Tử ra ngoài.

Lâm Kiến Đông đang đứng đợi ở đại sảnh, vừa nhìn thấy hai người đi ra thì lập tức vẫy tay.

Trong thang máy, vốn dĩ Hoàng Lập Thành muốn tới tầng hầm để xe nhưng khi cửa thang máy chuẩn bị khép kín lại thì anh đã kịp thời đưa tay ra chặn lấy: “Trợ lý Lưu, cậu về công ty trước đi, tôi còn có việc cần xử lý.”

Trợ lý Lưu khá sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng nói: “Được, tôi đưa tài liệu này về công ty, anh xử lý công việc của anh đi, chuyện ở công ty cứ giao cho tôi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!