"Xin lỗi anh, em không biết những món quà này không phải là tặng cho em," Phương Yến cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, "Thật sự rất xin lỗi...."
Lúc này nói xin lỗi còn có tác dụng gì?
Trong mắt Phương Thịnh hiện lên một tia bực bội, nhưng lúc này anh ta cũng không thể nổi giận với Phương Yến.
Chuyện này suy cho cùng cũng không thể trách Phương Yến, bởi vì bình thường đưa quà về nhà, quả thật hầu hết là đưa cho Phương Yến.
Nghĩ đến đâu, Phương Thịnh thở dài, cúi đầu nhặt đồ lên kiểm tra, nhìn xem còn đồ gì mà chưa bị Phương Yến bóc ra không.
Phương Yến đứng một bên, nhìn Phương Thịnh lật xem gói quà, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không phải chỉ là một đống quà sao?
Anh trai có cần phải dùng giọng nói hung dữ như vậy nói chuyện với mình không?
Cậu ta tự ý những món quà này, có vẻ như là cậu ta tự mình đa tình.
Phương Yến càng nghĩ càng ấm ức, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh, những món quà này là tặng cho ai? Đồ đã bị em bóc cũng không thể tặng người nữa, nếu không thì mua một phần mới?"
Phương Thịnh lúc này cũng đã kiểm tra xong, những món quà này đã bị Phương Yến bóc hết, quả thật không thể tặng người khác.
Anh ta đứng lên, không trả lời câu hỏi của Phương Yến, mà là trách cứ nói: "Những món quà này đều là anh tận tâm chọn rất lâu, trước khi em bóc, sao lại không gọi điện thoại hỏi anh một tiếng?"
Mặt Phương Yến lúc đỏ lúc trắng, cậu ta cúi đầu, bĩu môi, không nói gì.
Phương Thịnh cũng không nói nhiều với Phương Yến, anh ta đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi chọn mua một phần quà mới.
Lễ hội văn nghệ trường Nhất Trung có lẻ là muốn mở cả ngày, anh ta muộn một chút rồi đến trường học hẳn là vẫn kịp.
Phương Thịnh về phòng mặc áo khoác, nhìn cũng không nhìn Phương Yến ở phòng khách, vội vàng ra khỏi cửa.
Phương Yến nhìn bóng lưng Phương Thịnh, há miệng, lại nuốt lời muốn nói ở cổ họng xuống.
Người làm nhìn thấy tâm trạng Phương Yến không tốt, nghĩ đến đề nghị hôm đó của mình, cũng có hơi hối hận, lập tức bước lên an ủi Phương Yến: "Xin lỗi, tiểu thiếu gia, đều trách tôi...hôm đó nếu không phải tôi đề nghị đem những món quà đó đến phòng cậu, đại thiếu gia cũng sẽ không..."
Phương Yến nhìn người làm, trong lòng càng tức giận, nhưng không làm gì, chỉ buồn bực nói: "Không trách dì, dì Lưu."
Dì Lưu nghe thấy Phương Yến nói như vậy, càng thấy áy náy, nhẹ giọng an ủi Phương Yến: "Tiểu thiếu gia cậu đừng buồn."
Phương Yến gật gật đầu, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Phương Yến đột nhiên hỏi: "Dì Lưu, dì cảm thấy anh tôi tặng những món quà đó cho ai?'
Dì Lưu cũng không ngờ Phương Yến sẽ hỏi cái này, bà ta hơi sửng sốt, lúc sau mới lắc đầu: "không biết."
Phương Yến lại cúi đầu, bắt đầu trầm tư.
Hôm đó sau khi dì Lưu đưa quà đến phòng cậu ta, cậu ta đã bóc toàn bộ. Một đống quà tổng cộng có 20 loại không trùng nhau, nhỏ nhất là quần áo giày phiên bản giới hạn, to nhất là trò chơi điện tử đang thịnh hành.
Đặc biệt là đống quần áo giày dép, Phương Yến đã thử từng cái một, cùng số đo với cậu, cho nên lúc đó cậu ta căn bản không hề nghĩ những món quà này không phải là tặng cho cậu ta.
Nhưng Phương Thịnh lại nói những thứ này không phải là tặng cho cậu ta.
Phương Yến mới hậu tri hậu giác phát hiện ra có gì đó không đúng....cho nên Phương Thịnh chuẩn bị số quà tặng này, đều là để tặng cho Diệp Triều Nhiên?
Sau khi nghĩ thông, Phương Yến cắn chặt răng.
Anh trai mới chỉ gặp Diệp Triều Nhiên một lần, đã phí tâm phí sức chọn nhiều quà cho Diệp Triều Nhiên như vậy, còn vì Diệp Triều Nhiên mà tức giận mới mình.
Trong lòng Phương Yến vô cùng hụt hẫng.
Đồng thời cũng không khỏi nghĩ nhiều, Phương Thịnh hôm đó đi gặp Diệp Triều Nhiên rốt cuộc đã nói chuyện gì với Diệp Triều Nhiên?
Tại sao thái độ của Phương Thịnh với Diệp Triều Nhiên trước sau lại có thay đổi lớn như vậy?
Không được, cậu ta phải nhanh chóng làm rõ, không thể để Phương Thịnh thay đổi thái độ cách nhìn với Diệp Triều Nhiên.
Anh trai là một người chính trực, nếu như bị anh ấy phát hiện mục đích mình đến đây....
Vậy thì anh trai sẽ để cho kế hoạch của ông nội bà nội tiếp tục sao?
Phương Yến không nhìn được mà rùng mình.
"Dì Lưu, tôi hôm nay muốn đến trường học." Phương Yến đứng yên tại chỗ, nhìn dì Lưu.
Dì Lưu sửng sốt: "Hả?"
.....
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến rất sớm, phòng học nhạc không có ai.
Hôm qua Diệp Triều Nhiên đã in nhạc phổ rồi, sau khi ngồi xuống cậu đưa nhạc phổ cho Khương Tầm Mặc.
"Cậu biết đàn không?"
Khương Tầm Mặc quét mắt nhìn nhạc phổ, gật gật đầu.
Ca khúc lớp 1 chọn đồng ca lần này là "Nổi gió lên", còn có không đến một tháng nữa là thi đại học, bọn họ chọn bài hát này vô cùng hợp cảnh.
Diệp Triều Nhiên mở nắp đàn, nhìn Khương Tầm Mặc: "Cậu thử trước? Tớ nhìn cậu đánh một lần, tớ thật sự rất lâu rồi chưa đụng đến đàn."
Khương Tầm Mặc đi đến ngồi xuống bên cạnh đàn, khúc phổ bị hắn đặt qua một bên.
Ngón tay thon dài của thiếu nhiên nhẹ nhàng chạm vào nút trắng đen, âm nhạc lập tức nhảy ra.
Khương Tầm Mặc thử âm trước một chút, rất nhanh tiết tấu vui sướng vang lên.
Diệp Triều Nhiên đứng cạnh đàn, yên tĩnh chú ý nhìn Khương Tầm Mặc, không nhịn được nhỏ giọng hát theo tiếng đàn.
Khương Tầm Mặc nghe thấy giọng của thiếu nhiên, khéo miệng cong cong, hơi hạ tiếng đàn xuống.
Một bài kết thúc, Khương Tầm Mặc nhường vị trí: "Cậu thử xem?"
"Được." Diệp Triều Nhiên trong lòng có hơi ngứa, đi qua ngồi xuống.
Bất đồng với Khương Tầm Mặc quen thuộc với đàn dương cầm, Diệp Triều Nhiên thật sự lâu rồi chưa đụng đến đàn, mới lạ hơn nhiều, một lần đàn sai vài nốt.
Mặc dù cũng hoàn toàn đánh xong, nhưng luôn có vài nốt nhạc không hài hòa với giai điệu.
Diệp Triều Nhiên thở dài: "Tớ đàn không tốt."
Khương Tầm Mặc không nói gì, chỉ đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên, nói: "Chúng ta cùng thử xem?"
"Cùng thử?" Diệp Triều Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu là muốn nói bốn tay cùng đàn sao?"
Khương Tầm Mặc nói: "Tớ sửa lỗi sai cho cậu."
Diệp Triều Nhiên lập tức cong khéo miệng: "Được."
Cậu tìm Khương Tầm Mặc đến cũng là có ý này, Khương Tầm Mặc ngồi bên cạnh sửa lỗi sai cho cậu thì quá tốt rồi.
Ngón tay trắng nõn của Diệp Triều Nhiên rơi trên phím đàn, từ lúc bắt đầu đàn tấu, Khương Tầm Mặc luôn ngồi ở bên cạnh Diệp Triều Nhiên.
Ngón tay thon dài của thiếu nhiên lướt trên phím đàn, vốn dĩ có mấy nốt nhạc bị lệch quỹ đạo cũng trở lại quỹ đạo bình thường, Diệp Triều Nhiên lúc đầu còn chưa thích ứng được, nhưng Khương Tầm Mặc còn đáng tin hơn so với tưởng tượng của cậu.
Diệp Triều nhiên cứ đàn rồi lại đàn, chỉ cần hơi quay đầu, thì có thể ngửi thấy một mùi hương bạc hà dễ ngửi trên người thiếu niên. Sườn mặt của thiếu niên gần như hoàn hảo, mũi thẳng, lông mi dày rậm.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc cũng quay đầu vào lúc này, bốn mắt nhìn nhau, khéo miệng Diệp Triều Nhiên cong lên nụ cười ấm áp, đôi mắt xinh đẹp lại càng sáng lên đẹp đẽ.
Trái tim Khương Tầm Mặc đột nhiên đập lỡ một nhịp, động tác trên tay thiếu chút nữa là chậm nửa nhịp, vẫn may Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, Khương Tầm Mặc mới lại trấn định theo kịp tiết tấu của Diệp Triều Nhiên.
Đánh đàn thì đánh đàn, nhìn hắn làm cái gì?
Khương Tầm Mặc mím chặt khéo miệng, Diệp Triều Nhiên có phải là hơi to gan quá rồi không?
Ánh mắt quá trần trụi!
Ca khúc kết thúc, hai mắt Diệp Triều Nhiên cong lên.
"Anh Khương cậu đàn hay quá." Diệp Triều Nhiên khen từ tận đáy lòng.
Khương Tầm Mặc không nói gì, chỉ là vươn tay dụng vào chóp tai của hắn.
Tại sao lại nóng như vậy?
Diệp Triều Nhiên nói: "Chúng ta đánh lại lần nữa?"
Khương Tầm Mặc lại không đồng ý, mà đứng lên đi qua một bên nói: "Cậu đàn, tớ chỉnh sửa giúp cậu."
Diệp Triều Nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ là có hơi không hiểu nhìn mặt Khương Tầm Mặc, khó hiểu hỏi: "Anh Khương cậu nóng à?"
Khương Tầm Mặc không hiểu nhìn cậu.
Diệp Triều Nhiên chỉ chỉ mặt hắn: "Mặt cậu rất đỏ kìa."
Khương Tầm Mặc: "....."
"Chúng ta không mở điều hòa," Khương Tầm Mặc quay người đi tìm điều khiển điều hoa, "Có hơi nóng."
Diệp Triều Nhiên lại nâng mắt nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, hôm nay khó có được hôm trời đầy mây, nóng sao?
Rõ ràng là rất mát mẻ mà!
Không qua bao lâu tiếng đàn trong phòng học nhạc lại vang lên một lần nữa, giao điệu lần này càng mượt và du dương hơn.
.....
Vừa bước lên tầng lầu của phòng học nhạc, đã nghe thấy một đàn vang lên.
"Quả nhiên là ở đây," Lâm Bạch cất điện thoại, "Tớ có cần đợi cậu không? Anh Cố?"
Cố Nghiêu không hề do dự lắc lắc đầu: "Không cần."
"Được," Lâm Bạch cũng không nhiều lời, quay người đi, "Vậy tớ về lớp chờ cậu, lát nữa kết thúc cậu cứ gọi điện cho tớ."
Nói xong Lâm Bạch rời đi.
Đi xuồng tầng, Lâm Bạch mới ngẩng đầu nhìn lên tầng 2, Cố Nghiêu đứng ở hàng lang, không hề bước vào phòng học.
Lâm Bạch thở dài.
Nói thật cậu ta có chút nhìn không thấu Cố Nghiêu.
Khoảng thời gian trước vì Diệp Triều Nhiên di tình biệt luyến, tâm trạng Cố Nghiêu vô cùng không tốt, đám người bọn họ khoảng thời gian đó không dám nhắc đến tên Diệp Triều Nhiên trước mặt Cố Nghiêu.
Vốn dĩ cứ nghĩ chuyện này cứ thế mà qua đi, lại không nghĩ sáng hôm nay, Cố Nghiêu đột nhiên tìm đến Lâm Bạch, nói Lâm Bạch giúp Cố Nghiêu nghe ngóng xem Diệp Triều Nhiên đang ở đâu.
Lâm Bạch lúc này rất buồn bực, không nhịn được mà hỏi Cố Nghiêu tìm Diệp Triều Nhiên làm gì.
Cậu ta cho rằng Cố Nghiêu sẽ không nói gì cả, lại không ngờ Cố Nghiêu nói thẳng: "Tớ tìm cậu ta để xin lỗi."
Lâm Bạch lập tức trợn tròn mắt: "Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?"
Cố Nghiêu không có giải thích.
Thấy Cố Nghiêu không có ý giải thích, Lâm Bạch cũng không hỏi thêm, nhưng trong lòng cậu ta đầy chấn kinh.
Cố Nghiêu mà lại đi xin lỗi Diệp Triều Nhiên?!
Không phải chứ không phải chứ?
Lẽ nào Cố Nghiêu thật sự thích Diệp Triều Nhiên?
Trong lòng nghĩ đến đây, mí mắt Lâm Bạch giật giật.
Lâm Bạch cũng không có số điện thoại của Diệp Triều Nhiên, chỉ có thể gửi tin nhắn cho bạn học lớp 1 mà cậu ta quen hỏi một chút, bạn học lớp 1 nói Diệp Triều Nhiên có lẽ là ở phòng học nhạc, vì thế Lâm Bạch dẫn theo Cố Nghiêu đến đây.
Sau cùng Lâm Bạch lại quay đầu lại nhìn lên tầng 2, phát hiện Cố Nghiêu vẫn còn đứng lên hành lang.
Lẽ nào nhìn thấy cậu ta còn chưa đi, cho nên mới ngại không đi vào?
Lâm Bạch lập tức thu hồi tầm mắt, nhanh chóng biến mất.
........
Từ hôm đó rời khỏi bữa tiệc nhà họ Phương, Cố Nghiêu bị cha Cố mẹ Cố mắng rất lâu, bảo hắn đi xin lỗi Phương Yến.
Cố Nghiêu không trả lời, bị cha Cố tức sùi bọt mép khóa nhốt ở trong phòng, còn nói lúc nào hắn đồng ý đi xin lỗi, thì mới thả hắn ra.
Cố Nghiêu cho rằng mình sẽ bị nhốt mấy ngày liền, lại không ngờ ngày hôm sau mẹ Cố đã mở cửa phòng, cha Cố cũng đích thân qua nói xin lỗi với Cố Nghiêu.
Từ miệng cha Cố mẹ Cố, hắn nghe được chuyện xảy ra ngày hôm qua sau khi nhà bọn họ rời khỏi bữa tiệc.
Danh tiếng của nhà họ Phương ở thành phố Nam đã thối hoắc rồi, cho dù bọn họ có tiền thì đã làm sao?
Cố Nghiêu nghe xong tâm trạng rất phức tạp.
Sau khi quay lại trường học, Cố Nghiêu suy nghĩ làm thế nào để xin lỗi Diệp Triều Nhiên.
Hắn cận thận suy nghĩ, Diệp Triều Nhiên sở dĩ giận hắn, có lẽ là vì hắn đối với cậu ấy quá lạnh nhạt.
Tất cả những người bạn quen biết Cố Nghiêu đều nói Cố Nghiêu bình thường quá cao lãnh, rất khó tiếp xúc.
Lúc đầu Cố Nghiêu tính vào hôm thứ 6 tan học xong đi tìm Diệp Triều Nhiên, chỉ là hôm đó tiết học cuối của lớp bọn họ bị kéo dài, đợi đến khi hắn đến lớp 1, phát hiện lớp 1 đã không còn ai nữa.
Cuối tuần Cố Nghiêu cũng muốn liên lạc với Diệp Triều Nhiên, nhưng hắn đã sớm bị Diệp Triều Nhiên kéo vào sổ danh sách đen, còn không có số điện thoại của Diệp Triều Nhiên, vì thế Cố Nghiêu chỉ có thể kiên nhẫn chờ đến thứ 2.
Vừa vặn hôm nay là lễ hội văn nghệ, hắn có rất nhiều thời gian để xin lỗi Diệp Triều Nhiên.
Nhưng có lẽ là sự ngại ngùng khi ở gần, thật sự đi đến phòng học nhạc, Cố Nghiêu lại không dám bước lên, mà đứng ở hành lang do dự hồi lâu.
Lúc biết Diệp Triều Nhiên ở phòng học nhạc, Cố Nghiêu có chút khó hiểu Diệp Triều Nhiên ở đó làm gì, nghe thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng học nhạc, Cố Nghiêu bừng tỉnh, lại có chút kinh ngạc – Diệp Triều Nhiên lại biết đánh đàn dương cầm!
Hắn trước đó sao chưa từng nghe Diệp Triều Nhiên nói?
Cố Nghiêu có rất nhiều sở thích, trừ đánh bóng rổ ra, hắn thích nhất là âm nhạc.
Lúc nhỏ hắn cũng từng học đánh đàn dương cầm mấy năm, còn thi được chứng chỉ cấp 4.
Nếu như sau này có cơ hội, hắn có thể cùng đánh đàn với Diệp Triều Nhiên!
Nghĩ đến đây, khéo miệng Cố Nghiêu mang theo ý cười, suy nghĩ căng thẳng cũng dần dần được thả lỏng.
Hít một hơi thật sâu, Cố Nghiêu cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước lên, gõ cửa phòng học nhạc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng đàn trong phòng hơi dừng lại.
Khương Tầm Mặc ý bảo Diệp Triều Nhiên tiếp tục, hắn đứng lên đi mở cửa.
Đối diện với gương mặt đẹp trai phóng to của Khương Tầm Mặc, nụ cười trên miệng Cố Nghiêu cứng đờ, vui sướng khẩn trương dưới đáy lòng lúc này cũng tan hết, nhìn Khương Tầm Mặc với ánh mắt mang theo vài phần địch ý mà hắn cũng không phát hiện ra: "Cậu sao lại ở đây?"
Khương Tầm Mặc nhướng mày, không nói gì.
Diệp Triều Nhiên lúc này cũng nhìn thấy Cố Nghiêu, tiếng đàn hoàn toàn dừng hẳn.
Sắc mặt cậu khẽ thay đổi, nhíu mày: "Cậu đến đây làm gì?"
Diệp Triều Nhiên nói câu này không hề khách khí, mang một tia chất vấn và bất mãn nhàn nhạt.
Sắc mặt Cố Nghiêu khó coi, hít một hơi thật sâu mới nói: "Diệp Triều Nhiên, tôi tìm cậu có chuyện, có thể ra ngoài với tôi một chút không?"
Diệp Triều Nhiên ngồi ở trước đàn dương cầm không động đậy, càng không nhìn Cố Nghiêu: "Cậu có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi."
Lòng tự tôn của Cố Nghiêu không cho phép hắn xin lỗi Diệp Triều Nhiên trước mặt Khương Tầm Mặc.
Hắn hy vọng Khương Tầm Mặc có thể ra ngoài, lại không nghĩ Khương Tầm Mặc lại đi về phía Diệp Triều Nhiêu, còn ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên.
Đồng tử Cố Nghiêu co rụt lại, cố gắng khống chế sự nôn nóng trong lòng.
"Diệp Triều Nhiên..."
"Còn có chuyện gì sao?" Diệp Triều Nhiên ngắt lời Cố Nghiêu, có chút mất kiên nhẫn nói: "Cậu nếu như không có chuyện gì, vậy thì đi trước đi, tôi còn phải tiếp tục luyện đàn."
Cố Nghiêu nhìn chằm chằm Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên ngồi cùng một chỗ, từ góc độ của hắn nhìn thấy, hai người tựa vai sát vào nhau, tựa như đôi tình nhân khăng khít thân mật, hình ảnh hài hòa này kích thích khiến cho Cố Nghiêu đau cả mắt. Cảm xúc trong lòng cầng hỗn loạn hơn, mãi không ngừng.
Diệp Triều Nhiên lại đợi thêm một lát, nhìn thấy Cố Nghiêu không có ý mở miệng, có chút mất kiên nhẫn.
Khương Tầm Mặc dứt khoát nói: "Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, không bằng chúng ta đi xem lễ khai mạc trước?"
Diệp Triều Nhiên không hề do dự gật gật đầu, cầm sách lên cùng đi với Khương Tầm Mặc.
Cố Nghiêu lúc này cũng nóng nảy, hắn ngăn trước mặt hai người, không nhìn Khương Tầm Mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, cắn răng nói: "Diệp Triều Nhiên, tôi...."
Diệp Triều Nhiên dừng bước chân.
Cố Nghiêu biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu như hắn còn không mở miệng, sau này có lẽ Diệp Triều Nhiên sẽ không để ý đến hắn nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Diệp Triều Nhiên, tôi muốn hỏi cậu, chúng ta còn.... còn có thể làm bạn không?"
Diệp Triều Nhiên nghe thấy câu này trước tiên là sửng sốt, sau đó cười cười.
Bởi vì câu này, kiếp trước cậu cũng rất nhiều lần hỏi Cố Nghiêu câu này.
Câu trả lời của Cố Nghiêu chưa từng thay đổi – không thể.
Cho nên Diệp Triều Nhiên cũng trả lời giống như vậy: "Không thể."
Thân hình Cố Nghiêu lảo đảo, tiếng ong ong vang lên trong đầu.
Bạn bè... cũng không thể làm sao
Cố Nghiêu không nhịn được nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh Diệp Triều Nhiên, trong mắt đều là lửa giận không kiềm chế được.
Hắn cật lực duy trì trấn định: "Là vì Khương Tầm Mặc sao?"
Diệp Triều Nhiên nghe thấy câu này chỉ càm thấy khó hiểu, có liên quan gì đến Khương Tầm Mặc?
Cậu không thích Cố Nghiêu, là vì đã nhìn rõ cách làm người của Cố Nghiêu. Kiếp trước Cố Nghiêu xem mình là thế thân của Phương Yến, cuối cùng lại cùng Phương Yến hại chết cậu.
Cho dù kiếp này Cố Nghiêu cái gì cũng chưa làm, nhưng Diệp Triều Nhiên cũng không có cách nào tha thứ cho hắn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Triều Nhiên tối sầm, rơi vào hồi ức.
Nhưng bộ dáng này của cậu rơi vào mắt Cố Nghiêu, lại biến thành trầm mặc khẳng định.
Quả nhiên, Khương Tầm Mặc bên cạnh, khéo miệng dương cao lên.
Cố Nghiêu nhìn thấy một màn này, hai mắt như vị kim đâm vậy, trái tim hắn như bị đục thủng một lỗ, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
"Đi thôi." Khương Tầm Mặc lúc này tâm trạng rất tốt, ôm nhẹ lấy vai Diệp Triều Nhiên, kéo cậu xuống tầng.
Đến khi đã đi xa, Diệp Triều Nhiên mới từ hồi ức thoát ra, nghĩ đến câu Cố Nghiêu hỏi vừa nói, cậu lúc này cuối cùng cũng hiểu được, lập tức giải thích: "Anh Khương, lời vừa nãy Cố Nghiêu nói cậu đừng coi là thật..."
Khương Tầm Mặc dùng một ánh mắt "tớ hiểu" nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên trước đó đã viết thư tình tỏ tình với mình, vẫn luôn không nhận được câu trả lời của mình, có lẽ Diệp Triều Nhiên cũng không đoán được hắn có ý gì, sợ hắn có áp lực, cho nên mới giải thích thêm một câu.
Nhưng cái này có gì hay mà giải thích?
Thích chính là thích, Diệp Triều Nhiên lại không thể khống chết sự yêu thích của bản thân.
Còn nữa, Khương Tầm Mặc thực ra còn rất thích cảm giác được Diệp Triều Nhiên yêu thích.
Trong lòng giống như có cái gì đó được lấp đầy, rất thoải mái.
"Vậy thì được."
Khương Tầm Mặc thu vẻ mặt của cậu vào trong mắt, khóe miệng lại cong lên.
Hắn không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Khương Trạch:
[Em phát hiện cậu ấy thật sự rất thích em.]Khương Trạch:
[?] Khương Tầm Mặc:
[Có điều em đối xử rất tốt với cậu ấy, vô cùng hiểu lòng người.]Khương Trạch:
[Vậy em và cậu ta ở bên nhau rồi?]Khương Tầm Mặc:
[Em còn chưa thành niên.]Khương Trạch:
[......]Khương Tầm Mặc:
[Hầy, em bây giờ cũng không biết nên trả lời cậu ấy thế nào. Cậu ấy thích em như vậy, còn viết thư tình cho em, em cũng không phải là không có cảm tình với cậu ấy, nhưng em cảm thấy lúc này chưa phải lúc.]Khương Tầm Mặc:
[Có lẽ nên gọi cái này là gánh nặng ngọt ngào?]Khương Trạch gọn gàng lưu loát kéo Khương Tầm Mặc vào danh sách đen.
Khương Tầm Mặc nhìn dấu chấm than màu đỏ trên màn hình, thở dài.
Khương Trạch anh ấy là đố kỵ!
.......
Lễ khai mạc lễ hội đã kết thúc, thời gian còn lại của ban ngày là thời gian tự do hoạt động triển khai tài nghệ cá nhân.
Tất cả những bạn học muốn biểu diễn tài nghệ, đều có thể tự mình đi đăng ký để xếp hàng biểu diễn.
Mỗi lần đến phân đoạn này đều xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, trong đó bao gồm tỏ tình trước mặt mọi người.
Làm ơn, ở trước mặt toàn trường tỏ tình với người mình thích siêu ngầu biết không!
Lãnh đạo trường cũng không nói nghiêm cấm chuyện như vậy xảy ra, nhưng những bạn học dám lên sân khấu biểu diễn, thuận tiện tỏ tình bọn họ còn cái gì không dám làm? Càng quan trọng hơn là, bộ phận học sinh lên sân khấu đa số là khối 12.
Bọn họ sắp thi đại học rồi! Còn cái gì mà phải sợ nữa?
Còn về xử phạt?
Cùng lắm chỉ là phạt nhẹ, mời phụ huynh viết kiểm điểm nói lên sân khấu xin lỗi ba lần.
Thanh xuân chính là dám làm dám chịu!
Tình yêu chính là oanh oanh liệt liệt!
Sợ cái gì?
Diệp Triều Nhiên vì màn biểu diễn lớp bọn họ mà diễn tấu đánh đàn, cho nên chỉ có thể đến phòng học nhạc.
Nhưng lúc này dùng phòng học nhạc không chỉ có lớp bọn họ, mấy lớp cũng xin sử dụng, đương nhiên là sắp xếp thời gian.
Thời gian lớp 1 luyện tập là buổi chiều, cho nên buổi sáng lớp bọn họ chỉ có thể tìm chỗ đất trống để luyện tập.
Diệp Triều Nhiên chưa từng luyện tập với lớp 1, lúc này đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Khương Tầm Mặc cũng không có chuyện gì làm, nên đi cùng Diệp Triều Nhiên luôn.
Bạn học trong lớp đang cùng luyện tập bế mạc, cả quá trình Diệp Triều Nhiên cũng cùng luyện tập, đương nhiên không cần cậu làm gì, chỉ là ngồi một chỗ luyện tập vị trí một chút.
Nửa tiếng luyện tập kết thúc, cán bộ văn nghệ cũng cảm thấy rất vừa ý, để mọi người đi nghỉ ngơi trước, 10 phút sau lại tập hợp.
Diệp Triều Nhiên định đi mua nước, hỏi Khương Tầm Mặc có đi không.
Khương Tầm Mặc đứng lên đi theo cậu đến cửa hàng, đường đi đến cửa hàng phải đi qua sân khấu, Diệp Triều Nhiên phát hiện lúc này dưới sân khâu vây rất nhiều người, cậu và Khương Tầm Mặc đi lại gần, đám người đột nhiên di chuyển.
"Nhanh nhanh nhanh!!!"
"Đến rồi đến rồi!"
"Cậu mau đi lên đi!"
Bạn bè đẩy một nữ sinh lên sân khấu, nữ sinh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Lỡ như cậu ấy bỏ đi thì làm sao?"
Bạn bè lập tức nói: "Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ để cậu ta đứng dưới nghe cậu hát xong!"
Nữ sinh hít một hơi thật sâu, gật mạnh, quay đầu lên sân khấu.
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc nhìn nữ sinh trước mặt, trong mắt có hơi nghi hoặc.
"Cái đó..... Khương Tầm Mặc, cậu có thời gian không?" Trên mặt bạn của nữ sinh đó tràn đầy kích động cười.
Khương Tầm Mặc nói: "Có chuyện gì?"
Bạn nữ sinh đó cười nói: "Tôi muốn mời cậu nghe một bài hát!"
Khương Tầm Mặc đang muốn từ chối, đã nghe Diệp Triều Nhiên bên cạnh kinh ngạc nói: "Là bạn ấy!"
Bạn của nữ sinh đó thuận theo ánh mắt của Diệp Triều Nhiên nhìn sang, gật đầu nói: "Đúng đúng đúng! Cậu biết à?"
Diệp Triều Nhiên có hơi xấu hổ nói: "Bạn ấy trước đó từng tìm tôi giúp đỡ."
Bạn của bạn nữ đó đột nhiên bừng tỉnh: "Ồ! Tôi biết rồi!"
Khương Tầm Mặc chả hiểu ra sao, nhìn Diệp Triều Nhiên: "Giúp cái gì?"
Ánh mắt nữ sinh trên sân khấu chưa từng rời khỏi Khương Tầm Mặc, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên cũng nhìn qua đây, mặt cô hơi đỏ lên, cầm mic nói: "Hôm nay tôi đứng ở đây, là muốn tỏ tình với một nam sinh mà tôi đã thích từ lâu."
Giọng của Diệp Triều Nhiên vang lên bên tai hắn: "Khoảng thời gian trước không phải tớ là nhét một bức thư tình vào bàn cậu sao? Chính là bạn nữ này nhờ tớ chuyển giúp cho cậu."
Đầu Khương Tầm Mặc ong ong, trên gương mặt đầy là king ngạc, hắn khó tin nhìn Diệp Triều Nhiên.
Cái gì mà gọi "bạn nữ sinh đó nhờ tớ chuyển cho cậu"?
- --------
P/s: Bạn học Tiểu Khương bắt đầu đội quần =]]]]]