Cô ta vẫn mặc một chiếc váy thanh lịch, vẫn mỉm cười như vậy, nhìn không ra là một người có tật xấu.
"Chào cô, Minh Dao".
Minh Dao thu hồi ý cười, cũng rất tự tin ngồi thẳng, "Chào cô, cô Kim".
"Tới tìm Kỳ Tự?"
Minh Dao không che giấu, gật đầu: "Ừm".
"Thật ra sau khi cô rời đi thì Kỳ Tự có tìm tôi, nói cho tôi biết suy nghĩ của anh ấy. Tôi biết rõ hiện tại anh ấy không có ý với tôi, cho nên cô cũng không cần phải để ý tôi làm gì".
Minh Dao không nghĩ tới Kim Đường sẽ nói những lời này với mình.
Xem như thẳng thắn, nhưng từ "hiện tại" kia được dùng rất tinh tế, giống như đang khẳng định điều gì đó trong quá khứ, mơ hồ khiến cho người ta không thoải mái.
Minh Dao trả lời cô ta: "Tôi biết, anh ấy có nói với tôi, tôi cũng quyết định tin tưởng anh ấy".
"Nhưng mà", bỗng nhiên Kim Đường lại khẽ mỉn cười, "Cô Minh, cô có biết Kỳ gia lại đang sắp xếp liên hôn cho Kỳ Tự và thiên kim của Sầm gia hay không?"
Ánh mắt Minh Dao khẽ khựng lại, cô bình tĩnh nói: "Cô muốn nói gì?"
"Tôi chỉ muốn nói với cô, coi như không có tôi, giữa cô và Kỳ tổng vẫn sẽ có rất nhiều rào cản, gia đình, cha mẹ, coi như......."
"Rào cản thì thế nào?", Minh Dao không vui cắt ngang, "Tôi sẽ cố gắng hết sức để đứng ở độ cao tương xứng với anh ấy. Nếu như cô nhất định phải nói rào cản, trừ phi là anh ấy không thích tôi, hoặc là tôi không thích anh ấy".
Kim Đường bị nói đến sững sờ, sau đó cúi đầu cười nói: "Cô Minh coi giới nhà giàu đều là chuyện cổ tích sao? Còn cô là cô bé lọ lem may mắn kia?"
"Ai là cô bé lọ lem?", một giọng nam trẻ tuổi chen vào.
Minh Dao ngẩng đầu.
Là trợ lý từ nước ngoài về tối hôm qua.
Kỳ Yến uể oải ngồi xuống bên cạnh Minh Dao, "Công chúa xinh đẹp như vậy, ánh mắt của Kim Đường cô chẳng ra sao cả".
Minh Dao: ".........."
Sắc mặt Kim Đường lập tức trở nên khó coi, "A Yến, cách nói chuyện của cậu có phải là quá không thích hợp rồi không, tôi là vị hôn thê của cậu đấy".
"Excuse me?", Kỳ Yến ngoáy ngoáy lỗ tai, "Chị Đường, chị lớn hơn tôi một tuổi đấy, đừng có đùa kiểu này được không? Tôi không chơi tình chị em".
"Cậu—"
Kim Đường chán nản, nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ, cố nhịn sự khó xử, lạnh lùng đứng lên: "Chơi hay không, cũng không phải cậu nói là được".
Minh Dao nghe xong, bắt đầu mơ mơ màng màng, một lúc sau mới phản ứng lại được.
Lấy đâu ra trợ lý nước ngoài, nếu như không đoán sai, người trước mặt này chính là em trai trong truyền thuyết của Kỳ Tự.
Quả nhiên, người này tự mở miệng chứng minh.
"Chị dâu, tối hôm qua chơi với anh trai tôi có vui vẻ không? Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?
Minh Dao: ".........."
Ha ha, thì ra đúng là cậu ta dàn xếp.
Hại cô thiếu chút nữa xấu hổ muốn chết ngay tại chỗ.
"Đúng vậy, quá ngạc nhiên". Minh Dao mỉm cười, "Tôi rất muốn cảm ơn cậu, nè, cậu lại đây, tôi có chuẩn bị quà cho cậu".
Kỳ Yến thật sự nghe lời, hướng sang phía Minh Dao, khách sáo nói: "Cô không cần phải khách khí với tôi, haha — A con mẹ nó".
Minh Dao tặng Kỳ Yến một cái nắm đấm.
Trực tiếp đánh thẳng vào nơi sâu thẳm của tâm hồn.
Kỳ Yến ôm bụng làm ra vẻ đau khổ: "Chị dâu chị.......Tôi........"
Hai người đang nháo nhào thì Kỳ Tự tới.
Nếu so sánh với Kỳ Yến, phong cách của 2 anh em hoàn toàn khác nhau.
Kỳ Tự điềm tĩnh trầm lặng, cử chỉ đàng hoàng và khéo léo.
Còn Kỳ Yến nhìn qua là dạng thiếu gia ham chơi bất cần đời, cũng nói nhiều hơn Kỳ Tự.
Minh Dao nghĩ thầm, rõ ràng Kỳ Yến và Kim Đường không xứng, cuộc liên hôn giàu sang này xem ra không thích hợp, chẳng phải là nhắm mắt đưa chân sao?
Kỳ Tự bước đến, ngồi xuống trước mặt 2 người, nhưng chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua Kỳ Yến, người nọ lập tức biết điều mà đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh.
Còn thuận tiện tố cáo: "Chị dâu vừa mới đánh em".
Mặt Minh Dao liền đỏ lên, cái gì mà chị dâu hay không chị dâu: "Cậu đừng có gọi lung tung nha, tôi tên Minh Dao".
Kỳ Yến cười như không cười, "Không phải chị dâu?"
Minh Dao: "........"
Cậu đang hỏi ai?
Đây là muốn để cho một cô gái trả lời vấn đề này?
Dường như Kỳ Yến nhìn ra được suy nghĩ của cô, hàm ý sâu xa huých huých Kỳ Tự: "Anh, anh nói có phải hay không?"
Minh Dao lập tức cầm đồ uống trước mặt mình lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ra dáng vẻ thờ ơ.
Kì thực, lỗ tai đã tích cực chờ đáp án từ sớm.
Nhưng mà lại cố tình trùng hợp như vậy, một nhân viên phục vụ bưng rượu vang đỏ lại đây.
"Kỳ tổng, có phải anh muốn khui rượu bây giờ không?"
Kỳ Tự nhàn nhạt gật đầu.
Thế là nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh khui rượu, rót rượu, chờ sau khi cậu ta làm hết một loạt các động tác, Kỳ Yến đã quên đi chuyện này.
Chủ đề cũng chuyển sang hương vị và năm sản xuất của chai rượu này.
Còn Minh Dao đang chờ đáp án: "?"
Đợi lát nữa 2 người nói chuyện về rượu không được sao......
Vẫn còn một chủ đề chưa nói xong mà.
Thật sự không nhớ?
Chờ đến khi chủ đề nhảy sang độ tươi ngon của món gan ngỗng trên bàn, rốt cuộc Minh Dao cũng xác định, bọn họ thật sự đã quên chủ đề chị dâu.
Cô im lặng cúi đầu xuống, hoà theo cuộc nói chuyện của họ câu được câu không.
Nhưng phần lớn thời gian vẫn là nghe 2 anh em bọn họ nói chuyện, ví dụ như, Kỳ Tự hỏi Kỷ Yến —
"Ba và Kim gia muốn tổ chức đám cưới của em và Kim Đường vào tháng 11, em nghĩ sao?"
Kỳ Yến còn không nâng mi mắt lên, "Bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ, anh của em còn chưa kết hôn, em là em trai thì vội cái gì."
Kỳ Tự: "..........."
"Đúng không, chị dâu", Kỳ Yến lại cue Minh Dao, "Anh của em cũng 26 rồi, nên kết hôn là vừa".
Minh Dao: ".........."
Một tiếng chị dâu không được công nhận này quả thực khiến cả người không được tự nhiên.
Kỳ Tự nhìn ra được Minh Dao xấu hổ, liếc Kỳ Yến một cái. Kỳ Yến lập tức hiểu ý ngậm miệng, ăn qua loa mấy miếng liền rời đi, nói là ra đi dạo ngắm cảnh.
Tạo một thế giới 2 người cho anh trai và chị dâu.
Hiện tại Minh Dao đang quay phim, không dám ăn quá nhiều, đồ ăn bày trên bàn nhiều như vậy, cô chỉ ăn 2 con tôm và vài miếng rau củ.
Kỳ Tự cưỡng ép gắp vài miếng thịt bò hun khói vào trong chén của cô.
"Anh không thích em quá gầy".
"Nhưng em lên hình cũng không được béo quá". Minh Dao gắp thịt bò lại vào trong chén của Kỳ Tự, dừng một chút, đặt đũa xuống, đang muốn hỏi Kỳ Tự đã nghĩ kỹ chưa, điện thoại của người đàn ông lại vang lên.
Sau dăm ba câu đối thoại, Minh Dao nghe thấy Kỳ Tự nói: "Được, lập tức tới ngay".
Lại muốn đi?
Minh Dao bắt lấy tay áo của anh, "Anh lại bận nữa hả?"
Kỳ Tự gật đầu, "Đi công tác đâu được rảnh rỗi, em ăn trước đi, lát nữa anh quay lại ngay".
Minh Dao không thể chần chờ nữa, "Anh khoan hãy đi, cuối cùng là anh chọn 1 hay chọn 2, thẳng thắn chút có được hay không?"
Kỳ Tự lại nhét miếng thịt bò trên nĩa vào trong miệng cô, "Chờ anh trở lại rồi nói với em".
Minh Dao: "........."
Không phải chứ, chỉ là một chuyện giảng hoà thôi mà, sao lại khó trả lời như chuyện có con vậy?
Diễn lạt mềm buộc chặt nhiều quá, em sẽ không để mình bị đẩy đi vòng vòng nữa đâu.
Minh Dao mếu máo, nhai miếng thịt bò nuốt xuống bụng.
Kỳ Tự đi rồi, cô ăn cơm một mình cũng không có ý nghĩa, ăn 2 miếng qua loa liền đi xuống lầu, cũng muốn đi dạo một vòng gần đây.
Vừa ra khách sạn Minh Dao liền gặp Kỳ Yến. Không biết cậu ta lấy một chiếc xe ở đâu ra, nhìn thấy Minh Dao đang đi ở ven đường, dừng xe gọi cô: "Chị dâu? Chị đi đâu, tôi đưa chị đi".
Minh Dao thoáng nhìn cậu ta, mặt ủ mày chau hỏi: "Vậy cậu đi đâu?"
"Tôi tính đi tuỳ tiện xung quanh đây thôi".
Được thôi, dù sao mình cũng không có chỗ để đi.
Cứ như vậy, Minh Dao ngồi vào xe của Kỳ Yến.
Thắt đai an toàn, Kỳ Yến hỏi: "Có phải anh của tôi lại bận nữa không?"
Minh Dao ừ một tiếng.
"Chị đừng để ý, quay về tôi sẽ nói với anh ấy, sao lại có thể mặc kệ chị dâu ở một mình được, còn là người sao?"
Minh Dao thở dài, "Đừng gọi tôi chị dâu có được không, thật xấu hổ. Tạm thời tôi và anh trai của cậu không có bất kì quan hệ gì, nhiều lắm thì cũng là dạng mập mờ".
Kỳ Yến chậc một tiếng, "Có khả năng mập mờ với anh tôi thì từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có một mình chị đó".
Minh Dao: ".........Thật không?"
Kỳ Yến bắt đầu kể một loạt các câu chuyện liên quan đến Kỳ Tự.
Chẳng hạn như hồi còn đi học anh lạnh lùng đến mức nào, hoa khôi đẹp nhất trường theo đuổi mà anh cũng không thèm nhìn một cái.
Lại chẳng hạn như, đã từng có một nữ minh tinh siêu gợi cảm đi gõ cửa phòng anh, lại bị anh báo cảnh sát đuổi đi.
Nghe được rất nhiều hành vi khó hiểu khiến Minh Dao muốn bật cười: "Sao anh ấy lại thẳng tính như vậy chứ?"
Kỳ Yến sửa lại câu nói của cô: "Đây không phải là thẳng tính, là giữ mình trong sạch, nhưng rõ ràng anh ấy đối với chị không giống vậy, nếu như chị không phải là chị dâu, tối hôm qua đã bị cảnh sát lôi đi rồi".
Minh Dao: ".........."
Cứ như vậy, hai người vừa lái xe vừa tán gẫu dạo chơi, không ngờ lại rất hợp nhau.
Đến khoảng 2 giờ, Minh Dao nói muốn về khách sạn thu dọn hành lý và xuống núi để ra sân bay. Kỳ Yến men theo đường cũ đưa cô trở về, lại phát hiện đường xá không đúng, "Đây là đường vừa rồi chúng ta xuống núi phải không?"
Minh Dao: "Đừng hỏi tôi, tôi dân mù đường......."
Kỳ Yến mở định vị ra, nghiên cứu mấy phút, quyết định tiếp tục lái về hướng phía trước, nhưng dường như con đường lại càng ngày càng xa.
Minh Dao chọt cậu ta, "Hay là lên phía trước tìm người hỏi một chút, người sống ở đây chắc biết đường tới khu resort".
Kỳ Yến cũng cảm thấy vậy, tiếp tục lái về phía trước, cũng không lâu lắm liền nhìn thấy một cô gái giữa hàng cây trước mặt. Cậu ta dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống:
"Người đẹp, đi đường nào để đến khu resort Vân Khê vậy?"
Minh Dao cũng nhìn theo.
Trên chiếc võng giữa hai cây lãnh sam cao lớn trước mặt, vậy mà lại có một cô gái đang nằm bồng bềnh như thần tiên.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xoã mượt mà, trên mặt còn được che kín bởi một chiếc quạt xếp.
Cách ăn mặc đặc biệt này kết hợp với mây mù lượn lờ ở núi Thanh Vân, khiến Minh Dao có ảo giác mình đang lạc vào chốn tiên cảnh nào đó.
Nhưng cô gái không hề động đậy, lạnh lùng đáp: "Không biết".
Minh Dao kiên nhẫn nói: "Chính là khu resort đang xây dựng giai đoạn 2 đó, em gái em nghĩ lại một chút xem".
Cô gái kia lấy quạt xếp ra, xoay người một cái, ngồi dậy khỏi chiếc võng.
Vừa lúc một ngọn gió núi thổi qua, mái tóc dài cài ruy băng cùng làn váy nhẹ nhàng bay lên, tựa như một nàng tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Chỉ là tiên nữ nói chuyện không được thân thiện lắm.
"Thế nào, bên trong có Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Tổng thống quốc gia mà tôi phải biết?"
Minh Dao: "........"
Hơi hung dữ.
Lặng lẽ quay đầu nói với Kỳ Yến: "Thôi, đi hỏi người khác đi, cảm giác giống như cô ấy có thù với nhà cậu đó".
Kỳ Yến cũng cảm thấy như vậy, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cô gái trong kính chiếu hậu.
Người đã nằm lại trên võng, giống như một nàng tiên vui vẻ nhàn nhã.
Còn là một tiên nữ rất có cá tính.
Sau đó họ lại hỏi đường những người dân miền núi khác, cả 2 nhanh chóng tìm được đường trở lại resort và đến nơi an toàn.
Chuyến bay của Minh Dao vào lúc 7 giờ tối, muộn nhất là 3 giờ chiều phải rời khách sạn.
Nhưng mà tên đàn ông khốn Kỳ Tự kia vẫn chưa trả lời mình.
Đi một chuyến thật xa tới đây, chẳng hỏi được gì.
Trở về phòng, Minh Dao nghĩ thầm hay là quên đi thôi. Anh ấy cứ chậm chạp không nói, căn bản chính là không có thành ý, mình còn chờ cái gì.
Cô bắt đầu thu dọn balo chuẩn bị đi, lúc này Kỳ Tự lại trở về.
Cô nhìn ra được anh vừa làm xong việc là vội vàng chạy tới, kính vẫn chưa tháo xuống.
Khác với vẻ lạnh lùng hằng ngày, khi đeo kính anh luôn tạo ra cảm giác quý công tử trong sáng xấu bụng.
Minh Dao rất thích anh như vậy.
Không hiểu sao chỉ một ánh mắt đã có thể mê hoặc cô.
Nhưng bây giờ không phải lúc động tâm, cô ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Em phải đi rồi, anh nghĩ được chưa?"
Kỳ Tự đã dùng đủ mọi cách để khôi phục lại bánh ngọt ngày đó của Minh Dao, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Anh gọi điện thoại cho Kỳ Hành Viễn, muốn biết ông cụ đã ăn bí ẩn gì, kết quả ông cụ nghe xong, biết anh lại vì mấy cái bánh ngọt của Minh Dao mà gọi điện thoại cho ông, thẳng thừng cúp máy.
Anh cũng đã gọi cho Điền An Ni, chị ấy không biết Minh Dao đã làm bánh, càng không biết cô lén chạy tới thành phố H.
Kỳ Tự bỏ cuộc, dự định thú nhận với Minh Dao anh không biết gì hết.
Anh dừng một chút, "Thật ra, bánh ngọt của em—"
Còn chưa thú nhận xong, dường như điện thoại canh đúng thời gian, đổ chuông một cách kỳ diệu.
Là dì Trương gọi điện thoại đến.
Bình thường dì Trương sẽ không gọi điện thoại cho Kỳ Tự. Kỳ Tự nghĩ nhất định là có liên quan đến mấy chiếc bánh, lập tức bắt máy.
"Cậu chủ, tôi vừa mới tổng vệ sinh, phát hiện dưới bàn trà có một tờ giấy còn dính chút kem, trên giấy còn viết chữ. Tôi khỏi chụp ảnh nhé, để tôi đọc cho cậu nghe, nếu không quan trọng thì tôi sẽ ném đi".
Kỳ Tự mơ hồ cảm thấy tờ giấy này chính là mấu chốt, bình tĩnh đi qua một bên: "Được".
Minh Dao đứng bên cạnh không biết gì hết.
Càng không biết, tờ giấy kia của mình, bây giờ đang bị dì Trương xấu hổ đọc ra theo một cách kỳ lạ trong điện thoại —
"Quờ, xờ, gờ gờ (1), thực xin lỗi, em sai rồi, chúng ta làm lành được không. Đồng ý mời chọn 1, không đồng ý mời chọn 2".
**(1): mọi người nhớ tờ giấy gốc của Minh Dao không, là qxgg:))), dì Trương đọc tiếng việt thì phải đọc vậy thôi.
Minh Dao vẫn đang nghiêm túc nhìn Kỳ Tự, cho rằng anh đang bàn công việc quan trọng.
Rất nhanh, Kỳ Tự cúp điện thoại.
Anh bình tĩnh vài giây trước khi quay lại, cố gắng nén xuống ý cười trên môi.
Lúc quay ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và đứng đắn.
Khiến Minh Dao lại càng cẩn thận hơn, "Sao vậy?"
"Bây giờ anh trả lời em". Kỳ Tự không chút hoang mang nói, "Câu hỏi của em, ngoại trừ 1 và 2, còn có lựa chọn thứ 3 không?"
Minh Dao ngơ ngẩn: "3?"
"Ví dụ như", Kỳ Tự nhìn cô, nhàn nhạt phun ra 3 chữ —
"Để xem đã"
Anh đâu thể dễ dàng tha cho cô như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: chương này lộ mặt cp của em trai ~ hung dữ là có nguyên nhân, phiên ngoại viết.
Thật có lỗi các bảo bối, sau khi viết chương này tối hôm qua tôi rất không hài lòng, luôn cảm thấy mất tự nhiên, cứ nghĩ chương sau viết ra sẽ tốt hơn, nhưng phát hiện vẫn là không tốt.
Cho nên viết lại hoàn toàn, mang đến trải nghiệm không tốt cho mọi người rất xin lỗi, nhưng vì để tác phẩm ăn khớp và hoàn chỉnh, cũng là trách nhiệm với mỗi một độc giả, tôi nhất định phải sửa.