Minh Dao cảm thấy, nhất định là trước đây mình nói dối quá nhiều, hiện tại mối quan hệ giữa cô và Kỳ Tự đang dần trở nên trong sáng hoá, những chuyện đã từng thuận miệng nói bậy, đều bị anh ghi nhớ trong lòng từng chi tiết nhỏ, bây giờ lại lần lượt nhảy ra và bị nhắc lại, cô lấp liếm cũng không kịp.
Chỉ vì một nhân vật mà khiến mình giống như một kẻ giang hồ bịp bợm, Minh Dao thật muốn ca ngợi chính mình.
Với tinh thần xông pha này, nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm sau phải thuộc về cô.
Cô cũng trải qua đâu dễ dàng.
Cuộc đời như một sợi dây xích, đã lừa dối một lần, thì phải dùng vô số lời nói dối mới quay lại được.
Ví dụ như bây giờ, Minh Dao lấy không ra cái gọi là công thức làm bánh, không thể không tiếp tục nhật ký dối trá —
“Lúc chuyển nhà em làm mất rồi”.
Còn thuận tiện tìm lý do vì sao hôm nay mình lăn lộn như vậy: “Nếu không thì em cũng sẽ không vậy đâu, cũng tại vì em không thấy quyển công thức nên mới không nhớ được các bước và thời gian đó”.
Kỳ Tự: “……….”
Được rồi.
Đối mặt với nhóc đáng thương còn dính đầy bột mì trên mặt, anh còn có thể nói gì đây?
Tự mình lấy điện thoại ra tìm chút tài liệu, tự mình ra tay.
Minh Dao lấy một chiếc ghế dựa ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Kỳ Tự, nhìn trong chốc lát, nhịn không được hỏi: “Có thật là lần đầu tiên anh làm bánh không?”
Kỳ Tự: “Ừm”
“………”
Sao anh ấy lại bình tĩnh như vậy nhỉ.
Yên tĩnh đứng ở khu vực nấu ăn, bóng lưng cao gầy, ngay cả động tác đánh trứng cũng đâu vào đấy, đẹp trai nam tính.
Không giống mình chút nào, làm cho gà bay chó sủa.
Minh Dao nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Khoảng 40 phút sao, những chiếc bánh ngọt nhỏ mà Kỳ Tự làm theo hướng dẫn đã ra lò.
Lần này Minh Dao rất háo hức muốn giúp anh mở lò nướng, chủ yếu là muốn nhìn xem Kỳ Tự có lăn lộn giống mình không, sau đó cô có thể vui vẻ cười nhạo anh trước.
Ai ngờ lúc kéo khay nướng ra —
Mười hai chiếc bánh bơ nhỏ được xếp ngay ngắn trên khay, nhìn qua cái nào cũng xốp giòn thơm phức.
Minh Dao: “……….”
Không chịu thua, lại cầm một cái nhét vào miệng.
Ba giây sau, Minh Dao vừa tham lam cắn một miếng bánh ngọt vừa âm thầm rút lại ý đồ muốn chế nhạo người khác.
Quả nhiên, người có thể ngồi vào vị trí tổng tài không phải tầm thường, năng lực làm việc càng không phải thổi phồng.
Học mọi thứ cũng quá nhanh à nha, sao mình thấy mình giống như một người thiểu năng trí tuệ vậy.
Vốn dĩ Kỳ Tự muốn nhờ Minh Dao giúp đỡ, không nghĩ tới cuối cùng mình lại bị ép phải học kỹ thuật làm bánh cấp tốc.
Minh Dao cảm thấy rất ngượng ngùng, buộc phải trang trí một ít việt quất lên trên bánh, miễn cưỡng xem như mình cũng có tham gia chuyện này.
“Hy vọng ba anh sẽ thích”, cô cười nói.
Kỳ Tự đặt bánh vào trong hộp giấy, lúc rời đi còn nhìn Minh Dao, do dự một hồi mới nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Sau này đãi bạn ăn món khác đi, đừng ăn bánh”.
Minh Dao: “………”
Có cảm giác như đang bị ám chỉ gì đó.
Minh Dao tổn thương nhìn những nguyên liệu mà Kỳ Tự không đụng đến, lao vào nhà bếp, quyết định bất cứ giá nào cũng phải học cho được để tẩy sạch sự sỉ nhục ngày hôm nay.
__
Suốt nửa đời người của Kỳ Hành Viễn, ngoại trừ kinh doanh ra còn yêu thích hai thứ khi rảnh rỗi — trà và đồ ngọt.
Trà thì ông không thiếu, thường xuyên có người mang loại tốt đến cho ông. Nhưng kể từ khi kiểm tra ra mỡ trong máu hơi cao hồi năm ngoái, thì bắt đầu cố tình giảm ăn các món ngọt.
Nhưng lâu lâu, ông lão vẫn thích ăn một vài chiếc bánh calo thấp trong buổi trà chiều.
Trước tiên Kỳ Tự gọi điện thoại thông báo mình sẽ trở về ăn cơm tối, Kỳ Hành Viễn biết được thì rất vui, cho người giúp việc bày một bàn đầy đồ ăn.
Rất hiếm khi hai cha con chủ động nói chuyện với nhau như thế này, huống chi Kỳ Tự còn mang bánh do chính tay mình làm về nhà, Kỳ Hành Viễn cắn một miếng, vui mừng khôn xiết, còn khoa trương khen ngon.
“Thật là con làm?”
Kỳ Tự nghĩ nghĩ: “Nói đúng ra, là một cô gái cùng con làm”.
Nói xong, anh chỉ vào quả việt quất trên bánh: “Cái này chính là cô ấy đặt lên”.
Kỳ Hành Viễn hơi sững sờ, đặt bánh xuống.
Động tác này có hàm ý rất sâu xa, khiến Kỳ Tự phải chú ý tới.
Kỳ Hành Viễn hỏi: “Con gái nhà ai?”
Kỳ Tự không tính gạt ông: “Một gia đình bình thường, sinh viên vừa tốt nghiệp”.
Kỳ Hành Viễn nghe xong thì sắc mặt trầm xuống không ít. Chiếc bánh còn làm ông vui vẻ vừa rồi cũng bị đặt sang một bên.
Sau một lúc lâu, ông thở dài.
“Kỳ Tự, con muốn lấy được hạng mục kia, trước tiên con phải có vốn mà các cổ đông không xen vào được, hiểu không?”
Kỳ Hành Viễn khôn khéo cực kỳ, đã sớm biết vợ và con trai lớn đều để ý đến giai đoạn 2 của khu resort kia như hổ rình mồi, miếng bánh này quá mức hấp dẫn, dưới lớp áo lộng lẫy, một cuộc đấu đá nội bộ đã sớm nổ ra.
Có lẽ là mắc nợ, rốt cuộc là ông cũng thiên vị với Kỳ Tự, đã lén quyết định muốn giao hạng mục này cho anh toàn quyền phụ trách.
Kỳ Tự không biết Kỳ Hành Viễn muốn biểu đạt điều gì, thản nhiên nói: “Hay là ông cứ nói thẳng vốn mà không xen vào được là có ý gì đi”.
Kỳ Hành Viễn uống một ngụm trà, không chút hoang mang nói:
“Tìm một cô gái môn đăng hộ đối kết hôn, để gia tộc của cô ta làm hậu thuẫn cho con. Chẳng hạn như con gái út nhà Sầm gia, bác Sầm của con đã nói qua với ba mấy lần, ông ấy rất ngưỡng mộ con, Sầm Thanh cũng có ấn tượng tốt về con”.
Kỳ Tự: “……..”
Yên tĩnh vài giây, đột nhiên anh cười nói: “Lại nữa?”
Hai chữ này vừa mẫn cảm lại sắc bén, ngay lập tức chọc đến quá khứ mà cả hai không muốn nhắc đến.
Bỗng chốc không khí trở nên lạnh lẽo.
Kỳ Hành Viễn nhíu mày không vui: “Cái gì gọi là lại nữa, không phải là ba đang nghĩ cho con sao? Vì con mà lót đường còn gì?”
“Không cần”. Giọng điệu của Kỳ Tự cũng không tốt, “Chuyện tình cảm ông đã hỏi qua một lần rồi, sau này tôi sẽ tự mình làm chủ”.
Kỳ Hành Viễn lập tức phẫn nộ nhiều hơn, tỏ thái độ cứng rắn nói: “Dù thế nào thì con cũng nên tự cân nhắc, hoặc là cùng Sầm Thanh kết hôn, dự án resort sẽ lập tức giao cho con; hoặc là chuyện này con hoàn toàn đừng nhúng tay vào, giao cho dì của con đi”.
……….
Hai cha con lại lần nữa giằng co trong phòng làm việc, Trịnh Dung đứng ngoài cửa đã nghe được trọng điểm.
Bà ta lập tức đi đến một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại cho trợ lý riêng: “Điều tra xem gần đây Kỳ tổng hay lui tới với cô gái nào, càng nhanh càng tốt”.
Mặc dù cuộc nói chuyện tan rã trong không vui, nhưng Kỳ Tự vẫn ở lại dùng cơm tối.
Yêu cầu của Kỳ Hành Viễn rất đơn giản, muốn anh cưới một cô gái có gia thế tương đương, nói dễ nghe là có thể hỗ trợ cho anh, nhưng thật ra là để liên minh mạnh mẽ, kết hợp và mở rộng nguồn tài chính của hai bên, và củng cố thế hệ sau này.
Trước kia Kỳ Tự không quan tâm, khi đó trong mắt anh chỉ có một mục đích, chính là thắng Trịnh Dung, hoàn toàn nắm giữ toàn bộ tập đoàn SG.
Hiện giờ mục đích của anh vẫn như cũ không thay đổi, thậm chí mối quan hệ với Trịnh Dung cũng như nước với lửa vì bà ta ba lần bốn lượt khiêu khích anh, đã đến tình trạng gay cấn.
Nhưng anh lại không thể không quan trọng việc kết hôn.
Resort Vân Khê là thương hiệu sinh lời cao nhất dưới trướng tập đoàn khách sạn SG, được phân bố trên toàn thế giới. Lần này là việc mở rộng giai đoạn 2 trên núi Thanh Vân, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong nước, chính phủ có ý định hợp tác để xây dựng thành điểm du lịch quốc tế, trở thành kiến trúc tiêu biểu của địa phương.
Đây là hạng mục mà rõ ràng là ai giành được sẽ tạo tiền đề cho tương lai.
Kỳ Tự lái xe lang thang không mục đích trên đường, nhiều lần lựa chọn giữa quyền lực và tình cảm là một vấn đề nan giải.
Anh không hào phóng như vậy, có thể đưa miếng bánh đã đến tay cho Trịnh Dung, khiến anh sau này phải chịu sự quản lý của bà ta.
Nhưng anh cũng không nghĩ sẽ từ bỏ Minh Dao.
Xe ngừng ở bờ sông, đây là nơi mà Kỳ Tự thường đến khi tâm trạng không vui. Tựa vào thành xe, châm một điếu thuốc và hóng gió sông, tạm thời quên đi những muộn phiền này.
Chính lúc này Điền An Ni đã gọi cho anh.
Kỳ Tự có chút kinh ngạc: “Cô Điền?”
Điền An Ni khách sáo nói: “Xin chào Kỳ tổng, không biết anh có rảnh không, tôi muốn nói chút việc về Dao Dao”.
—
Liên tiếp mấy ngày, Kỳ Tự đều không đi tìm Minh Dao. Dường như anh rất bận, chỉ là sáng tối đều sẽ đúng giờ gọi điện cho cô.
Sáng hôm nay, Điền An Ni gọi Minh Dao đến văn phòng.
Minh Dao ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy chị, gọi cho em gấp thế này”.
“Có một tin tốt”, Điền An Ni mỉm cười, “Chị đã giúp em ký được một hợp đồng phát ngôn”.
Minh Dao không thể tin được: “Phát ngôn? Thật ạ?”
Lính mới vừa ra mắt như cô, một tác phẩm cũng không có, vậy mà lại có thể lấy được hợp đồng phát ngôn?
“Là thương hiệu nhỏ phải không ạ? Thương hiệu lớn chắc chắn sẽ không muốn người mới, nhưng mà thương hiệu nhỏ cũng không thành vấn đề, hehe, là nhà nào vậy chị?”
Điền An Ni lại lắc đầu: “Không nhỏ chút nào, hiện tại chưa có nữ minh tinh nào trong ngành lấy được vị trí này của họ đâu”.
Lúc này Minh Dao càng tò mò hơn: “Rốt cuộc là nhà ai vậy chị?”
Điền An Ni lấy ra một bản hợp đồng, Minh Dao nóng lòng nhận lấy, dòng đầu tiên là một hàng tiếng Anh, dòng thứ hai bên dưới có một vài từ quen thuộc.
……….Tập đoàn khách sạn SG?
Minh Dao ngẩn người: “SG?”
“Lần trước chị đã nói rồi, Kỳ Tự muốn theo đuổi nghệ sĩ của chị thì không dễ như vậy đâu, chị không thể đoán được anh ta có chút nào thật lòng với em không, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này anh ta theo đuổi em, chị muốn nhận được lợi ích lớn nhất từ phía anh ta. Hợp đồng này chính là cái giá anh ta phải trả cho việc theo đuổi em”.
Minh Dao: “………Chị thật sự đi tìm anh ấy? Em còn tưởng chị nói giỡn?”
“Chị đang làm ăn, ai giỡn với em?” Điền An Ni liếc nhìn Minh Dao, “Kỳ Tự đã đồng ý, anh ta sẽ giao vị trí người phát ngôn quốc tế cho em dưới một khách sạn nào đó mà anh ta quản lý, về phần là khách sạn nào thì anh ta cần phải đánh giá toàn diện. Nhưng vị trí này là của em, có hiệu lực pháp lý, thời gian làm người phát ngôn sẽ do bên họ quyết định”.
Hợp đồng đến quá đột ngột, một chút phong thanh Kỳ Tự cũng không để lộ ra cho Minh Dao biết, nhất thời Minh Dao không biết nên nói gì. Điền An Ni thấy cô không nói lời nào, giảm tốc độ lại, nói với cô bằng một giọng điệu nhẹ nhàng:
“Nhưng mà sau khi nói chuyện với người đàn ông này, chị cảm thấy anh ta thật lòng với em. Còn về phần thật lòng bao nhiêu, có thể tiếp tục bao lâu, chị không thể chắc chắn. Cho nên, trước khi anh ta thay lòng đổi dạ, chúng ta phải nắm bắt mọi cơ hội. Phát ngôn của SG không dễ kiếm, huống chi là quốc tế, hiểu chưa?”
Điền An Ni là người rất biết nhìn thời thế, nắm bắt chính xác thời cơ, cho nên bốn vị đàn anh kia mới có thể càng ngày càng nổi tiếng dưới sự dẫn dắt của chị ấy.
Không biết vì sao, đối với bảng hợp đồng này, Minh Dao lại không cảm thấy vui mừng cho lắm. Giống như một khi có liên quan đến lợi ích, quan hệ giữa hai người sẽ không còn đơn thuần như vậy nữa, theo một nghĩa nào đó thì Kỳ Tự càng giống kim chủ của mình.
Nhưng Điền An Ni đã ký, Minh Dao cũng chỉ có thể khiến bản thân suy nghĩ theo hướng tốt.
Cô cụp mắt gật đầu: “Em hiểu rồi”.
“Vậy thì trở về đi. Đúng rồi, hôm nay đạo diễn Tống gọi cho chị, muốn em chuẩn bị một chút, sắp tiến hành buổi thử vai cuối cùng rồi”.
Minh Dao sửng sốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, vậy mà đã sắp qua 3 tháng”.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Minh Dao đang định đi siêu thị mua thêm nguyên liệu làm bánh, nhưng lại bị một chiếc oto màu đen bên đường chặn lại.
Cửa kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo sang trọng mỉm cười với cô: “Chào con Minh tiểu thư, có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
Minh Dao: “Dì là?”
“Dì là mẹ của Kỳ Tự”.
“……….”
Trước khi ngồi xuống mặt đối mặt với Trịnh Dung, Minh Dao đã tưởng tượng xong cuộc đối thoại trong lần gặp mặt cuối cùng này.
Phim truyền hình đều diễn như vậy, bà mẹ chồng giàu có lấy ra một tờ chi phiếu: “Cho cô 1000 vạn, rời khỏi con trai tôi”.
Minh Dao cảm thấy có khả năng hôm nay mình cũng sẽ bị bắt nhận tờ chi phiếu.
Trịnh Dung rất lịch sự, cũng rất hoà khí, sau khi ngồi xuống cũng ăn nói nhỏ nhẹ, hỏi nhà Minh Dao làm gì, có mấy người, cha mẹ có khoẻ không, có anh chị em gì không, vân vân, và những câu hỏi thân cận khác.
Biết được Minh Dao là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một mình cô và mẹ, trên mặt Trịnh Dung lộ ra nụ cười nhân hậu.
“Vậy là hiện tại con vừa mới tốt nghiệp, quen với Kỳ Tự, nó cũng rất chăm sóc con đúng không?”
Những điều này không có gì xấu, Minh Dao gật gật đầu: “Dì à, dì muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra”.
Cô không muốn nghe khúc nhạc dạo này, trực tiếp ném chi phiếu ra đi.
Ai ngờ Trịnh Dung cầm tách cafe lên thổi thổi, lại ung dung uống một ngụm:
“Không tệ”.
Minh Dao: “………”
“Hai đứa có dự định kết hôn không? Ba của Kỳ Tự rất muốn ẵm cháu trai sớm một chút, giới giải trí phức tạp, không thích hợp với cô bé như con, không bằng gả đi sớm, về nhà hưởng phúc, con cũng đỡ phải vất vả lo toan một mình”.
Minh Dao: “……….”
Tôi đợi nửa ngày rồi, chi phiếu đâu?
Sao lại khác với chương trình trên TV thế này!
Minh Dao đã thảo sẵn bản nháp, lời lẽ chính đáng cự tuyệt tấm chi phiếu, đột nhiên Trịnh Dung lại phát ra một câu muốn cô và Kỳ Tự kết hôn.
Làm cô trở tay không kịp, há miệng nói: “Dạ?”
“Dạ cái gì, Kỳ Tự cũng không còn nhỏ, đã 26 rồi, hai đứa sớm kết hôn để sớm hưởng thụ đi chứ. Trịnh Dung vừa nói vừa vỗ vỗ tay Minh Dao, “Cho dù không vội kết hôn, cũng có thể cho dì và chú ôm cháu trai trước, đến lúc đó vợ chồng son các con sẽ tự gầy dựng sự nghiệp của riêng mình. Dì và chú ở nhà vui vẻ với cháu nội, không quấy nhiễu lẫn nhau, đúng không?”
Vừa rồi mới là kết hôn, bây giờ lại trực tiếp sinh cháu trai.
Minh Dao không nhịn được mà nói một câu: “Dì à, dì cũng nóng lòng quá”.
Sắc mặt Trịnh Dung thoáng thay đổi nhỏ đến không thể thấy được, chỉ một cái chớp mắt lại nhanh chóng khôi phục nụ cười: “Lớn tuổi rồi, đương nhiên rất vội”.
Vừa nói bà ta vừa lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra: “Đây là quà gặp mặt dì tặng con, con xem thử có thích không?”
Minh Dao mở hộp ra, khá lắm, một chiếc vòng tay phỉ thuý xanh mơn mởn, nhìn màu nước chất lượng kia, ít nhất cũng phải 7-8 vạn.
Minh Dao vội vàng lui lại: “Quý giá quá, con không thể nhận, với cả hiện tại con và Kỳ Tự chỉ là quan hệ bạn bè, dì nói chuyện này đều hơi quá sớm”.
Trịnh Dung ra vẻ tốt bụng, trong lời nói giống như hoàn toàn xem Minh Dao là con dâu: “Không sớm đâu, nếu con đồng ý, chắc chắn Kỳ Tự nhà dì cũng đồng ý, hay là tháng sau kết hôn đi?”
Vẻ mặt Minh Dao bối rối: “……….?”
Dựa theo mong đợi của dì thì năm sau tôi phải có ít nhất 3 đứa con thì mới mãn nguyện phải không?
Cuộc gặp gỡ này với Trịnh Dung giống như đang nằm mơ, tận cho đến khi về tới nhà, Minh Dao vẫn còn cảm thấy hốt hoảng.
Quà gặp mặt kia cuối cùng cũng bị cưỡng ép nhận lấy.
Không nhận cũng không được, mẹ chồng tương lai quá tích cực, tích cực đến nỗi khiến cho Minh Dao bắt đầu hoài nghi có phải Kỳ Tự có bệnh gì giấu giếm không, tóm được một đứa ngốc mắc câu như mình liền không muốn buông tay.
Mở cửa, vừa ngẩng đầu Minh Dao đã nhìn thấy bệnh nhân có căn bệnh hư hư thực thực giấu giếm kia đang lười nhác ngồi trên sofa, nhìn thấy cô tiến vào thì buông điện thoại xuống.
“Vừa tính gọi điện thoại cho em”.
Minh Dao nhìn nhìn của chính, lại nhìn nhìn anh.
“Kỳ tổng, bây giờ anh có thể tự do ra vào nhà em như vậy hả?”
Kỳ Tự nâng mắt: “Vốn dĩ đây là nhà anh”.
Minh Dao: “……….”
Vài ngày không gặp, vừa gặp đã kiêu ngạo như vậy.
Minh Dao mặc kệ anh, bước vào, thuận miệng nói: “Gần đây anh bận lắm sao?”
Bận đến mấy ngày cũng không thấy bóng người, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại qua loa.
Ai không biết còn tưởng rằng anh là tên đàn ông xấu xa trêu ghẹo người khác xong liền bỏ chạy đấy.
Đương nhiên, câu sau Minh Dao không nói ra miệng.
“Thế nào?” Dường như Kỳ Tự đọc được tiếng lòng của cô, câu cuối nhẹ nhàng vang lên, “Em nhớ anh?”
“……….Bớt tự mình đa tình đi, anh không phiền em, em thoải mái biết bao nhiêu”. Minh Dao cũng không biết vì sao gương mặt lại hơi ửng đỏ, giống như bị đoán đúng tâm tư vậy, lập tức đổi chủ đề, “Đúng rồi, anh đoán xem hôm nay em gặp được ai?”
Kỳ Tự không nghiêm túc nói: “Cố Viễn?”
“……….”
Minh Dao lấy chiếc đệm bên cạnh đánh lên người Kỳ Tự: “Anh nghiêm túc một chút được không?”
Vì chuyện khu resort, Kỳ Tự liên tục tăng ca 4 ngày, thật khó khăn mới có một chút thời gian nghỉ ngơi, liền muốn đến gặp Minh Dao.
Trên người cô có phép thuật có thể khiến người ta vui vẻ trong nháy mắt.
Giống như bây giờ, một lời chỉ trích mang theo hờn dỗi cũng thành công khiến Kỳ Tự cười.
“Được, nghiêm túc vào, vậy em nói cho anh biết đã gặp được ai?”
Minh Dao cười he he 2 lần: “Mẹ anh”.
Trong nháy mắt nụ cười của Kỳ Tự biến mất, mày nhăn lại: “Ai?”
“Mẹ anh đó, dì Trịnh”. Minh Dao hồn nhiên không phát hiện biểu cảm của Kỳ Tự, chỉ lo nói: “Không biết tại sao mẹ anh tìm được em, mời em uống cafe, vốn dĩ em còn tưởng rằng dì ấy sẽ giống mấy vị mẹ chồng tổng tài bá đạo, ném cho em một tờ chi phiếu kêu em rời khỏi anh, không ngờ rằng dì ấy lại thúc giục bảo em gả cho anh, thậm chí còn nói có thể không kết hôn, cứ sinh con trước đi”.
Minh Dao vừa nói vừa cười: “Có phải là không có ai muốn anh không Kỳ Tự? Em cảm thấy mẹ anh rất sốt ruột muốn ship anh đi vậy”.
Kỳ Tự thờ ơ nghe, thỉnh thoảng lộ ra hàm ý gì đó.
Nếu như đoán không sai, nhất định Trịnh Dung đã biết quyết định của Kỳ Hành Viễn. Chỉ cần mình đồng ý kết hôn cùng tiểu thư của Sầm gia, bà ấy sẽ không có quyền nhúng tay vào dự án resort.
Một mối đe doạ uy hiếp địa vị của bà ta như thế, làm sao bà ấy có thể ngồi yên không nhìn đến.
Thế là tới cửa thuyết phục một nữ sinh viên không có chút bối cảnh nào cùng mình kết hôn, thậm chí không màng tất cả mê hoặc Minh Dao sinh con trước tiên, triệt để cắt đứt khả năng làm thông gia cùng Sầm gia.
Kỳ Tự bất giác buồn cười.
“Anh cười cái gì?”, Minh Dao tò mò hỏi.
“Không”, Kỳ Tự vươn tay vén sợi tóc của Minh Dao, xoáy xoáy vào lòng bàn tay, “Vậy em có muốn nhận hàng không?”
Thành thật mà nói, Minh Dao cảm thấy rất vui trong lòng.
Điền An Ni một mực nói với cô rằng hào môn nước sâu, con dâu hào môn càng không dễ làm, nhưng hôm nay gặp Trịnh Dung, chẳng những dì ấy không có những quan điểm dòng dõi truyền thống, còn rất hiền hoà.
Chủ yếu là, dì ấy không ngăn cản mình và Kỳ Tự phát triển.
Minh Dao mấp máy mối, lần đầu tiên không trực tiếp cự tuyệt Kỳ Tự: “Chờ qua 3 tháng, xem biểu hiện của anh sẽ suy nghĩ một chút”.
“Được”. Khoé môi Kỳ Tự nhếch lên, “Đói không? Anh đi toilet trước, sau đó dẫn em ra ngoài ăn cơm?”
Minh Dao mím môi: “Được”.
Kỳ Tự vừa đi không bao lâu, điện thoại anh đặt trên bàn cafe liền vang lên.
Vốn Minh Dao muốn gọi anh ra nhận điện thoại, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cô ngậm miệng.
JT.
Là Kim Đường.
Cũng không biết vì sao, bỗng nhiên Minh Dao trốn tránh, đặt điện thoại lại chỗ cũ, tiếp theo, lại cố gắng làm ra vẻ không biết gì, chạy vào phòng ngủ thay quần áo.
Rất nhanh, tiếng chuông bên ngoài đã kết thúc.
Minh Dao vụng trộm ra khỏi phòng ngủ, thấy Kỳ Tự đang nghe điện thoại ngoài ban công.
Anh đóng cánh cửa kính trượt ngăn giữa ban công và phòng khách, khiến cả người đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Cũng bao gồm giọng nói của anh.
Minh Dao không nghe được gì, yên tĩnh ngồi ở trên ghế sofa, chờ Kỳ Tự bước vào mới ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ai vậy?”
Kỳ Tự không trả lời cô, trực tiếp cầm lấy áo khoác từ sofa lên: “Anh có chút việc phải đi trước, lần sau đi ăn cùng em”.
Nói xong không đợi Minh Dao hỏi lại liền bước ra cửa.
“……….”
Kỳ Tự nói đi là đi, Minh Dao ngẩn ngơ ngồi trên sofa, những lời dỗ ngon dỗ ngọt vừa mới đan xen bên tai lập tức đông cứng lại, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này chính mình quá tự tin, mới cho rằng mình từ một vị trí thế thân trở thành một tình yêu chân chính, hoàn toàn quên vẫn còn một cô gái rất giống mình trên thế giới này.
Mà bây giờ, Kỳ Tự vì cô gái này, rời đi không chút lý do.
Thật lâu sau Minh Dao mới ý thức lại được —
Ừ, hướng đi của cốt truyện này rất quen thuộc.
Ngày đó bạch nguyệt quang của Cố Viễn trở về, anh ta cũng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vứt bỏ Lâm Vân Vân rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Thậm chí Minh Dao còn tưởng tượng ra bọn họ đang ở một nơi hẻo lánh nào đó bày tỏ nỗi lòng với nhau mà mình không biết.
Hình ảnh kia, cực kỳ giống cảnh Y Bình và Thư Hoàn đang hôn nhau say đắm khi gặp lại nhau sau một thời gian dài chia cách ở ga tàu.
Vì vậy, tình yêu sẽ biến mất phải không?
Giống như máy bắn bong bóng mà anh ấy đưa cho mình, bong bóng xinh đẹp sẽ vỡ tung chỉ bằng một cú chọc, cuối cùng vỡ tan trong gió và biến mất.
Minh Dao sụt sịt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự rất buồn.