“Trong lòng anh chỉ có cô ấy, tại sao còn muốn trêu chọc tôi? Anh chẳng qua chỉ coi tôi là thế thân đúng không? Tôi……”
Trong căn phòng yên tĩnh, Minh Dao còn chưa đọc xong lời thoại liền bị đạo diễn Tống cắt ngang.
“Minh Dao, đoạn này không phải diễn như vậy, cô phải tìm hiểu kỹ cảm xúc của nhân vật chính. Cô ấy đang cảm thấy rất hèn mọn vào lúc này, loại đau đớn đó, loại tuyệt vọng đó, loại cảm giác yêu ghét phức tạp đó, cô hiểu không?”
Minh Dao: “……….”
Tôi không hiểu.
Nếu tôi mà hiểu thì tôi đâu cần quay thử nhiều lần như vậy.
Minh Dao cầm kịch bản và khẽ thở dài: “Đạo diễn Tống, tôi sẽ tìm lại cảm xúc”.
Đạo diễn Tống vỗ vào bả vai cô, thành khẩn nói: “Còn có mấy tháng nữa là vào tổ phim rồi, trạng thái này của cô là không được, phải cố gắng lên”.
Minh Dao gật đầu trả lời: “Vâng”.
Từ Studio đi ra đã là 11h trưa.
Thời tiết đến gần mùa hè đã bắt đầu oi bức, Minh Dao đang định tìm một nơi để ăn uống thì cô bạn thân Giản Ninh gọi điện đến.
“Đang ở đâu? Qua tớ ăn trưa không?”
Minh Dao nghi ngờ: “Không phải cậu đến thành phố D rồi sao?”
“Vừa về tối qua”. Giản Ninh nói, “Mình đã đặt một phòng ở khách sạn Châu Dật, vừa mới gọi thức ăn thôi, cậu qua ăn chung với mình đi mà”.
Nghĩ rằng ăn một mình cũng rất nhàm chán, Minh Dao đã đồng ý với Giản Ninh, cô tự bắt xe đi thẳng đến khách sạn.
Khách sạn Châu Dật là thương hiệu khách sạn năm sao nổi tiếng trực thuộc tập đoàn SG, khách sạn này ở Bắc Kinh vẫn là khách sạn hàng đầu, sự sang trọng, xa xỉ được phát huy đến cực hạn, khách ở đây không giàu thì sang.
Do đang là giờ tan tầm nên tài xế mất nửa giờ đồng hồ mới đến được khách sạn.
Nhân viên gác cửa nhìn thấy một chiếc Taxi bình thường cũng không để ý gì, nhưng đến khi Minh Dao bước xuống xe, ánh mắt của họ lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào cô.
Mái tóc dài xoăn nhẹ màu cà phê được buộc tuỳ ý thành đuôi ngựa lỏng lẻo, gương mặt nhẹ nhàng thanh tú, vòng eo nhỏ nhắn, quần jean bó sát dáng người hoàn mỹ lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Khí chất Minh Dao rất sạch sẽ, lại không kém phần kiều diễm, giống như một đoá hồng điểm xuyến giọt sương mai ban, cả người lộ ra vẻ nhẹ nhàng lại lười biếng, gợi cảm.
Chàng trai trẻ đứng gác cửa nhanh chóng dựng thẳng lưng, ân cần mở cửa sảnh ra, hướng về phía Minh Dao lễ phép chào hỏi: “Hoan nghênh quý khách”.
Đợi cô đi vào, hai nhân viên đứng ở hai bên trái phải dùng khẩu hình cùng ánh mắt để biểu đạt nhận thức chung – “Thật là đẹp”.
Minh Dao không chú ý đến dáng vẻ khác thường của mấy người nhân viên gác cửa, đi thẳng vào bên trong đến chỗ thang máy.
Thang máy có 4 cái, không phải là đang hoạt động từ tầng này đến tầng kia thì cũng là vừa mới đóng cửa. Minh Dao không bắt kịp một thang nào. Cô nhìn xung quanh thì phát hiện có một cái nằm ở tận cùng bên trong đang ngừng ở tầng 1, không hề nghĩ ngợi liền bước qua đó.
Nhưng người phục vụ đứng ở cửa thang đã ngăn cô lại:
“Xin lỗi cô, thang máy dành cho khách ở phía bên kia”.
Nghe được lời người phục vụ nói, Kỳ Tự vừa vào thang máy liền nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn.
Lúc này Minh Dao không thấy ai trong thang máy nên bối rối hỏi người phục vụ, “Thang máy này không dành cho khách sao, tại sao lại không thể dùng?”
Đường bị tắc quá lâu, cô đói đến nỗi ngực dán vào lưng, chỉ muốn mau chóng tìm Giản Ninh ăn cơm.
Người phục vụ đang muốn giải thích thì Kỳ Tự rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Không vấn đề”.
Người phục vụ kinh ngạc nhìn anh, phản ứng vài giây mới hiểu ra ý nghĩa 3 từ này, nhìn về phía Minh Dao khẽ gật đầu:
“Vậy, mời cô vào”.
Lúc này Minh Dao mới phát hiện có một người đàn ông đã đứng trong thang máy từ bao giờ.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen rất phong độ, áo sơ mi với cổ tay áo tinh xảo, cùng chiếc đồng hồ đen đơn giản nhưng lại sang trọng và đắt tiền.
Anh khẽ tựa vào thành thang máy, một tay chống vào tay vịn bên cạnh còn tay kia cầm điện thoại, đang cúi đầu xem gì đó.
Theo tiêu chuẩn chấm điểm nghiêm khắc của Minh Dao dành cho đàn ông, người này gần như có thể đạt điểm tuyệt đối.
Ngoại hình, quần áo, vóc dáng, khí chất đều ở đẳng cấp vượt trội.
Minh Dao bình tĩnh bước vào thang máy và nhấn số tầng mà cô định đến.
Sau đó đứng sang một bên và lặng lẽ gửi Wechat cho Giản Ninh để chia sẻ tình báo:
[Mình thấy một anh chàng đẹp trai, rất đẹp.]
Tin nhắn được gửi đi, trong thang máy cực kì yên tĩnh.
Minh Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải nói lời cảm ơn với người đàn ông này, dù sao nếu không phải nhờ anh ta, có lẽ cô vẫn đang đợi thang máy ở tầng dưới.
Vì vậy Minh Dao liền hắng giọng, nói một cách rất có thành ý: “Vừa rồi cảm ơn anh”.
Nhưng mà sau lưng không có động tĩnh gì.
Cửa thang máy là mặt kính, Minh Dao không cần quay lại cũng có thể nhìn thấy người đàn ông đó vẫn đang nhìn vào điện thoại, đối với lời cảm ơn của cô không có bất kì phản ứng nào.
Ra là đóng cửa miễn tiếp khách, Minh Dao đành phải ngậm miệng, trong lòng thầm nghĩ –
Điểm tuyệt đối là không thể nào, vẻ ngoài hờ hững như thế này thì còn lâu mới đậu.
Lúc này đột nhiên Giản Ninh gọi Video cho cô.
Minh Dao thậm chí đã quên vừa rồi chính cô đã gửi tin nhắn cho Giản Ninh, vì vậy cô trực tiếp bắt máy: “Sao?”
Câu nói đầu tiên của Giản Ninh đã trực tiếp làm tăng huyết áp của Minh Dao.
“Soái ca đâu? Cậu tìm góc độ len lén chụp cho mình xem đẹp trai cỡ nào!”
Minh Dao: “……….”
Thang máy yên tĩnh lạ thường, Giản Ninh đem Minh Dao bán đứng gọn gàng sạch sẽ.
Mặc dù không điểm mặt gọi tên, nhưng đương sự đang đứng ở phía sau, bất kỳ ai có chút tư duy cũng sẽ biết người mà hai cô gái này đang thảo luận chính là mình.
Minh Dao cảm thấy cả người đều không được khoẻ, cô vội vàng ngắt Video đồng thời lên tiếng phủ nhận: “Không có ở đây”.
Thang máy một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Minh Dao từ từ định thần lại, cảm thấy hối hận vì câu trả lời vừa rồi dường như không có giá trị.
Cô hơi nghiêng sang một bên, đang muốn len lén quan sát phản ứng của người đàn ông một chút, lại phát hiện ra anh ta đã cất điện thoại từ lúc nào.
Bây giờ anh ấy đang khoanh tay và nhẹ nhàng dựa vào thành thang máy.
Lúc ánh mắt Minh Dao quét qua, anh cũng thản nhiên chào đón.
Bất thình lình 4 mắt nhìn nhau.
“……”
Trái tim Minh Dao nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy một loại xấu hổ âm thầm nào đó đang nhanh chóng quét qua cơ thể cô và đi vào từng lỗ chân lông.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả bộ bình tĩnh nhìn về phía trước như không có gì xảy ra.
May mắn thay, thang máy đã lên đến tầng 19, cửa mở ra, Minh Dao điềm nhiên bước ra ngoài.
Cô không quay đầu lại, thật ra là cũng không có mặt mũi để quay lại, đến khi nghe thấy tiếng thang máy đóng lại cơ thể cô mới được thả lỏng.
Minh Dao dựa theo số phòng mà Giản Ninh gửi cho cô, đưa tay gõ cửa.
Giản Ninh ôm chầm lấy cô, biểu hiện trìu mến “một ngày không gặp như cách ba thu”: “Chị em tốt mình nhớ cậu quá”.
Minh Dao nhớ tới chuyện khi nãy, chán ghét đẩy cô nàng ra: “Cậu không những muốn giết mình mà còn muốn mình chết đúng không? Gọi Video lúc mình trong thang máy, sợ người khác không biết chúng ta đang nói về anh ta à?”
“Xin lỗi haha”. Giản Ninh vừa cười vừa kéo cô qua, “Mình cũng đâu biết anh ta đang ở trong thang máy, chủ yếu là do cậu khen đẹp trai nên mình cũng muốn nhìn một chút xem như thế nào”.
Minh Dao có mắt nhìn người rất cao, những người theo đuổi cô trong 4 năm đại học có thể vây thành một vòng Bắc Kinh, nhưng cô không vừa mắt ai trong số họ.
Hai người đi vào phòng, Minh Dao để túi xách xuống, ngồi trên sô pha, “Sao cậu lại đến ở khách sạn?”
Giản Ninh ngồi xuống đối diện cô, thuận tiện mang tới một đống đồ ăn: “Mình tới để ôm đùi anh trai”.
“……….”
“Mình ở thành phố D lỡ mua mấy cái túi, thẻ cũng hết tiền, chỉ có thể tìm anh trai xin tài trợ chút tiền tiêu vặt”.
Minh Dao đã hiểu.
Lần gần đây nhất lúc Giản Ninh cà sạch thẻ tín dụng, cha cô nàng đã đóng băng tất cả các thẻ dưới tên của ông, biến cô trực tiếp thành một đại tiểu thư tiêu tiền không chớp mắt trở thành một hộ nghèo ngay đến cái bánh bao cũng phải chia làm ba, cuối cùng phải đi theo Minh Dao ăn uống hết 2 tháng mới không đói chết.
Cho nên lần này Giản Ninh rất thông minh, không có tiền thì đi tìm anh trai.
“Hôm nay anh trai mình đến Bắc Kinh để bàn công việc, mỗi lần đến đây anh ấy đều ở khách sạn Châu Dật, vì vậy trước tiên mình sẽ ở lại đây, đợi lát nữa trực tiếp cho anh ấy một sự ngạc nhiên”.
Minh Dao cắn một miếng dưa lưới, “Đau lòng cho anh trai của cậu 3 giây”.
“Đừng nói về mình nữa”. Vẻ mặt của Giản Ninh trở nên nghiêm túc, “Nói mình nghe chuyện của cậu đi. Sao nghe nói vai diễn Lâm Vân Vân cũng có phần của Trần Dung? Còn chưa có quyết định sao?”
Minh Dao và Giản Ninh đều là sinh viên năm cuối khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, và Trần Dung học cùng khoa với họ. Cách đây một thời gian, một bộ phim truyền hình tình yêu đô thị đến bộ phận tuyển chọn diễn viên và hàng trăm người được phỏng vấn, cạnh tranh rất kịch liệt.
Minh Dao có ngoại hình ưa nhìn, đó cũng là ưu điểm lớn nhất của cô. Sau nhiều vòng casting, nhân vật nữ số hai đang được lựa chọn giữa Minh Dao và Trần Dung.
Theo lời của đạo diễn, dung mạo và khí chất của Minh Dao rất phù hợp với nhân vật nữ số 2, nhưng cách xử lý cảm xúc của Minh Dao đối với vai diễn này vẫn khiếm khuyết một chút.
Ngược lại Trần Dung tạo cảm xúc nhân vật có thể chấp nhận được, nhưng ngoại hình lại có chút miễn cưỡng.
Mặc dù cuối cùng đoàn làm phim vẫn chưa quyết định sử dụng ai, nhưng đạo diễn rất thích Minh Dao, đã ngầm khẳng định vai diễn này sẽ được dành cho cô.
Đạo diễn Tống liên tục dặn dò Minh Dao, trước khi quay phải nghĩ về tâm tư của nhân vật và đề cao kỹ thuật diễn.
Nhưng cái Minh Dao thiếu là kỹ thuật diễn sao?
Không phải.
Cái cô thiếu chính là kinh nghiệm.
Chưa nói đến chuyện một người chưa từng yêu đương như cô lại đi đóng phim tình yêu thần tượng, tuyến tình cảm phát triển đằng sau còn phức tạp hơn nữa.
“Cậu biết không”, Minh Dao vừa ăn dưa lưới vừa phàn nàn với Giản Ninh, “Lâm Vân Vân từ lúc bắt đầu đã bị coi là thế thân trong lòng nam chính, tra nam không hề yêu cô ấy, cô ta lại đau khổ tuyệt vọng, cuối cùng lúc biết được chân tướng mà vẫn còn lưu luyến……Mình thật sự không lý giải được, cậu nói cô ta có phải là ngốc không?”
Mỗi ngày Minh Dao đều đọc kịch bản trong ký túc xá, cố gắng biến mình thành Lâm Vân Vân và bước vào thế giới nội tâm của cô ấy.
Nhưng một người đã solo 20 năm không thể nào lĩnh hội được loại đau khổ này, thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy bực bội, không thể đồng cảm với nhân vật vì thấy cô ta thật ngu xuẩn.
“Cậu độc thân lâu quá rồi, nếu cậu có một vài mối quan hệ thì sẽ không nói như vậy cho coi”, Giản Ninh nói.
Minh Dao cảm thấy Giản Ninh nói cũng đúng.
Hài kịch đến từ cuộc sống, kinh nghiệm sống sẽ nâng cao hiểu biết về vai diễn. Về phương diện này cô có quá ít kinh nghiệm nên không đạt được cảm xúc của nhân vật.
“Cậu nói xem, nếu có ai đó ở đây để thực hành kiểu tình yêu dị dạng này với mình thì tốt rồi.”
“Thực hành thế nào? Tìm cậu làm thế thân sao? Ai có thể sẵn lòng để hoa khôi khoa diễn xuất của chúng ta làm thế thân? Mù mắt chó hắn đi haha!”
Minh Dao đương nhiên biết bản thân mình đang mơ tưởng hão huyền, bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi.
Điện thoại di động của Giản Ninh lúc này đột nhiên vang lên, cô nhìn lướt qua liền đứng dậy, uốn éo hai tay nói: “Trợ lý của anh mình nói anh ấy đến rồi! Mình đi đây!”
Minh Dao: “Chúc may mắn”.
“Đúng rồi”. Giản Ninh chỉ vào túi giấy trên bàn, “Đợi lát nữa nếu mình xin tiền tiêu vặt thành công mình sẽ nhắn tin cho cậu, rồi cậu đem túi giấy này tới cho mình nha”.
Minh Dao liếc mắt: “Là cái gì?”
“Nếu anh trai mình còn chút lương tâm mà cứu tế mình, thì mình sẽ tặng anh ấy món quà mua ở thành phố D. Nếu anh ấy còn không có lương tâm thì món quà đó không cần tặng nữa.”
Tình anh em này cũng thật là plastic.
Minh Dao gật gật đầu nhưng lại do dự: “Nhưng mình chưa gặp anh cậu bao giờ, tuỳ tiện qua đó hình như không được tốt lắm”.
“Có sao đâu, còn anh mình với anh cậu gì chứ, anh của mình cũng là anh của cậu, đừng có coi mình là người ngoài.”
“……….”
Sau khi Giản Ninh rời đi, Minh Dao ở trong phòng một mình vẫn tiếp tục ăn uống, khoảng 10p sau Giản Ninh gửi cho cô một tin nhắn Wechat.
“Haha, anh mình rốt cuộc vẫn là một người đàn ông có lương tâm, mau giúp mình đem quà đến để mình hiếu kính với anh trai đi, phòng 2808 nhé”.
Minh Dao đành phải theo kế hoạch cầm túi quà đi ra cửa, phòng Giản Ninh ở tầng 19, muốn lên phòng 2808 thì phải dùng thang máy.
Chưa đến nửa phút cô đã đến được tầng 28.
Khoảnh khắc cửa thang máy vừa mở ra, Minh Dao nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí khác biệt rõ rệt này.
Đập vào mắt là mỗi một vật trang trí ở đây đều sang trọng và tinh tế, thậm chí tấm thảm còn mang theo hơi thở “Tôi mắc tiền lắm đó”.
Minh Dao tìm được phòng 2808, cô đứng đó, đưa tay lên gõ cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra.
Minh Dao vốn tưởng rằng sẽ là Giản Ninh ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cô sững sờ.
Đây không phải là người đàn ông cô vừa gặp trong thang máy sao?
Anh ấy là anh trai của Giản Ninh?
Giản Ninh đồ chết tiệt này tại sao không ra mở cửa cho cô, rõ ràng biết cô và anh trai cô ấy không quen biết nhau.
Nhưng mà không phải anh trai cô nàng đã ngoài ba mươi sao? Thật sự nhìn không ra.
Bảo dưỡng như thế nào nhỉ?
……….
Minh Dao chưa kịp chuẩn bị tư tưởng cho tình huống trước mắt này, nhất thời trở tay không kịp, vô số suy nghĩ lộn xộn vụt qua trong vài giây.
Chờ cô lấy lại tinh thần mới phát hiện người đàn ông trước mặt cũng đang nhìn mình.
Dáng vẻ không chút hoang mang, cứ đứng như vậy chờ cô nói chuyện.
Minh Dao: “……….”
Dù sao cũng do mình chủ động gõ cửa, không thể cứ đứng im khó xử như vậy được.
Khi cô đang sắp xếp từ ngữ để dùng làm lời mở đầu, Minh Dao đột nhiên nhớ đến câu nói của Giản Ninh “[Anh của mình cũng là anh của cậu, đừng có coi mình là người ngoài!]”
Với một tia cảm hứng, cuối cùng cô đã tìm thấy một điểm đột phá tự nhiên mà lại không mất lễ phép.
Ba giây sau.
Minh Dao nuốt nước bọt, thật cẩn thận mà cũng thật chân thành nói ra mấy chữ —
“Anh trai, chào anh”.
Kỳ Tự: “……….”
Vừa dứt lời, điện thoại của Minh Dao vang lên.
Giản Ninh gửi tin nhắn Wechat.
“Cậu đi chưa? Hồi nãy mình tay què nên nhắn nhầm, không phải 2808, là 2708, đừng đi nhầm nha, yêu cậu moah moah.”
Minh Dao: “……..”
Yêu cái đầu cậu đó.