La thị buổi sáng sớm đã cực kì bận rộn, nhân viên chỉ có cắm mặt vào bàn làm việc, dán mắt vào máy tính.
Tổng giám đốc phu nhân cũng không khá khẩm hơn thương dân là mấy, cô ngồi một chỗ như đinh đóng cột, cặm cụi viết báo cáo, chỉ trừ khi trường hợp bất đắc dĩ như buồn đi vệ sinh dữ dội, An Hạ mới chịu nhấc mông khỏi ghế.
Đứng trước gương lớn trong nhà vệ sinh thực hiện công tác rửa tay, hôm nay, cô khoác trên mình bộ váy màu lam nhạt cổ cao, để có thể che đi hoàn toàn những chiến tích hôm qua của La Thành Dương tạo dựng.
Quay trở lại với vị trí làm việc, đầu An Hạ ong ong lên cơn nhức nhói, thở ra một hơi thật dài, cầm lên chiếc bút tiếp tục hành trình.
Ngô An Hạ muốn những bài báo cáo mà cô viết phải thật sự hoàn hảo, vậy nên, cả một giờ đồng hồ tỉ mỉ mới hoàn thành một bản báo cáo không một sai sót nào.
Anh muốn dùng hình thức gây khó dễ này để thử xem năng lực của cô, cho nên cô phải chỉnh chu nó đến mức hoàn hảo nhất, một sai sót nhỏ cũng không nên tồn tại.
Cho đến giờ nghỉ trưa, vẫn như hôm qua anh gọi cô vào phòng dùng bữa, An Hạ rất nhanh gọn ăn cho xong, sau đó lại ra ngoài bàn làm việc ngồi.
La Thành Dương chỉ mới dộng đũa ba cái, cô đã nốc hết một đĩa thức ăn rồi chạy ra ngoài.
Bộ dạng gấp rút của cô thực khiến anh buồn cười, anh xoay mặt nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, nhìn cô vợ ngồi ở bàn dài của thư ký kia làm việc.
Cô che chắn quả thật rất tốt, những vết hôn đều bị ẩn giấu đi dưới lớp quần áo, mái tóc được thả nhẹ, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng rơi ôm lấy gương mặt trái xoan thanh tú.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, mày thanh mi hạnh, cánh mũi xinh đẹp đến cánh môi trái tim ngọt ngào màu đỏ mận.
Anh đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, từ nét đẹp tây âu đến đông á đều đã thấy rất nhiều.
Nhưng cho đến khi gặp hai chị em Bối Nghi An Hạ, anh cũng phải thất thần một vài giây, nét thanh tú yêu kiều ấy, thật sự rất đẹp.
Kể cũng thật lạ, nói là song sinh, từ gương mặt đến vóc dáng giống nhau như đút ra từ một chiếc khuôn, Bối Nghi lại điềm đạm, nét xinh đẹp biến thành quyến rũ cuốn hút.
Cô ấy thuộc kiểu người lạnh lùng tao nhã vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người, hơn nữa, Bối Nghi còn vô cùng thông minh.
Người phụ nữ thông minh luôn có một sự quyến rũ phi thường, cao sang và quý phái.
Trái ngược lại, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng An Hạ lúc nào cũng tươi cười hớn hở, nụ cười trên môi hệt như một mặt trời toả nắng.
Biểu cảm trên gương mặt cũng vô cùng biến hoá, giận dỗi hay buồn vui đều biểu thị trên mặt, cô luôn được thu hút bởi cô là nguồn năng lượng của mọi người.
Ngẫm lại thì trước đây, anh có phần để ý An Hạ, nhưng đã muộn vì cô đã có ý trung nhân, mới chuyển sự chú ý lên người Bối Nghi.
Ấy vậy mà vẫn không kiềm chế được cảm xúc với cô gái ngốc nghếch kia, cô có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng vóc dáng vạn người mê muội, thế mà cô lại ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết bản thân quyến rũ đến mức nào.
La Thành Dương vội lắc đầu, đột nhiên anh lại nghĩ đến An Hạ nữa rồi, anh biết là cảm xúc của anh đối với An Hạ nhiều hơn là Bối Nghi.
Đến mức hiện tại anh nảy sinh ý nghĩ rằng người trước mặt là An Hạ, bởi cảm xúc cô mang cho anh nó giống hệt nha đầu ngốc nghếch ấy, hoàn toàn không giống người phụ nữ cao xa kiêu hạnh như Bối Nghi.
Nhưng một Ngô An Hạ, làm sao có thể vượt qua những bài báo cáo khó khăn, làm sao có thể thống kê hết một đống tài liệu chỉ trong một ngày?
Có phải hay không rằng anh đang cảm xúc hoá? Rằng anh đang cố biến Bối Nghi trước mặt thành An Hạ không? Nếu như vậy thì anh thật tồi tệ đi, người anh lấy rõ ràng Là Ngô Bối Nghi, anh lại cứ tưởng tượng cô là Ngô An Hạ.
Nhưng nếu...!Quả thật cô là An Hạ thì làm sao? Rõ ràng, những hành động của cô so với Bối Nghi hoàn toàn khác biệt, cảm giác của anh rất rõ ràng, linh cảm của anh rất ít khi sai lầm.
Lần nữa xoay đầu về người con gái ngồi ngoài kia, cô ấy chăm chú vào báo cáo trên bàn, có vẻ như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nâng đầu hướng anh một ánh nhìn lạnh lẽo, giống như đang cực kì hờn dỗi rồi lại quay ngoắc đi tiếp tục viết.
La Thành Dương mỉm cười, bạc môi cong cong thích thú.
Không biết một Ngô Bối Nghi cầu tiến kiêu căng, có thể biểu cảm như thế kia không? Rõ ràng sau mấy lần gặp mặt, Ngô Bối Nghi rất ít khi thể hiện cảm xúc, còn An Hạ, chỉ cần không vui là đã có thể nhìn thấy được.
Hm, xem ra, anh phải kiểm tra thật cẩn thận rồi.
Hoặc cô là Bối Nghi đang cố tình bắt chước những hành động của em gái.
Hoặc cô là An Hạ đang cố tình giả thành chị gái, còn cảm giác của anh không thể sai.
Tan tầm, An Hạ như hôm qua ôm theo một sấp báo cáo về nhà, ăn cơm xong liền ngồi ở sofa viết báo cáo.
Bàn tay phải bởi vì cầm bút nhiều đến những đầu ngón tay bị móp méo, mấy ngón tay tê phồng chỗ những đốt ngón tay, cô phải hoàn thành chúng trong năm ngày, hiện tại chỉ còn bốn ngày nữa, trong một ngày cô chỉ viết được khoảng hai mươi cái, trong khi tư liệu thống kê gần ba trăm tờ.
An Hạ ném một ánh nhìn băng lạnh, vừa tức vừa giận nhưng căn bản là chẳng thể nào phản ứng ra được, cái này là anh đang cố tình gây khó dễ để thử cô, cô mà phản ứng chẳng khác nào tự vạch trần mình, cho nên có tức giận bao nhiêu cũng chỉ có thể giấu nhẹm đi, nuốt xuống cục tức, cô tiếp tục viết báo cáo của mình.
La Thành Dương nhận được ánh mắt cực kì không tốt của cô, anh ngồi ở giường vô cùng hưởng thụ bạc môi nhếch cao cười cười, nhìn cô vợ nhỏ ngồi ở sofa kia, hôm qua đã được ăn no xơi sạch, hôm nay cũng không làm phiền cô viết báo cáo.
Anh ngồi xem cổ phiếu qua điện thoại một lúc, đợi chờ đến mười một giờ đêm, đồng hồ trên điện thoại vừa hiện từ 22:59 sang 23:00 lập tức lên tiếng gọi.
"Đi ngủ được rồi."
An Hạ nghe thấy lời anh, chỉ là cô không thèm đáp trả, cô vẫn cứ ngồi kia viết báo cáo, âm thanh chiếc bút bi kéo trên giấy vẫn tiếp tục.
Cả ngày hôm nay cô cứ duy trì thái độ đó, chẳng thèm nói chuyện với anh, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô và anh đang cãi nhau nga.
"Anh bảo là đi ngủ."
"Hừ..." An Hạ thở phì một hơi, đầu nhỏ quay ngoắc đi, cặm cụi viết tiếp báo cáo.
"Em muốn tự mình đi ngủ hay muốn anh giúp em đi ngủ?"
Giọng nói từ giường lớn truyền đến, An Hạ càng không thèm nghe, ngồi một cục ở sofa kháng nghị, lần đầu tiên trong ngày hôm nay mở miệng nói chuyện với anh nhưng chỉ nói chứ không có xoay đầu nhìn.
"Anh ngủ trước đi, không cần đợi."
Bạc môi uy lãnh trở nên co giật một cái, từ thởu cha sinh mẹ đẻ đến nay, nhất là khi anh thừa kế La thị trở thành một La tổng quyền lực nghi ngút, chưa từng có một người nào dám trái ý anh.
Anh bảo đằng tây thì phải đi đằng tây, anh bảo đằng đông nhất định phải đi đằng đông, thậm chí anh có bảo chết cũng chẳng dám sống.
Ấy vậy mà anh lại cưới phải một cái cô vợ, không biết sống chết là gì, không thèm để anh vào con mắt, thậm chí, lời nói của anh vào tai cô cũng như đàn gảy tai trâu, nước đổ đầu vịt, từ lỗ tai bên này chạy sang tai bên kia rồi đi ra ngoài.
La Thành Dương nghiêm lại gương mặt, có phải hay không anh dung túng cô quá rồi không? Bởi lẽ chưa bao giờ anh khó khăn với cô cả.
Bước xuống giường đi đến sofa, đứng trước mặt cô, ánh mặt nghiêm chặt dán lên bóng hình nhỏ ngồi viết báo cáo kia.
"Anh bảo em đi lên giường ngủ."
An Hạ chỉ nhìn thấy dòng chữ kết quả thống kê, chả thèm nhìn cũng chẳng để ý đến giọng nói anh thay đổi, vẫn rất cứng đầu lẩm bẩm câu trả lời.
"Một chút nữa..."
Chật, đúng thật, cô xem anh thành không khí thật!
Còn tiếp...!
(P/s Anh là không khí? Không, anh là nitro.
Nitrogen chiếm gần 80% không khí *Che miệng*)
_ThanhDii.