Màn đêm tĩnh lặng, trong căn phòng bình yên, trên chiếc giường to lớn có hai người ôm lấy nhau.
Đã bao lâu rồi mới có thể bình yên ôm lấy nhau như thế, không còn một khuất mắc nào vướng bận ở trái tim họ nữa.
Chỉ là do anh quá yêu, cũng chỉ là do lần đầu anh biết yêu nên mới nôn nỗi như thế.
Nếu anh không biết yêu, cô sẽ chỉ cho anh, để cho quãng đời này còn lại của cô và anh sẽ được bình an êm ấm.
Cũng là do cô đã gạt anh, giả mạo thân phận của chị ở bên cạnh anh, cô chưa từng một lần thành thật với anh. Về sau, cô sẽ không giờ lừa dối anh dù chỉ là đùa giỡn.
Xuân đến rồi, con đường tấp nập khí xuân tươi vui vẻ, căn hộ của An Hạ rất đông đúc, ngày hôm nay đã có sự có mặt của ông bà nội.
Bà nội đã chính thức nói lời xin lỗi với An Hạ, cả ông nội cũng cúi đầu mong được thứ tha.
Ngô An Hạ nào có chấp nhất với ông bà, nhanh chóng bỏ qua, sau đó căn hộ mà An Hạ tưởng chừng rất to, bản thân cô ở không đủ nhưng giờ đây là chật ních.
Bọn họ chuyển về La gia, chính thức một nhà ở La gia.
Một gia đình đúng nghĩa đã đoàn tụ.
Hôm nay, La thị có một cuộc họp cổ đông đầu năm, ghế ngồi của La Thành Dương đương nhiên thuộc về Ngô An Hạ.
Cô ngồi chính diện giữa bàn dài, uy nghiêm như một người phụ nữ quyền lực, thật ra cô lại đang rất căng thẳng trong lòng. Bởi cô chỉ là thừa hưởng trên danh nghĩa, người trực tiếp quản lý là La Thành Dương nhưng hôm nay anh lại không xuất hiện.
Biến đi đâu mất để cô ngồi ở cuộc họp cổ đông toàn những lão già đầu hói và bà cô đeo mắt kính.
Ngô An Hạ căng thẳng cực điểm, ngồi thẳng lưng dự cho xong cuộc họp, may mắn họ không hỏi gì cả.
Cũng dễ hiểu a, cô là chủ sở hữu nhưng không phải người trực tiếp quản lý, họ có đặt câu hỏi dính dáng đến La thị cô cũng chẳng biết gì để trả lời, dạo này cô chỉ chú ý đến gia đình hôm nay sẽ ăn món gì thôi.
Ngồi dự hết cuộc họp căng thẳng, tan họp, Ngô An Hạ thở phào ngay lập tức, cô rời khỏi phòng họp bước xuống đại sảnh để về nhà.
Nào ngờ bước xuống đại sảnh, ở bên ngoài có rất đông người, giống như có một sự kiện gì đó, Ngô An Hạ vừa lo lắng vừa bước đến cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy La Thành Dương trong âu phục chỉnh tề, tác phong uy nghiêm rất tuấn soái, tay bồng bé Nhiên đứng trước cửa, con bé ôm chú gấu bông nhỏ màu trắng, đôi mắt trong chờ nhìn vào bên trong, bên cạnh thì có một đám người đông cầm ống kính quay phim.
Chuyện gì đây?
La Thành Dương ở bên ngoài, nhìn thấy Ngô An Hạ đứng ở trong đang nhìn, anh liền cầm lên một chiếc loa, một tay ôm bé con một tay cầm loa đưa lên phát thanh.
"Bà tổng La thị, bà Ngô An Hạ xin hãy nghe rõ đây, hiện tại bà đang có một đứa con với tôi, bà đã có con với tôi nên xin bà tổng hãy chịu trách nhiệm với tôi đi."
Ngô An Hạ ngớ ra, nghe xong đoạn phát thanh cô lập tức ôm bụng cười.
Anh là đang làm trò gì kia a, thật là...
"Bà tổng nha, đừng có cười nữa, nghe rõ thì bước ra đây trả lời tôi đi, bà có chịu trách nhiệm với hai cha con tôi hay không?"
"Thân là tổng chủ một tập đoàn lớn, lại không chịu trách nhiệm với kẻ mà bà đã khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong đến đẻ ra một đứa con gái, nếu bà không chịu trách nhiệm với tôi, ngày mai bà sẽ lên trang đầu tạp chí lá cải đấy!"
Ngô An Hạ chết cười với anh, cô cười đến hai mắt đỏ hoe, xém tí nữa thì sặc nước mắt. Nhịn xuống nụ cười, tay lau đi nước mắt đều chỉnh lại gương mặt nghiêm trang lại, Ngô An Hạ bước ra khỏi cửa kính.
Các ống quay phim chỉa về phía cô, Ngô An Hạ méo miệng vì nhịn cười, cô hỏi.
"Hai cha con đang làm gì vậy?"
La Thành Dương bỏ xuống loa phát thanh, anh cười thật tươi, tuấn soái tươi rói như mặt trời.
"Không nến không hoa, không bữa tiệc lãng mạn, thì anh chỉ còn cách ăn vạ với truyền thông này để chứng minh anh là của em thôi" Nói rồi, gương mặt tuấn tú còn nháy nháy mắt "Lần này em chạy không thoát rồi, em không thể từ chối được."
Với lưu lượng lớn nhà báo đang ghi hình, cô mà từ chối thì ngày mai cô và anh sẽ lên thẳng tạp chí với tiêu đề.
Ăn vạ để kết hôn bất thành của La tổng với lão bà!
"Ha" An Hạ cười lớn, màn cầu hôn này đúng là... Độc nhất vô nhị đi, quả là rất khác biệt với người bình thường "Anh cũng lắm trò thật, em nghĩ anh không thể đáp ứng điều kiện của em nha, không ngờ lại còn có thể bày ra trò này."
Tất nhiên dù yêu cầu của cô rất kỳ quái, nhưng anh phải đáp ứng cho được.
La Thành Dương thả bé con xuống, bé con chập chững bước đi bấp bênh về phía An Hạ, Ngô An Hạ vội vàng ngồi xuống dang ra cánh tay chào đón bé con đi đến.
Bé con đi vào lòng cô, ôm liền bế con bé lên, La Thành Dương mới đi đến, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp đỏ, mở hộp nhung đỏ ra là một chiếc nhẫn lấp lánh.
Anh khụy gối trước mặt cô, giơ lên hộp nhung đỏ cầu hôn, ánh mắt thỉnh cầu chân thành nhưng vẫn không quên nghịch một câu.
"Bà tổng đã nhận con gái rồi, phải nhận luôn anh đây" Anh mỉm mỉm cười, ánh mắt tươi sáng nhìn về cô "Bà tổng, bao nuôi anh nhé?"
Ngô An Hạ lại bật ra tiếng cười.
Ôi, người ta là cầu hôn, phải là "Làm vợ anh nhé" còn anh lại "Bao nuôi anh" Ngô An Hạ cười lớn, gương mặt xinh xắn cười đến đỏ ửng, bé con thấy mẹ cười cũng khúc khích cười theo.
"Anh hết câu để nói rồi à?"
"Anh bây giờ không còn gì hết, của em hết rồi, chẳng còn một cái gì của riêng anh, nên là em phải nuôi anh cả đời đó bà tổng."
Nghe cũng có lý a, Ngô An Hạ nhếch đầu lông mày, giơ ra bàn tay, ngón tay áp út thon dài giơ cao lên.
"Thế thì anh phải ngoan ngoãn, phải thật ngoan ngoãn, bà đây mới nuôi anh."
La Thành Dương vội vàng đứng dậy, lấy chiếc nhẫn bạc lấp lánh ra đeo vào ngón tay cô, âm thanh hạnh phúc đáp ứng.
"Được thôi."
Anh dang ra cánh tay to lớn ôm lấy Ngô An Hạ và cả bé con vào lòng, âm thanh thì thầm vào lỗ tai An Hạ.
"Sản phẩm phục vụ với hạn sử dụng cả đời, vô cùng ngoan ngoãn."
Ngày hôm đó, báo trí đã rần rần màn ăn vạ để cầu hôn của La tổng hàng real với Ngô tổng hàng fake.
Còn Ngô thị thì thế nào à?
Ngô Lão Đồng đã dùng mọi cách cầu xin mẹ Diệp trả lại Bối Nghi cho ông ấy, ông ấy không hề biết rằng, Ngô Bối Nghi giờ đây không thể tiếp quản Ngô thị của ông nữa. Ông cầu xin mãi mẹ Diệp cũng không cho phép, cuối cùng ông trở về với một mình một bóng.
Người ta nói, có một người đàn ông già, sống chết để tìm mọi cách vận hành tâm huyết cả đời, ông ta đã rất thành công trong việc vận hành một tập đoàn. Nhưng ông ta đã thất bại trong việc vận hành hai đứa con gái, và ông cũng thất bại trong việc bên cạnh một người phụ nữ. Cho nên, ông ta cô độc đến cuối đời, có lẽ đó là cái giá mà ông phải trả khi chỉ có hư vinh trong đôi mắt.
Ông có hai đứa con gái song sinh, đẹp như hoa như ngọc, nhưng ông lại chưa từng vì bất kỳ đứa con nào hay chưa từng thật lòng yêu thương đứa con nào.
Ngày Bối Nghi rơi xuống vực, ông một lòng nhận định An Hạ là Bối Nghi, vì chỉ có Bối Nghi mới có thể tiếp quản tâm huyết của ông. Ngày Bối Nghi lâm bệnh nặng, ông cũng chỉ lo tham gia họp hội và giao Bối Nghi cho bác sĩ, bác sĩ nói gì thì ông nghe cái đó, không hề quan tâm dù chỉ một chút. Bối Nghi không muốn mở lòng nói cho ông nghe, ông cũng chẳng hề lắng lo một giây nào.
Cho nên, đến giờ phút cuối cùng, trong lòng ông vẫn không hề có vị trí của đứa con nào cả.
Ông... Là người cha tệ bạc nhất, cho nên ông phải sống cô độc đến cuối đời.
...
Hai tháng sau khi An Hạ được cầu hôn, gia đình La gia càng ấm cúng hơn bao giờ hết, cả ngày ở La gia chỉ có tiếng cười nói thật ấm áp, hạnh phúc.
Ngô Bối Nghi đã khoẻ hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn, chị cười nhiều hơn, dù chị không bước ra bên ngoài thế giới nữa, chỉ rút ở La gia nhưng chị đã cười nhiều hơn rồi. Có điều sức khoẻ chị dạo này lại trở nên sa sút, chị rất kén ăn, mấy khi chẳng có thứ gì vừa miệng chị cả, có lẽ là do uống thuốc nhiều quá nên chị bị nhạt miệng nên không ăn uống được.
Sau khi dùng bữa, An Hạ đứng ở bên công ngắm sao trên trời đêm, La Thành Dương mang chiếc khoác lông ấm đi đến, dùng chiếc áo bọc vào thân thể nhỏ rồi ôm lấy thiên hạ gói vào lòng.
Anh ôm cô từ phía sau, hai cánh tay rộng lớn ôm ấp cô, Ngô An Hạ cũng thả lỏng người, cơ thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Để cho anh đỡ lấy mình, anh dang rộng đôi tay giữ chặt An Hạ trong lòng.
Cô đăm chiêu nhìn bầu trời đầy sao, chẳng nói gì cả.
Anh say đắm nhìn cô bé trong lòng, cũng chẳng nói gì cả.
Bởi chẳng cần phải nói những lời ngọt ngào nữa, hành động của anh và cô đã thể hiện rõ tâm ý đối phương, một người hoàn toàn an tâm dựa dẫm, một người dịu dàng đỡ lấy, ôn nhu giữ lại trong lòng.
Chẳng cần nhiều lời, chỉ cần như thế là đủ.
_Hoàn văn_
Dẫn ngoại truyện.
Đêm khuya vắng, căn phòng của Bối Nghi hoàn toàn trống rỗng, cô ấy không nằm ngủ trên giường, cả căn phòng tối, nhà tắm sáng đèn, tiếng nôn mửa phát ra từ nhà tắm.
Điện thoại trên bàn có cuộc gọi đến, cuộc gọi đến từ dãy số lạ, điện thoại rung lên liên tục, người trong phòng tắm cũng nôn mữa mãi không dứt.