Không phải Mẫu Đơn nói phét, mặc dù kịch bản sắp xếp là như vậy, nhưng dung mạo của hai người không thể mô phỏng theo nhân vật phải sắm vai được. Thế nên Mẫu Đơn vẫn giữ nguyên nhan sắc khiến cho cả thiên địa phải ghen hờn, còn Họa Quỷ vẫn là dáng vẻ xấu xí thô kệch kinh tởm hại cho quỷ phải khóc sói phải gào.
Tô Y Nhiên, người này xấu đến nỗi không xứng liếm giày cho cô, bảo cô làm thế thân cho cô ta, đúng là chọc tức cô mà.
"Mẫu Đơn..." Họa Quỷ cầm tấm ảnh săm soi nữ chính, vuốt cằm, gã nhăn mày: "Anh nghĩ đôi lúc dung nhan thôi không đủ, em phải bắt chước theo toàn bộ phong thái của nữ chính. Em nên học thử cách này xem, sống dưới cái bóng của một người...Ừm, anh đoán Phó Viễn Hành sẽ để mắt tới em."
"Vâng anh, em sẽ thử cách này." Đằng nào trước đây cũng là con hát chuyên đi diễn kịch, về sau lại làm diễn viên, Mẫu Đơn tỏ ra rất hứng thú với kịch bản mới này. Ngoại trừ cái kết ngày ngày bị đàn ông cưỡi ra thì cuộc đời ban đầu của nhân vật Ngu Mẫu Đơn coi như cũng không tồi. ( Đừng ai khó hiểu suy nghĩ của chị nhà, Mẫu Đơn tâm lí có bệnh đấy, và anh trai chị ta cũng thế. Một anh trai tâm thần nuôi lên một em gái tâm thần. )
Năm phút sau...
"Anh ơi?"
"Chuyện gì thế Mẫu Đơn?"
Lần này, Mẫu Đơn cầm lên tấm ảnh nam chính, giọng điệu bất mãn nói với anh trai: "Anh ơi, Phó Viễn Hành này vừa xấu trai vừa quen mắt. Hắn ta chính là tên yêu quái vừa bắt nạt em ngoài kia đó! Anh, em ghét hắn, chúng ta ra ngoài đánh hắn một trận đi."
"Được, em gái ngoan, chúng ta ra ngoài...Khoan đã!!!" Họa Quỷ vốn định chiều chuộng theo ý cô, nhưng lần này khắc nhận ra vấn đề. Gã vội dừng giọng.
"Sao anh?"
"Mẫu Đơn vừa nói tên yêu quái kia là nam chính?"
"Đúng rồi anh ơi! Gã ở phòng 302."
"Ừm..." Đột ngột, Họa Quỷ chuyển chủ đề: "Giờ là đêm khuya rồi ấy nhỉ? Mẫu Đơn..." Gã thu hồi kịch bản, dọn dẹp bàn kính, cuối cùng bế em gái, đi vào phòng ngủ: "Em nên đi ngủ thôi. Không phải em luôn than thở thức đêm hại da sao?"
Mẫu Đơn không hẳn là một cô gái ngốc, song mỗi khi ở cùng anh trai, tính ỉ lại cùng dựa dẫm đều khiến IQ cô ngốc đi. Cô nằm trên giường, đến cả quần áo cũng lười thay: "Anh kể cho em chuyện cổ tích đi. Em muốn nghe..."
"Không được..." Họa Quỷ phũ phàng từ chối: "Em mau đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi. Mai anh rảnh anh kể cho. Gương mặt em phải luôn xinh đẹp mới được."
Dứt lời, cửa phòng liền đóng lại. Mẫu Đơn phồng má ngồi trên giường, ôm chăn lăn qua lộn lại mấy vòng, mới không cam lòng bực bội nhổm khỏi nệm, đi vào phòng tắm.
Cô biết, anh trai luôn tự hào về gương mặt xinh đẹp của cô, cô không thể xấu xí, anh trai sẽ thất vọng.
...
Ngoài phòng khách, Họa Quỷ đang dùng chu sa vẽ phù tẩy kí ức. Gã dự tính dùng phù này để rút kí ức Phó Viễn Hành về cuộc gặp gỡ tối nay với em gái gã.
Tuy bọn họ mất đi tiên đan, nhưng pháp thuật tu luyện bài bản vẫn còn. Thế giới này lại có đôi chút linh khí, không đủ để tu luyện, nhưng để tạo nên một số loại phù lặt vặt cỏn con thì vẫn được, như phù rút kí ức, phù cấm ngôn...
Linh khí hiếm hoi, vẽ phù thực không dễ, sau hơn một tiếng thất bại với gần trăm lá phù, gã cuối cùng mới hoàn thành nổi một lá.
Đáy mắt Họa Quỷ tối tăm, gã thực sự nổi lên sát tâm giết chết Phó Viễn Hành, tại vì kẻ đấy trong tương lai, sẽ đẩy cả hai anh em họ vào một cái kết cục bi thảm đến tận cùng. Chỉ là không thể...
Vẽ phù xong, Họa Quỷ âm thầm mở cửa ra ngoài...
Vì em gái gã, vì chính gã, và vì cả tiên đan của bọn họ, gã không thể để cho kịch bản xảy ra bất kì sự thay đổi gì được, vì đôi khi một sự thay đổi nhỏ thôi, cũng có thể ảnh hưởng rất nhiều đến nhiệm vụ, thậm chí là cả tính mạng.
...
Cái oi bức lả lơi của mùa hạ cùng tiết trời đằm thắm êm ái mát mẻ của mùa thu qua đi, cuối cùng mùa đông cũng tới. Đông chí vạn phần lạnh lẽo, tuyết rơi mù trời, tuyết trắng xóa cả một tầm nhìn. Hôm nay, tháng mười hai hôm nay, cũng là lúc Mẫu Đơn đóng máy bộ phim đầu tiên.
Đúng vậy, nửa tháng học theo mọi thứ của nữ chính, gia nhập giới giải trí, tính ra thời gian trôi qua cũng gần nửa năm rồi. Nhờ vào dung mạo trác tuyệt cùng sự nâng đỡ của Phó Viễn Hành, rất nhanh cô đã kết thúc bộ phim đầu tiên. Đoàn phim tổ chức tiệc đóng máy, tiệc tản người tan, Mẫu Đơn chân xiêu chân vẹo bước khỏi khách sạn. Tầm nhìn của cô đập vào một chiếc xe quen thuộc, Mẫu Đơn mò mẫm tới gần. Ài, quả nhiên là xe của nam chính. Cô đã nhắn tin cho anh ta đến đón cô, và điều kinh ngạc là anh ta đến đón thật.