Vào khoảnh khắc bàn tay của Phó Viễn Hành tự động vuốt ve má Mẫu Đơn, dạ dày cô liền quặn lên một hồi. Cảm giác kinh tởm cùng cái hôn đêm đó ở thang máy của anh ta, cô hồi tưởng về nó, lại càng thêm buồn nôm với Phó Viễn Hành. Hừ, đồ yêu quái rẻ mạt, trong kịch bản ghi cái quỷ gì mà anh ta yêu thương nhớ nhung bạch nguyệt quang nữ chính đến điên cuồng, chẳng màng bận tâm tới nữ nhân khác? Gặp phải đại mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô đây, không phải mối tình đầu hay ánh trăng sáng nào đấy đều hóa thành hư không hết hay sao? Đôi lúc thần tiên còn lâm vào chữ "sắc", huống chi người phàm.
Phó Viễn Hành dù là nam chính, khí vận quấn thân thì anh ta vẫn chỉ là phàm nhân tục tằng mà thôi. Con người vốn đa tâm đa tình, bất kẻ đàn bà hay đàn ông, trái tim cất giấu một người, xác thịt vẫn có thể thản nhiên giao hoan ái dục với kẻ khác. Sự dơ bẩn như thế này, Mẫu Đơn nhìn đã sớm thành quen. Cô tựa thần tiên trên trời, thấu rõ toàn bộ hồng trần hỗn loạn, nhưng giờ đây, cô lại phải để cho chính mình cuốn vào cái vòng hỗn loạn đó.
Vẫy đuôi...cô luôn tự nhủ với chính mình...phải hèn hạ y một chú cún lấy lòng chủ nhân, phải hoàn thành thật tốt vai diễn của mình.
Đàn bà đẹp mà ngốc, chính là đồ chơi cho kẻ có tiền. Mẫu Đơn hiện giờ chính là đồ chơi của Phó Viễn Hành. Cô nhất định không thể bày tỏ sự chán ghét với anh, trưng ra vẻ mặt hưởng thụ khi được anh xoa nắn chiếc má mềm, vui mừng nghiêng đầu: "Phó tiên sinh, được ngài cảm thấy hài lòng chính là niềm vinh dự của em."
Phó Viễn Hành tựa hồ rất thỏa mãn cái biểu cảm này của cô, anh ta hạ tay xuống, đặt laptop sang một bên, dựa người vào ghế, nới lỏng cà vạt trên cổ: "Tại sao em không kêu tôi đầu tư vào bộ phim này?"
Từ đoạn đường đi từ Phó thị cho đến phim trường, anh ta vẫn luôn boăn khoăn về điều ấy, và giờ, anh hỏi.
Ánh mắt của Phó Viễn Hành như có như không liếc qua bộ trang phục mà đoàn phim tạo hình cho Mẫu Đơn. Một chiếc chân váy dài trắng yểu điệu mềm mại, áo cổ cao ba phân màu đen bó lấy phần thân trên hoàn hảo. Anh ta chưa bao giờ thấy qua một Mẫu Đơn mặc đồ tối màu, không ngờ màu đen ám trầm cô mặc lên, càng làm nổi bật sắc da trắng sáng của cô, lấp lánh như một viên bạch ngọc được quấn lấy, bao bọc bởi một tấm khăn nhung sang quý, mềm mại.
Mẫu Đơn hai mắt tròn xoe đẹp đến mê hồn chớp chớp...
Ủa? Bộ phim này là bộ phim nào? "Kì án hồ sơ máu" á hả? Anh đầu tư vào nó, tôi liền không còn tâm tình diễn nữa thì biết làm sao giờ?
Trong lòng quay quay một hồi, Mẫu Đơn ngoài mặt chân chó nịnh cười, cô dịu dàng giải thích: "Chỉ là một vai nữ bốn mà thôi, nếu để Phó tiên sinh nhọc lòng thì thật không xứng."
"Tôi đã đầu tư vào bộ phim đó rồi." Hết nắn má thì tới vuốt tóc, Phó Viễn Hành đem một lọn tóc dài của cô quấn lấy ngón tay mình, rũ mí mắt, trầm giọng cười. Mẫu Đơn không hiểu vì sao hôm nay nam chính đột ngột tốt bụng đến thế? Lẽ nào là vì cái thơm má tối qua?
"Mặc dù là tình nhân, em đừng quên, em cũng là người phụ nữ của Phó Viễn Hành tôi đây. Em có quyền được đòi hỏi tôi những thứ như này." Phó Viễn Hành bá đạo tuyên bố. Trước sự bá tổng siêu ngầu đó của anh, Mẫu Đơn liền cảm thấy mệt tâm, hào hứng diễn xuất của cô với bộ "Kì án hồ sơ máu" đã giảm hơn phân nửa.
"Phó tiên sinh..." Sà vào ngực anh, cô xúc động lau nước mắt: "Quả nhiên là ngài vẫn tốt với em nhất."
Tốt đến mức tôi càng ngày càng muốn cầm bình cứu hỏa đập vào đầu anh.
"Ừm." Phó Viễn Hành cũng không phản kháng cái ôm của cô, lặng lẽ hưởng thụ nó.
Anh không nhận ra sự kì lạ của chính mình, nhưng trợ lí Hà thì có, cậu ta tự nhủ, quả nhiên, cô Ngu này chính là một điều gì đó rất đặc biệt với ông chủ, cậu ta đã để ý điều này từ lâu.
Hà Cảnh không biết quá nhiều về quá khứ của Phó Viễn Hành với nàng bạch nguyệt quang năm xưa. Cậu ta chỉ biết, hiện giờ, ngay lúc này, có lẽ cô Ngu đã dần chiếm một vị trí nào đó trong lòng ông chủ, nhưng chính ngài ấy lại không nhận ra...
Dẫu sao, ông chủ đối xử với cô Ngu, tuy vẫn là dáng vẻ băng sơn như cũ, nhưng thi thoảng sẽ mang theo một vài phần dung túng và cưng chiều, so với các cô tình nhân cũ xưa, chính là tốt hơn rất nhiều lần.
Hiểu rõ ông chủ chính là trọng trách của một trợ lí kiêm thư kí cá nhân, Hà Cảnh vừa lái xe vừa gật gù, lần sau nhất định phải lấy lòng cô Ngu thực tốt.
...
Tiệc mừng thọ của Chu lão rất náo nhiệt, tụ tập rất nhiều những gương mặt tiêu biểu của giới thượng lưu. Váy hoa áo vest lụa là tấp nập, viễn cảnh hào môn xa hoa quý tộc.
Chu lão tuy năm nay đã bảy mươi, nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, sáng láng. Ông ta đích thân đi bắt tay, chào hỏi từng vị khách mời liền, trong đó đương nhiên có Phó Viễn Hành.
"Tiểu Phó, vui mừng được nhìn thấy cháu đến dự lễ mừng thọ của lão già ta đây." Chu lão mặt già tươi cười hiền hậu, lại nhìn sang Mẫu Đơn đứng bên cạnh, đáy mắt lộ ra một tia tán thưởng: "Đây là..."
"Bạn gái của cháu." Phó Viễn Hành lễ phép đáp lại. Còn Mẫu Đơn vẫn luôn duy trì nụ cười vô hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!