Bị một nam nhân cao lớn sừng sững gọi mẹ, Bạch Ngôn Lê dù đã quen với sóng gió cũng chết đứng tại trận.
Tư Vĩ thấy xung quanh im phăng phắc, bầu không khí hết sức lúng túng, vội chạy đến giới thiệu.
Thương Phạt nhân lúc này chuồn về phủ.
Bạch Ngôn Lê cũng biế chừng biết mực, dù ghim trong bụng cũng không lôi chuyện hắn một mình ra ngoài đánh nhau ra phê bình trước đám đông.
Yêu quái khắp Hoang Phục chẳng ai ngờ hắn có thể thắng một cách dễ dàng như vậy.
Mọi tính toán kế hoạch của Đông phủ đều công toi.
Bạch Ngôn Lê và Đan cùng cá yêu quái khá nói chuyện hàn huyên với Chu Yếm đôi câu, còn cụ thể thế nào thì chờ Thương Phạt ngủ dậy rồi quyết định.
Thương Phạt thật sự có chút mệt.
Hắn thắng Chu Yếm nhìn rất đơn giản nhưng thực ra đã sử dụng yêu lực quá giới hạn.
Dù sao chín phần yêu lực so với lúc toàn vẹn cương thịnh vẫn có sự khá biệt.
Bên ngoài nhưng nhẹ như lông hồng nhưng bên trong đã cạn kiệt sức lực.
Hắn lên giường, nhắm mắt lại, ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Chu Yếm thân là chúa tể một phương nhưng khi đến Đông phủ lại rất hiền hòa tư tốn, Đan và các yêu quái khác cũng yên tâm hơn.
Sau khi tỉnh lại, Thương Phạt không chờ Bạch Ngôn Lê tìm đến.
Chỉ cần dùng ý nghĩ, toàn bộ yêu quái và con người trong phạm vi yêu phủ đều nhận được mệnh lệnh của hắn.
Hắn đến đại sảnh, ngồi xuống.
Đan là người đầu tiên có mặt, Tư Vĩ tiếp theo, chỉ sau mấy phút, hết thảy yêu quái có địa vị trong Đông phủ đều tới.
Bạch Ngôn Lê là ngươi cuối cùng, không hỏi câu nào, đi thẳng đến ngồi xuống ghế bên cạnh chủ tọa.
"Giới thiệu một chút." Thương Phạt lười biếng mở miệng.
Chu Yếm lập tức rời ghế, đi đến giữa sảnh.
Khác với lần trò chuyện không chinh thức hôm nọ, bây giơ gia chủ đã đích thân lên tiếng, toàn bộ yêu quái đều nín lặng.
"Ta đã thu nhận hắn làm thuộc hạ." Thương Phạt đi thẳng vào vấn đề.
Hắn thu nhận Chu Yếm khác với Tư Vĩ, dù đều lập giao ước chủ tớ nhưng Tư Vĩ là loại khế ước cao nhất, một khi chủ chết thuộc hạ cũng chết theo.
Chu Yếm không như vậy, nhưng sau khi lập khế ước, chỉ cần hắn muốn thì có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào.
Đây coi như một lời cuộc thỏa thuận.
Có khế ước này rồi, mọi hoài nghi của những kẻ khác nhắm vào Chu Yếm đều biến mất.
Cụ thể khế ước được thành lập như thế nào, Thương Phạt không cần thiết phải giải thích với cấp dưới.
Hắn chỉ nói ra quyết định của mình, ~Năm sau, ta sẽ chuyển yêu phủ tư Phù Dung trấn đến Yếu Phục."
Chỉ một câu nói đơn giản mà chấn động cả thiên hạ.
Bạch Ngôn Lê giật thót, quay sang nhìn hắn chằm chằm.
Thương Phạt không màng đến những âm thanh xôn xao khiếp sợ bên dưới, lạnh nhạt nói, "Các ngươi đều biết linh lực ở Hoang Phục yếu ớt, muốn tu luyện thì đương nhiên phải đến một nơi tốt hơn."
Đó là điều đương nhiên, tu luyện ở Hoang Phục trăm ngày e cũng chẳng bằng ở Yếu Phục mười ngày.
Chưa nói đến linh lực, ngay cả các loại tài nguyên như linh tinh thạch, ở Yếu Phục cũng có nhiều cơ hội trao đổi hơn.
"Các ngươi cũng phải hiểu rõ." Thương Phạt vô tinh nói, "Kẻ mạnh sẽ tồn tại, kẻ yếu một khi đến Yến Phục thì hoặc là bị bỏ rơi, hoặc là chết thảm."
Vì sao Hoang phục lại tồn tại một số yêu quái ở cấp yêu soái yêu vương, đó một phần là do bọn họ không mang chí lớn, một phần do không nỡ rời bỏ yêu tộc nên ở lại, còn phần lớn là đã quen oai phong, xưng vương xưng bá, không chịu được cảm giác là một kẻ hèn mọn ở nơi xa lạ, phải bắt đầu lại từ đầu.
"Dù ta không hy vọng gì ở các ngươi." Thương Phạt không bao giờ lựa lời uyển chuyển như Bahcj Ngôn Lê, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy cần phải săn sóc tâm hồn cho bất cứ yêu quái nào, "Ta sẽ không vinh viễn ở đây loanh quanh với các ngươi.
Ta đi đâu, yêu phủ cũng phải theo đó."
Mỗi người một ý, trong sảnh có một số người và bán yêu không quá để tâm, còn đại đa số yêu quái đều nín thở lắng nghe.
Thương Phạt phất quạt trong tay, "Các ngươi đương nhiên cũng có thể chọn ở lại đây.
Dù sao....." Liếc mắt nhìn sang Bạch Ngôn Lê, hắn tiếp tục nói, "Đông phủ cũng không bỏ Hoang Phục."
Lời này đã rất rõ ràng, dù chuyển yêu phủ nhưng bọn họ vẫn sẽ phụ trách quản lý Hoang Phục.
"Tư giờ không còn Chu phủ tồn tại nữa." Thương Phạt nâng tay, bảo Chu Yếm về chỗ của mình, "Hai phủ sáp nhập, tuân theo quy củ của chúng ta."
Lời Thương Phạt nói khiến cả người và bán yêu trong phòng thốt lên sửng sốt, không kiềm chế nổi niềm vui sướng.
Chu Yếm vẫn ngồi yên, không có vẻ bất mãn hay phản đối gì.
Đó đương nhiên là vì trước đó bọn họ đã bàn bạc.
Thương Phạt nói xong câu này, ánh mắt Bạch Ngôn Lê luôn nhìn đăm đăm vào hắn biến đổi mấy ngày.
Một hồi lâu sau, vị phu chủ loài người lặng lẽ cúi đầu.
Thương Phạt nói một hồi, từ đầu đến cuối không hề nhìn y.
Hắn chỉ quan sát đám yêu quái bên dưới, "Các ngươi cũng nên biết, ta chỉ mang theo những kẻ hữu dụng." Cho nên không có chuyện chỉ cần ghi danh là được chấp nhận.
Yếu Phục tuy rằng lớn nhưng tài nguyên đã bị phân chia gần hết, không thể cứ thế dẫn trăm ngàn yêu quân tới.
Hơn nữa, khác với Hoang Phục, ở bên đó yêu vương yêu soái chạy đầu đường, mang kẻ yếu theo lại thành gánh nặng.
Bởi vì chỉ cần bất ngờ gặp một yêu quái du đãng nào đó thôi cũng có thể mất mạng rồi.
Về chuyện này, các yêu quái trong phủ đều tự ý thức được.
Thương Phạt không nói thêm gì nữa, xem như bàn giao công việc đã xong, quay sang Bạch Ngôn Lê, "Ngươi chọn ra những người nên mang theo."
Chỉ một câu nói nhẹ tênh lại khiến cả sảnh dồn mắt vào Bạch Ngôn Lê.
Quyền hạn lớn như thế mà Thương Phạt có thể giao cho y nhẹ như không.
Thu lại nỗi lòng, Bạch Ngôn Lê từ tốn đáp, "Vâng."
"Chu Yếm sẽ làm việc theo quy củ của chúng ta." Thương Phạt nói nghe thì đơn giản nhưng rõ ràng Yếu Phục sắp nghênh đón một trận sóng to gió lớn.
Dù sao thứ quy luật không nuôi nhốt con người, không bắt giết tàn hại con người là lời khiêu chiến với trật tự ở đại lục Hồng Nguyệt.
Chưa nói đến các yêu phủ khác sẽ phản ứng ra sao, riêng thủ hạ của Chu Yếm ở Chu phủ thôi đã nháo nhào lên rồi.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê cuối cùng mới ngẩng đầu lên.
"Hắn sẽ dốc sức phối hợp với ngươi." Gây dưng lại Chu phủ, à không đúng, xây dựng một Đông phủ mới, nhiệm vụ không biết có bao nhiêu gian nan, Thương Phạt chẳng hiểu sao lại lòng đầy mong đợi.
Điều nên nói đều đã nói, thời gian còn lại thì mặc kệ đám thuộc hạ tự tiếp thu thông tin, Thương Phạt xem như mình hết trách nhiệm, phất tay rơ đi.
Năm ngày sau, hắn dịch chuyển yêu phủ khỏi Phù Dung trấn, Bạch Ngôn Lê đương nhiên vẫn theo sát bên cạnh.
Đưa y bay lơ lửng lên không trung, dưới chân là thành trì mới xây với Phù Dung trấn làm tâm điểm.
Thương Phạt đưa tay ra, gió mạnh thổi lên khiến vạt áo bay thốc.
Bạch Ngôn Lê sợ độ cao, lúc mới bay lên thì mặt mũi trắng bệch, nhưng khi thấy bên dưới là thành trì do một tay mình gây dựng, y dần bình tĩnh hơn.
"Ngươi nghĩ kĩ chưa?" Thu hồi giới chất không gian phải mất một lúc, trong khi đó, Thương Phạt hỏi.
"Nghĩ kĩ gì cơ?"
"Rời khỏi Hoang Phục." Đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không giống với Áo thành hay Bạch gia thôn, đó là một sự thay đổi lớn.
"Chẳng phải đã nói từ trước rồi hay sao?" Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ thở dài, "Từ ngày ta bái đường thành thân với người."
"Ngươi cũng đã nói, không muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn." Thương Phạt giờ mới nói tới, đương nhiên không phải đến giờ hắn mới nhớ ra chuyện này.
"Khi đó ta sợ người của Bạch gia thôn sẽ gặp nạn, giờ ta có đủ khả năng bảo vệ bọn họ." Bạch Ngôn Lê chậm rãi đưa tay ra siết lại, như thể đang nắm thứ gì đó trong lòng bàn tay, kiên định nói, "Người ta có câu gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, ta cũng đã nói dù người đi đâu ta cũng đi cùng."
"Ta không phải gà." Thương Phạt rất nghiêm túc cãi, "Cũng không phải chó."
"Là gì cũng được."
"Thế thì ngươi quá là dễ dãi." Thương Phạt phun một câu phá hoại bầu không khí.
Hắn vỗ tay, trung tâm thành trì bỗng nhiên rng chuyển, kể cả những ngọn núi xung quanh cũng bị tác động.
Bạch Ngôn Lê kinh ngạc nhìn yêu phủ tư từ tróc lên khỏi mặt đất, để lại ngôi làng hoang sơ trước kia.
Yêu phủ khổng lồ từ từ bay lên, sau đó Thương Phạt bỗng nhiên hạ xuống.
Bạch Ngôn Lê há miệng định kêu lên, nhưng sợ quấy rầy Thương Phạt, bèn vội lấy tay che lại.
Thương Phạt bay về phía yêu phủ, hai bàn tay đang khép từ từ tách ra.
Một lúc sau, yêu phủ đồ sộ bỗng nhiên thu nhỏ lại thành một khối cầu màu đen.
Bạch Ngôn Lê nheo mắt bởi ánh sáng chói lóa, đến khi y mở mắt ra thì Thương Phạt đã đến bên cạnh rồi.
"Đi thôi."
"Xong rồi ư?" Bạch Ngôn Lê ngỡ ngàng không dám tin.
Y nhìn xuống dưới, chỉ thấy trung tâm thành trì trống không, mà hết thảy chỉ diễn ra trong chớp mắt.
"Chứ còn sao nữa." Thương Phạt kéo tay y, bay xuống.
"Yêu quái các vị...." Bạch Ngôn Lê cảm thán từ tận đáy lòng, "Thật là bá đạo..."
...!
Thu hồi yêu phủ, mang theo nhôm yêu quái đầu tiên trong danh sách, Thương Phạt chuyển đến Yếu Phục.
Chu phủ trước kia được xây dưới vực sâu, Bạch Ngôn Lê đưa theo một số con người, vị trí đó rõ ràng không phù hợp.
Chu Yếm đón tiếp họ đến địa bàn của mình đi tham quan một vòng quanh Yếu Phục, vô cùng hào sảng.
Bạch Ngôn Lê mặt không biến sắc, lấy ra một tấm bản đồ.
Y mở bản đồ ra xem thật kỹ, Chu Yếm tò mò ló đầu sang, phát hiện ra bản đồ thế mà vô cùng chi tiết, thậm chí còn phức tạp đến mức hắn đau cả đầu.
Sau vài lần bị nhắc nhở, cuối cùng hắn cũng không gọi Bạch Ngôn Lê là mẹ nữa, nhưng đối với vị phu chủ loài người này, hắn lấy làm tò mò.
Giống như yêu quái khá, ban đầu hắn không coi y ra gì, gọi y một tiếng mẹ chẳng qua vì y gặp may lấy được Thương Phạt mà thôi.
Nhưng chỉ sau một thời gian tiếp xúc, hắn đã bắt đầu nhận thấy vị đại yêu mình theo hầu rất tôn trọng y.
Cho nên vừa là lệnh của tôn chủ, cũng vừa là thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân, mấy ngày nay hắn theo Bạch Ngôn Lê chạy đông chạy tây, không oán giận câu nào.
Những chuyện khác tạm thời không biết, nhưng chỉ tư vị trí yêu phủ mà y chọn, hắn có thể nhận thấy mục đích của y rất lớn, làm việc còn có tổ chức rõ ràng.
Hơn nữa, sau khi đến Yếu Phục, tiếp xúc với yêu quái ở đây, phong thai của Bạch Ngôn Lê vẫn rất thong dong, không như lũ gia súc yếu hèn.
Chu Yếm quan sát y thật kĩ, nhiều lúc cũng hoài nghi không biết y có phải con người hay không.
"Chỗ này đi." Ngón tay dừng ở một điểm trên bản đồ, Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên, lịch sự nói, "Chúng ta lại đi xem tiếp được không?"
Chu Yếm đương nhiên không có ý kiến gì, dẫn cả đám người và bán yêu sang nơi khác.
Thương Phạt trái lại vô cùng nhàn hạ.
Sau khi đến Yếu Phục xong, hắn vào Chu phủ, lấy lý do bế quan để làm biếng hơn mươi ngày, không thèm bước ra ngoài.
Đến khi hắn đi ra, Bạch Ngôn Lê đã chọn xong vị trí đặt yêu phủ.
Hắn chẳng đắn đo gì, mở giới chất không gian ra, kết hợp với chỗ đó.
Bạch Ngôn Lê không nghỉ ngơi, sáp nhập với Chu phủ cũng có nghĩa là thêm cả núi việc, dù có Chu Yếm hỗ trợ nhưng y vẫn luống cuống tay chân.
Nhưng dù khó khăn đến mấy thì y cũng có thể làm quen dần dần.
Trong quá trinh này, đổ máu là điều khó tranh.
Đúng như Thương Phạt nói, các yêu phủ khác tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng trong Chu phủ đã có không ít yêu tộc nổi loạn.
Không kể mấy trận chiến quy mô nhỏ, riêng ám sát Bạch Ngôn Lê cũng đã xảy ra mấy lần rồi.
Đan căng thẳng đầu óc theo y cả ngày, sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hôm sau hắn sẽ bị gia chủ xiên que bắc bếp nướng.
Thương Phạt tuy nói bế quan để trốn việc, nhưng hắn cũng thật sự nghiêm túc tu luyện.
Điều khiến hắn vui sướng là chút yêu lực bế tắc kia đang chậm rãi chuyển động.
Chuyện thế cục có Bạch Ngôn Lê lo, sau khi chuẩn bị xong, hắn có thể yên tâm bế quan được rồi.
Lúc đầu, thái độ của Bạch Ngôn Lê xem như ôn hòa, nhưng dần dần, y càng trở nên sát phạt, quả quyết.
Nhưng Đông phủ xuất hiện đáng lẽ phải khiến Yếu Phục náo động, vậy mà chẳng hiểu lại không mấy ai chú ý đến.
Chỉ vì tháng này, khắp Yếu Phục truyền nhau tin tức có yêu quái bị sát hại.
"Không phải bị yêu quái giết, cũng không phải bị bán yêu giết." Thư Như vừa đi Tuy Phục một chuyến về, mang theo thông tin chấn động, "Nghe đâu là do con người làm.".