Sau khi quay về từ Bạch gia thôn, Bạch Ngôn Lê ngủ mê man suốt một ngày một đêm, khiến cho bao nhiêu công việc bị dồn lại, hôm sau phải vắt chân lên cổ làm bù.
Thương Phạt không giống y, vẫn cứ thảnh thơi như trước, thậm chí tâm trạng còn rất tốt, thi thoảng lang thang trong yêu phủ, xuất hiện mỗi chỗ một tí, khiến cho người và yêu trong phủ đều giật mình.
Biết gia chủ đang vui, đám hạ nhân của phủ đều thả lỏng.
Mãi từ sau trận đại chiến, đên giờ mới nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.
Bạch Ngôn Lê vùi đầu vào các chồng công văn.
Thương Phạt kéo ghế ra bờ ao nhàn nhã nằm cắn hạt dưa.
So với hình dạng người, Tư Vĩ thích biến về chân thân hơn.
Con nhện to bằng cái chậu rửa mặt nằm sấp trên bàn, cảm nhận từng cơn gió mát phất phơ thổi, thi thoảng lại có cánh bướm lả lơi lướt qua.
Thương Phạt mang vẻ mặt thỏa mãn, trưa nay đánh chén hết ba con gà.
Chỉ cần nghĩ đến buổi tối điên cuồng hôm ấy, lại còn dáng vẻ khóc lóc nức nở nhận sai của người kia....Chẳng hiểu sao hắn lại muốn cho cả thế giới biết là sướng như thế nào.
Đương nhiên chỉ là nghĩ thế thôi, chứ nói ra thì mất mặt lắm.
Đan phải theo Bạch Ngôn Lê, cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Tư Vĩ thì là hạ nhân thiếp thân duy nhất của gia chủ, không có công sự gì to lớn, sứ mệnh lớn nhất của lão chỉ là nằm phơi nắng cùng với Thương Phạt chờ sai bảo mà thôi.
Nhưng đang lúc mãn nguyện thế này thì Thương Phạt có gì mà sai bảo lão, thành ra lão cũng đánh một giấc trưa ngon lanh.
Khác với cuộc sống một mình nơi thâm sơn cùng cốc trước đây, bây giờ Tư Vĩ có thân phận cao quý trong phủ, sống đến là thoải mái.
Qua một thời gian, chẳng hiểu sao lão lại cảm thấy hơi tẻ nhạt.
Thương Phạt không thích nắng chói, dù nằm dưới tàng cây cũng phải đặt cái quạt lên che mặt.
Hình như hắn đang ngủ, tiếng thở đều đặn cực kỳ.
Phủ thành chủ đã được xây dựng thêm mấy lần, vị trí của Thương Phạt không còn là nơi yêu quái khác tùy tiện xông vào được nữa.
Lão nhện nằm úp sấp trên bàn, im lìm như đồ trang trí.
Cách đó mấy chục bước chân có một người cầm chổi rơm quét dọn, nơm nớp lo sợ bước vào sân.
Thương Phạt vẫn nằm im không nhúc nhích, lão nhện thì đứng lên.
Người hầu kia cặm cụi quét sân, thấy xa xa có bóng người dưới tàng cây, vừa tò mò lại vừa sợ hãi.
Tư Vĩ bò vài bước, khói trắng bốc lên, bên bàn xuất hiện một lão già nhỏ thó.
Lão hơi khịt mũi, tham lam ngửi mùi hương trong không khí.
"Thơm quá." Lão than nhẹ, nhìn chằm chằm con người kia như nhìn đĩa thức ăn đang bốc khói hầm hập.
Sau khi người hầu bước vào viện thì không dám nhìn về phía này nữa, chỉ khom lưng cầm vải cẩn thận lau tay vịn hành lang.
Tư vĩ không cầm lòng được muốn vươn tay ra tóm, nhưng sau khi hoàn hồn, lão chỉ đành tiếng nuối ngăn cái tay không an phận của mình.
Thương Phạt đã cầm lấy cây quạt từ khi nào, mặt không cảm xúc liếc nhìn đám người đằng xa, lại ném cho Tư Vĩ một ánh mắt lạnh lẽo.
"Ngài tỉnh rồi à?" Lão già nhỏ con quay lại, không thấy rõ vẻ mặt Thương Phạt, vội quỳ xuống.
"Ừ." Thương Phạt quả thực đã chợp mắt một lúc, giọng hơn khàn khàn, ngáp dài một cái, ngồi thẳng dậy.
"Ngài có gì căn dặn?" Tjefm là thèm, chứ cho mấy lá gan, Tư Vĩ cũng không dám phá vỡ quy tắc trong phủ.
Chẳng qua số người sống trong phủ thành chủ lúc này gần bằng số yêu quái, khiến lão nhịn hơi vất vả thôi.
Có điều phu chủ từng nói rồi, nhắt tới khả năng xử lý những việc nhỏ nhặt cần tính tỉ mỉ, con người làm tốt hơn hẳn yêu quái.
Áo thành là thành thị của con người, dù Đông phủ đến cai quản thì cũng không thay đổi được điều này.
Thương Phạt ngoắc ngón tay, chỉ vào cái người đang chuyên tâm làm việc kia, thờ ơ nói, "Dẫn hắn lại đây."
"Dạ?" Tư Vĩ ngẩn ra, quan sát vẻ mặt hắn, thấy hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn, liền lập tức dịch chuyển tới chỗ con người kia.
Người hầu nọ có mẫu thân là bán yêu nên không quá sợ hãi yêu quái.
Sau khi Đông phủ vào thành, phủ thành chủ bắt đầu tuyển người làm với đãi ngộ tốt, hắn thử liều báo danh, sau đó được tuyển.
Do tay chân nhanh nhẹn, lại ngoan ngoan vâng lời, hắn được mấy quản sự khen ngợi, hai hôm trước đã điều đến làm ở khu vực trung tâm.
Trước khi tới đây, yêu quái quản sự đã nói với hắn, nơi này chinh là chỗ ở của chủ nhân Đông phủ.
Do đó, áp lực càng tăng gấp bội.
Dù trước kia từng sống chung với yêu quái rồi nhưng vị đại yêu này ở một đẳng cấp khác.
"Theo ta." Tư Vĩ cau mày.
Người hầu kia không biết là kinh ngạc hay sợ hãi, miệng há hốc mà không thốt ra được câu nào.
Lão sợ Thương Phạt cáu giận, bèn thẳng tay túm người lôi đi.
"Gia....gia chủ." Hai đầu gối chạm đất, người hầu không sao kiềm chế được thân thể run rẩy.
Thương Phạt cầm cây quạt, vừa như đang nhìn mà vừa như đang ngây ra.
Tư Vĩ thấy hắn im lặng hồi lâu, bèn nhắc nhở, "Tôn chủ?"
"Đến gần chút nữa." Thương Phạt khẽ giật ngón tay.
Người hầu kia đang dập đầu sát đất, không thấy động tác của hắn.
Tư Vĩ sốt ruột, đá vào mông hắn một cái.
Người hầu không kịp đề phòng, ngã nhoài ra đất, mãi mới quỳ lại được.
Thương Phạt hờ hững nói, "Con người các ngươi thường tặng nhau cái gì?"
"Hả?" Con người kia vừa mở miệng đã cắn phải môi mình, bị dọa sợ xanh mặt.
Thương Phạt cầm quạt chống cằm, hỏi lại, "Giữa bạn lữ, người yêu, phu thê, các ngươi tặng nhau cái gì?"
Không phải định ăn thịt mình là tốt rồi.
Người hầu lấy lại bình tĩnh, lắp bắp nói, "Tặng cái gì cũng được ạ."
Đáp án này có cũng như không, khiến Thương Phạt cau có.
Tư Vĩ lại đạp thêm cái nữa, đe dọa, "Nói cho rõ ràng vào."
"Quần áo, đố ăn...." Mà tốt nhất là đưa tiền luôn cho thực tế.
Hiển nhiên hắn không dám nói vậy, bởi vì đối với yêu quái mà nói, tiền bạc của con người không đáng nhắc đến.
Hắn ngẫm nghĩ thêm một hồi, lại nói, "Đồ trang sức nữa, để đối phương lúc nào cũng mang theo bên mình."
"Đồ trang sức à." Thương Phạt có vẻ vừa lòng với câu trả lời này, cầm quạt gõ gõ đầu gối, dáng vẻ đăm chiêu, "Lui xuống đi."
Người hầu tuy sợ hãi nhưng vẫn hành lễ rất quy củ, cẩn thận khom lưng lùi về phía sau.
Thương Phạt nằm trở lại, Tư Vĩ đến bên cạnh chờ sai phái.
"Đồ trang sức của con người." Trước đây hắn nhặt được vô số thứ hay ho, thứ gì cũng ném vào giới chất không gian, nhưng bây giờ cái kho đó cũng do Bạch Ngôn Lê quản lý mất rồi.
Thương Phạt không nhớ rõ trong đó có gì, nhưng chắc chắn chẳng có đồ nào mà con người đeo được cả.
Dù gì hắn cũng đâu nghĩ tới việc mình sẽ cưới một con người làm bạn lữ.
"Tôn chủ." Tư Vĩ quan sát sắc mặt hắn, lên tiếng đề nghị, "Đồ trang sức thì đơn giản, chúng ta đi mua là được mà."
"Ngươi có tiền chắc?" Nói là tặng quà bất ngờ thì làm sao đi hỏi Bạch Ngôn Lê để lấy tiền được.
"Ta...." Phu chủ từng hỏi lão có muốn nhận lương hàng tháng không nhưng lão chủ động cự tuyệt, "Thuộc hạ không có, nhưng yêu quái khác có."
"Hả?"
"Đào Bão Bão." Hoa yêu kia suốt ngày quấn lấy đám con người, bán mấy thứ thuốc linh tinh, kiếm được không ít tiền, mà Bạch Ngôn Lê cũng tin tưởng y nên giao cho y quản khá nhiều của cải.
Sau khiTư Vĩ phụ trách đi lấy tiền, Thương Phạt thì chọn một ngày bình thường, kéo lão ra ngoài hơn nửa ngày.
Bạch Ngôn Lê không biết chủ tớ bọn họ đang say sưa chơi cái gì.
Đang làm việc, bỗng nhiên có một đứa nhóc đầu mọc quả đào lúc la lúc lắc chạy tới.
"Bão Bão." Y vẫy tay.
Đám người và yêu quái trong phòng họp thấy Đào Bão Bão đến thì biết đã là giờ nghỉ, chủ động lui ra.
Hoa yêu nhảy chân sáo vào, thân thiết chạy đến trước mặt Bạch Ngôn Lê.
Bạch Ngôn Lê xoa xoa quả đào trên đầu y theo thói quen, "Có việc gì vậy?"
Hắn đối hết thảy yêu đối xử bình đẳng, có thể chỉ có đối Đào Bão Bão trước sau
Y đối xử bình đẳng với mọi yêu quái, riêng với Đào Bão Bão thì trước nay đều xem như trẻ nhỏ trong nhà.
"Ra ngoài một chút đi." Đào Bão Bão được lệnh đến thăm dò, rất cố gắng làm việc, "Ngài cực khổ lâu rồi, nên ra ngoài hông mát một chút."
"Không được đâu." Thấy chồng công văn ngồn ngộn trên mặt bàn đang cần phê duyệt, Bạch Ngôn Lê thở dài, "Bão Bão thấy đó, ta còn bận lắm."
"Không được." Không dẫn được phu chủ ra ngoài thì mình chết chắc.
Đào Bão Bão phản ứng hơi quá khích, đến khi thấy ánh mắt ngờ vực của Bạch Ngôn Lê, chỉ hận không thể vỗ trán mình một cái, "Chuyện này...." Giọng điệu nhũn dần, y chột dạ nói, "Ngài cử ở lì trong phủ thành chủ thật ra cũng không tốt đâu.
Vẫn nên ra ngoài một chuyến để thay đổi không khí, quan sát tinh hình thực tế, sẽ càng dễ đưa ra quyết định."
Hoa yêu này có thể nghĩ ra lời giải thích hợp tình hợp lý vậy sao? Bạch Ngôn Lê nheo mắt.
Đào Bão Bão hoảng dần đều, kéo kéo tay áo y, cầu khẩn, "Đi mà."
"Đi đâu?" Bạch Ngôn Lê vờ như không nhận ra.
Đào Bão Bão lập tức nói, "Đến Đông thành.
Hai ngày nay có lễ hội, vô cùng náo nhiệt."
"Chỉ chúng ta thôi sao?" Bạch Ngôn Lê cong miệng, đầy hàm ý sâu xa.
"Ơ thì....cứ lên đường rồi tính." Kéo người ra ngoài, Đào Bão Bão vừa đi vừa nói, "Xe đã chuẩn bị xong, đang chờ đó."
"Được." Không làm khó tiểu hoa yêu nữa, Bạch Ngôn Lê chỉ càm thấy bó tay với phương thức loanh quanh này của Thương Phạt.
Trước nay vị này đâu phải người tinh tế gì, lần nào cũng thẳng thắn thô bạo trực tiếp.
Nhưng lần này, sau lần ở Bạch gia thôn về, hắn yên tĩnh được một thời gian như vậy đã rất đáng mừng rồi.
Vốn định thay quần áo khác nhưng Đào Bão Bão luôn miệng giục, y quyết định để như thế luôn.
Ngoài phủ thành chủ quả thực có một cỗ xe ngựa chờ sẵn, nhưng hoa yêu chỉ đưa y tới chứ không leo lên.
Bạch Ngôn Lê không thắc mắc, tự mình vào xe.
Thương Phạt ngồi chính giữa, đợi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người kia khi thấy mình.
Nhưng mà...Con người kia vừa vào, phản ứng đầu tiên là híp mắt cười với hắn, rồi còn rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
"Ngươi không thắc mắc à?"
"Thắc mắc gì ạ?" Bạch Ngôn Lê cảm thấy mệt mỏi, vừa nói vừa ngả lưng xuống.
Thương Phạt đỡ đầu y, nhìn y xấu tính cọ cọ mặt vào đùi mình.
"Ngươi biết ta ở đây?"
"Đào Bão Bão làm gì có lòng đưa ta đi chơi?" Mà nếu thật sự Đào Bão Bão có ý muốn rủ rê, y cũng không đi vào cái thời điểm này.
Thương Phạt bỗng thấy chán ngắt, có bạn lữ quá thông minh cũng bực mình.
"Sao người bỗng nhiên muốn đi du ngoạn thành thị của con người?" Bạch Ngôn Lê ngửa mặt lên, đối diện với thương Phạt.
Y có vẻ lo lắng, chu đáo nhắc nhở, "Ở đó người ngựa tấp nập, ta sợ người không thích."
"Thế ngươi thích không?" Thương Phạt hỏi.
Người nằm trên lòng hắn ngây ra một lúc, bỗng khàn giọng nói, "Thích."
"Vậy là được." Thương Phạt nhìn sang chỗ khác, "Gần đây ngươi biểu hiện tốt, thưởng cho ngươi."
Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn khá nghiêm túc.
Bạch Ngôn Lê nằm đó, khép mắt.
Thật ra Thương Phạt khá thích bầu không khí yên tĩnh thế này, nhưng mà Bạch Ngôn Lê lại rất biết cách phá đám.
Y bỗng nhiên bật cười khanh khách, vươn tay ôm lấy cổ hắn, ầm ĩ kéo hắn xuống, nói giọng bỡn cợt, "Phu quân tốt quá, phu quân thật đáng yêu! À, ta cũng phải thưởng cho phu quân.
Tới đây, để ta hôn một cái!".