Đường đường là đại yêu mà bị nhốt và lồng đặc chế như một con chó, ngoại trừ đung giờ lại có thức ăn được mang đến thì không ai nhớ tới hắn cả.
Thương Phạt thì đã sớm quên phứt chuyện này.
Sau khi Bạch Ngôn Lê tặng hắn cả một gian phòng đầy rượu cùng những câu nói kia, quan hệ bạn lữ mập mờ của bọn họ đã được làm rõ.
Lúc trước hắn mất đi ký ức, không rõ đối phương xuất hiện và ở bên mình như thế nào.
Hiện giờ tuy vẫn chưa khôi phục, nhưng cái đêm ở suối nước nóng lần đó là hàng thật giá thật.
Thương Phạt đặt tay lên ngực tự hỏi, không chắc đó là yêu, nhưng dù sao cũng không phải ghét.
Chưa kể hắn cũng rất hưởng thụ phương thức "hầu hạ" kia của y.
Gia tộc hắn luôn sống theo phong cách thích gì làm nấy, đặc biệt là hắn, vô cùng ghét những suy tính phức tạp.
Cứ thẳng thắn đối mặt, chuyện ngày nào ngày đó tính, miễn sao cho bản thân vui vẻ là được.
Hắn quyết định như thế, nên lúc đối mặt với Bạch Ngôn Lê cũng thản nhiên hơn.
...
Màn đêm buông xuống, căn phòng Bạch Ngôn Lê dùng để làm việc đèn đuốc sáng trưng.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, có vô số yêu quái đi ra đi vào.
Không như con người, yêu quái không quan tâm đến đêm tối hay hừng đông.
Trong lúc bận rộn, Bạch Ngôn Lê cũng không đoái hoài tới ăn ngủ.
Có việc gấp là cứ phải làm ngay.
Y ngáp một cái, xoa xoa mặt mình.
Đan hơi mệt mỏi.
Đối với hắn, có ngủ hay không cũng không quan trọng, nhưng suốt mấy ngày nay cứ mở mắt ra là lo chinh sự, hắn ngột ngạt vô cùng, cần mau chông thả lỏng, "Phu chủ, ngài nghỉ ngơi đi."
Cả một phòng toàn người với yêu quái, chỉ mình hắn dám lên tiếng.
Có thể nói Thương Phạt, tôn chủ của Đông phủ không khác nào thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Nhiều yêu quái sau này mới gia nhập thậm chí còn chẳng được thấy bóng dáng hắn lấy một lần.
Bọn họ chỉ biết vị đại yêu mạnh mẽ ấy thích nhất là lẩn đi chơi một mình.
"Mới có hai vạn người từ Bắc Hoang chuyển đến." Lão điểu không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng, Bạch Ngôn Lê đã nhắm ngay vào hắn, "Ngươi sắp xếp đến đâu rồi?"
"...." Đến bái phục tinh thần của con người này.
Đan ngoắc tay, một vị tiểu yêu bước đến, trải bản đồ lên chiếc bàn lớn trước mặt Bạch Ngôn Lê.
"Đã sắp xếp họ ở khu vực được khanh trơn màu đỏ." Số lượng người và yêu quái tập hợp về xung quanh Áo thành đang tăng một cách đáng sợ.
"Không được." Bạch Ngôn Lê liếc mắt một cái, "Đất đai không đủ, bọn họ biết trồng cấy làm sao để nuôi mình."
"Chính bọn họ không muốn chuyển...." Đương Bạt mới quay về từ địa bàn của mình, "Phạm vi hoạt động của người sống trong Tam Môn trấn quá rộng.
Mấy lần bọn họ mò đến Tam Môn sơn.
Nếu có lần sau, ta không dám chắc sẽ đảm bảo được an toàn của họ đâu."
"Bọn họ lên núi lấy gỗ và thảo dược." Bạch Ngôn Lê đứng dậy, cầm bút đánh dấu lên bản đồ, "Ta sẽ hạ lệnh cho trưởng trấn, nhưng các ngươi cũng phải bố trí vài mê chướng quanh núi."
"Tuy rằng Tam Môn sơn là địa bàn của bộ tộc ta nhưng cũng có yêu thú khác sinh sống nữa." Đông phủ xưng bá, có thể quản lý được yêu quái đẳng cấp cao, nhưng yêu quái du đãng sống rải rác như manh thú lại vô cùng nguy hiểm với con người, "Thuộc hạ chỉ có thể cố hết sức."
Bạch Ngôn Lê im lặng không lên tiếng, mắt nhìn bản đồ hồi lâu, sau đó mới ngước lên, liếc qua Đương Bạt một cái rồi thôi.
Y hiểu được ý tứ trong lời hắn nói.
"Cố hết sức" cũng đồng nghĩa với việc không can thiệp thêm nữa.
Hắn có thể ràng buộc được yêu tộc của mình nhưng hắn không có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của con người khỏi tay yêu quái khác.
"Ừ." Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ một hồi, từ tốn nói, "Nếu các ngươi sử dụng thảo dược và gỗ để trao đổi với con người thì sao?"
"Trao đổi?" Đương bạt nhíu mày, "Chúng ta cần tiền của con người làm gì?"
"Dùng để đổi lấy rượu, thức ăn, quần áo mặc nữa." Không phải chủng tộc yêu quái nào cũng có thể tự làm ra quần áo cho mình.
Hơn nữa, một số tiểu yêu hóa hình kỳ không cần ăn cũng không chết, nhưng trong tộc chắc chắn còn yêu thú, ấu yêu.
Hơn nữa, "ăn" đôi khi không phải chỉ để nuôi cơ thể, mà còn để thỏa mãn cơn thèm.
"Ừm..." Đương Bạt có chút do dự.
Khi chưa ra nhập Đông phủ, cướp mấy thứ đồ này chẳng khó gì.
Giết người ăn thịt cướp bóc hoặc nuôi nhốt mấy ngàn con người bắt họ làm việc.
Nhưng hiện giờ, những yêu tộc gia nhập Đông phủ đều phải thả toàn bộ người đang được chăn nuôi, sau này không thể dễ dàng có được những đồ vật nói trên nữa.
"Không chỉ vật phẩm của con người." Bạch Ngôn Lê nhìn các yêu vương khác trong phòng, "Các ngươi cũng có thể buôn bán với con người.
Ta biết các ngươi đôi khi cũng cần đến những đồ do con người tạo ra." Yêu quái vốn không có khái niệm về thương mại.
Lúc trước bọn họ chỉ đơn giản cần gì là cướp nấy, do đó mà chiến tranh giữa các yêu tộc nổ ra là chuyện thường.
Khi thì tranh cái giếng nước, khi vì bộ áo lông.
Nhưng bây giờ cùng quy thuật một phủ, không tiện chêm giết lẫn nhau nữa.
"Được." Đương Bạt sảng khoái vỗ ngực bằng lòng.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cười.
Con người cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng để lên núi kiếm đồ vật thiết yếu nữa.
Yêu tộc đã quen được con người cung phụng hầu hạ, xem đó là lẽ đương nhiên.
Đã đến lúc thay đổi suy nghĩ của bọn họ một chút.
"Cần cung cấp đồ ăn cho những người mới tới nữa." Một khi đói bụng, con người ta cái gì cũng dám liều, "Còn về thỉnh cầu của Vô thành." Ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Ngôn Lê nói, "Chúng ta sẽ thương lượng sau."
"Vâng." Lại một yêu quái khác nhận lệnh, rời phòng.
Thương Phạt khoanh tay trước ngực dựa vào cửa dự thinh một hồi.
Lần này khác mọi khi, hắn chủ động che giấu yêu khí nên ngay cả Đan cũng không phát hiện ra.
Yêu quái vừa nhận lệnh đang vội vội vàng vàng rời đi, thoáng liếc thấy ai đó đang đứng, lập tức sững người, móc vũ khí ra quát lớn, "Ai?"
Tiếng hắn như sấm rền, khiến hơn nửa yêu quái trong phòng vọt ra.
Bạch Ngôn Lê và những người còn lại hơi hoảng hốt.
Đám yêu quái giây trước còn áo mũ chỉnh tề, giây sau đã mọc ra không móng vuốt thì răng nanh, hoành tráng hơn thì cặp cánh, hoặc là mấy cái đầu.
Đan hành động rất chậm rãi, nhìn như thong dong nhưng thực ra đã chắn trước người Bạch Ngôn Lê.
Mấy vị yêu quái xông ra khỏi cửa còn biến cả về chân thân, tinh quái đèn chủ động chiếu sáng, binh đoàn yêu thú oai phong lừng lững, khí thế bức người.
Thương Phạt mở quạt soạt một tiếng, bước ra khỏi bóng tối.
Thấy vẻ mặt hờ hững của hắn, đám yêu quái đồng loạt quỳ xuốnh hành lễ, "Gia chủ."
Thương Phạt không nói gì, nhẹ nhàng giơ quạt.
Bầy yêu thú từ chân thân lập tức biến trở lại dạng người, vội vàng rời đi.
Bạch Ngôn Lê bước ra sau lưng Đan.
Nghe tiếng hô của đám yêu quái bên ngoài, y kinh ngạc, "Phu quân đến sao?"
Đan lặng lẽ không tiếng động lui ra.
Ngoài cửa, Thương Phạt lặng lẽ lướt vào.
"Phu quân!" Trông thấy hắn, Bạch Ngôn Lê mừng rỡ nhao vào lòng hắn.
Thương Phạt đưa tay đón lấy.
Ban nãy vừa mới nghiêm túc giải quyết chuyệnh công, bây giờ nét mặt đã hoàn toàn thay đổi, cực kỳ lưu luyến, dùng cằm cọ cọ lồng ngực đại yêu.
Thương Phạt lạnh nhạt liếc mắt sang mấy kẻ còn lại trong phòng.
Đan cười bỡn cợt, khom lưng, "Thuộc hạ xin cáo lui."
Hắn đi rồi, đám còn lại cũng mau chóng đi theo, cửa phòng tự động khép lại.
Thương Phạt cúi xuống, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Bạch Ngôn Lê.
"Mùa này mà vẫn có hoa lê à?"
"Trong phủ có mấy yêu quái hoa lê." Bạch Ngôn Lê vẫn ôm Thương Phạt, ngửa đầu làu bàu oán giận, "Ngay cả chuyện này mà người cũng không biết sao?"
"Không biết." Thương Phạt quả thực không quan tâm, "Ngươi làm rất tốt."
"A!" Bạch Ngôn Lê lùi ra.
Thương Phạt nhìn y chạy đến bên một chiếc bàn lớn, ôm theo xấp giấy, "Người xem qua chút đi, trong này ghi chép những yêu tộc và con người đang nương nhờ yêu phủ.
Còn đây là vật tư mới thu được tháng này.
Thứ kỳ quái gì cũng có cả, từ răng nanh đến vảy cá.
Bão Bão nói có vài món dược liệu rất quý, người dùng được, yêu quái cũng dùng được."
"Ừ." Thương Phạt đáp qua loa, ngồi xuống ghế chủ vị.
Bạch Ngôn Lê ôm chồng giấy đi theo hắn, "Ta đã nhập hết chúng vào kho rồi.
Có yêu tộc cống nạp linh tinh thạch nhưng mà đẳng cấp không cao."
Y thao thao bất tuyệt cực kỳ tâm huyết, nhưng Thương Phạt càng nghe lông mày càng nhăn lại.
"Ta phái yêu quái đến Bắc Hoang.
Ở đó có yêu tộc không chịu nghe lệnh chúng ta.
Không nhất thiết phải bắt họ thần phục, có điều...."
"Dừng lại!" Trước khi tình hình tệ hơn, Thương Phạt giơ tay lên.
Bạch Ngôn Lê vội vã nín thít, luống cuống nhìn hắn.
Thương Phạt day day thái dương, cố gắng bình tĩnh nói, "Ngươi làm rất tốt, ta nói thế nghĩa là..." Hắn đưa tay, kéo người vào lòng, "Cứ tiếp tục làm đi, không cần phải báo cho ta."
"Nhưng mà...." Bạch Ngôn Lê vẫn kiên quyết muốn trình bày.
Thương Phạt biết y nghĩ gì, bàn tay nâng lên vẫn không thả xuống, quơ quơ vài cái, lắc đầu nói, "Người hay yêu quái khác nói gì không quan trọng.
Ta ghét mấy chuyện này.
Đừng mang nói đến làm phiền ta."
Với cái tính này của y mà sinh ra trong yêu tộc lớn thì có thể làm rung chuyển cả đất trời.
"Yêu lực của ta có chút vấn đề, đó mới là điều ta quan tâm." Lời này không phảu là giải.
Dù có khôi phục hoàn toàn, dư thừa tinh lực, hắn cũng sẽ tập trung để khiến mình mạnh hơn.
Quyền thế yêu phủ này nọ đều là vật ngoài thân.
Chẳng có gì trên cõi đời này quan trọng hơn tu luyện.
Ừm....Nói thế cũng không đung.
Thương Phạt nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, khiến y có chút hoang mang.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê đứng trước mặt rồi, nhưng Thương Phạt vẫn còn cầm lấy tay y, đầu óc bắt đầu lơ đãng.
"Tuy ta nghe cũng quen rồi." Thương Phạt lên tiếng, dùng sức một chút, đặt y ngồi lên đùi mình.
Bạch Ngôn Lê ngồi xuống, hơi kinh ngạc nhìn hắn, "Dạ?"
"Sau này đừng gọi phu quân nữa."
"Thế gọi là gì ạ?" Bạch Ngôn Lê rất tự giác, ngồi xuống rồi, hai tay lập tức vòng quanh cổ Thương Phạt.
Thương Phạt nghĩ một lúc, "Gọi tên đi."
"Thương Phạt?" Bạch Ngôn Lê thử gọi nhưng cảm thấy không quen.
"Ừ." Thương Phạt gật đầu, "Rất tốt."
"Không được." Đề tài cũ cứ thế bị gạt sang bên, Bạch Ngôn Lê cau mày tỏ vẻ không vui, "Không thân mật tí nào."
"Vậy ngươi muốn gọi thế nào?" Thương Phạt nhẹ giọng, ôm y đứng dậy.
Bạch Ngôn Lê càng siết chặt tay, hai chân lơ lửng trên không khiến y vừa bất an lại vừa mong đợi, "Gọi là Phạt có được không?"
"Được." Thương Phạt khẽ cong môi, nhẹ nhàng đáp.
Bạch Ngôn Lê cảm thấy tầm mắt mình như bị muôn ngàn ngôi sao xẹt qua, đang rõ ràng trở nên mờ mịt, cho đến khi bị tiếng gió hú làm cho sực tỉnh.
Y ôm chặt cổ Thương Phạt, cúi đầu nhìn xuống.
Ánh sáng đèn nến của đường phố dưới chân trở nên mịt mờ.
Bên ngoài Áo thành không còn trống trải như trước, dù là ban đêm nhưng cũng có thể thấy thấp thoáng mái nhà.
"Chúng ta...." Há miệng hít đầy một luồng gió, Bạch Ngôn Lê vội vàng ghé môi vào cằm Thương Phạt, "Đi đâu thế?"
"Đưa ngươi đi thư giản một chút." Giọng của Thương Phạt lại chẳng hề bị gió át đi tí nào.
"Thư giãn?" Bạch Ngôn Lê bỗng có linh cảm lạ lùng.
Thương Phạt không trả lời, ôm người trong lòng, tiếp tục bay xuyên màn đêm, cuối cùng đáp xuống một khoảng đất.
Cảm giác đã hạ cánh, Bạch Ngôn Lê ngẩng đầu lên.
Do bóng tối nên lúc đầu y không nhìn rõ cảnh vật, mãi đến khi cửa phòng mở ra rồi khép lại.
Phòng ngủ sáng đèn.
Thương Phạt nhẹ nhàng ôm y, đặt xuống giường.
Bạch Ngôn Lê chớp mắt, kinh ngạc nhìn quanh, "Đây là Bạch gia thôn?"
Chẳng phải nhà mình đây sao? Y ngồi dậy, thấy mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ, "Lâu như thế rồi mà không có tro bụi gì bám lại sao?"
Ngơ ngác hồi lâu, y mới nhớ đến đàn gà mình nuôi.
Thương Phạt đứng bên giường tự cởi y phục, lạnh nhạt nói, "Ta sai người thường xuyên đến dọn dẹp."
"Hả?" Bạch Ngôn Lê ngẩn ra, mới nói được mấy câu mà vị đại yêu trước mặt y đã....trần như nhộng rồi.
Chỉ mặc một chiếc quần, Thương Phạt lắc lắc cổ, dáng vẻ rất thản nhiên, "Ta luôn tự hỏi làm thế nào mới tìm lại được ký ức trước kia.
Trong sách của con người các ngươi có câu nhìn vật nhớ tinh.
Ta nghĩ những cảnh tượng cũ có thể kích thích ta nhớ lại chăng?"
Tiến đến, Thương Phạt chia tay ra, dáng vẻ đầy mê hoặc.
Bạch Ngôn Lê cứ thể ngẩn người, bị hắn đè dưới thân.
"Còn phải là cảnh tượng mà ta có ấn tượng sâu sắc nữa." Hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi người kia một cái, nghiêng đầu nói vào tai lời trần trụi, "Có chuyện gì để lại ấn tượng sâu hơn chuyện này nữa đây?"
"Phạt...." Bạch Ngôn Lê co quắp ngón tay đầy bất an.
"Chúng ta đã từng cùng nhau trên chiếc giường này bao nhiêu lần?"Thương Phạt ghé sát xuống, đôi môi cũng lướt đến vành tai, hõm cổ, thở ra hơi nông, "Đừng sốt ruột, làm thêm mấy lần nữa chắc là nhớ ra thôi."
"Nhưng ta vẫn....chưa chuẩn bị kỹ càng." Giọng nói lý nhí đến không nghe thấy được, Bạch Ngôn Lê bối rối xoắn xuýt hai chân.
"Ngôn Lê." Thương Phạt cúi người, nghiêm túc nói, "Nếu muốn công bằng với ngươi, ta nhất định phải nhớ lại những chuyện trước kia."
"Phạt?" Thương Phạt chưa bao giờ gọi mình như vậy, trong đầu Bạch Ngôn Lê chỉ còn lại hai tiếng dịu dàng kia, vọng đi vọng lại vô số lần, chứa chan tình cảm trìu mến, khiến y không cách nào từ chối được.
"Đây cũng là trách nhiệm của ngươi." Thương Phạt trịnh trọng tuyên bố, "Giúp ta nhớ lại, được không?"
"Vâng." Bạch Ngôn Lê vừa mới hé môi, âm thanh đã vỡ vụn.
Động tác dứt khoát, kịch liệt của Thương Phạt khiến y hơi sợ.
Mắt y đỏ hoe, không thở nổi, chỉ có thể đứt quãng thì thầm, "Nhẹ một chút...Chậm lại...đau.".