Tuy nói Thương Phạt xuất hiện ở đây có phần do không an lòng, nhưng chủ yếu vẫn là hắn muốn hóng trò vui.
Kết quả không làm hắn thất vọng.
Bạch Ngôn Lê không hoảng loạn cũng không tức giận, vô cùng điềm tĩnh, sắp xếp đâu ra đó.
Nhưng chúng ngoan ngoãn bây giờ cũng chẳng nói lên được điều gì.
Yêu quái sao có thể đối xử bình đẳng với con người, dù trước mặt nhẫn nhịn nhưng ai dám đảm bảo sau lưng sẽ không giở trò.
Hiện giờ yêu phủ vừa mới lập, lũ yêu quái cần có chốn nương thân nên dù sao vẫn phải tỏ thái độ hợp tác.
Thương Phạt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Bạch Ngôn Lê, không thể nói rõ tâm trạng lúc này ra sao.
Hắn mong thấy y oai phong trấn áp đươc yêu quái, nhưng đồng thời cũng mong y khóc lóc chạy về cầu cứu mình.
...
Việc Bạch Ngôn Lê đảm nhận là chăm sóc hậu cần, nói cách khác là việc đời sống lặt vặt chứ không phải gia thần.
Về điểm này thì y rất biết thân biết phận, gặp yêu quái mạnh thì chỉ chào một câu lấy lệ, không tiếp xúc nhiều, phải sau khi điểm danh xong mới lén quan sát.
Trong thời gian sống ở Đông Hoang, y tiếp xúc hoặc từng trông thấy yêu quái, nhưng hôm nay quả thật đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của y.
Dưới bậc thang có một cái cốc trà và hai bầu rượu có chân lon ton chạy đến.
Bạch Ngôn Lê há hốc miệng, không để ý rằng phía sau vẫn còn yêu quái đứng chờ, y vội vàng kéo Đang đang khoanh tay đứng cạnh.
"Phu chủ?" Lúc đầu Bạch Ngôn Lê rất đề phòng nhưng giờ đã thả lỏng hơn, quá trình diễn ra nhanh hơn Đan dự liệu.
Vì vậy nên khi thấy vẻ mặt hoàn toàn rụng rời của y, hắn cũng lấy làm khoái chí, "Ngài sao thế?"
Cái cốc trà đang chạy vòng vòng tại chỗ, còn hai bình rượu thì bỗng nhiên đâm vào nhau.
"Á!" Nghe tiếng động chát chúa, Bạch Ngôn Lê kinh hãi ngồi xuống, chỉ sợ hai cái bình kia tự đâm nhau sứt mẻ.
"Chuyện này...." Bạch Ngôn Lê lại ngửa đầu lắp bắp nói với Đan.
Lão điểu không thể không ngồi xuống, nhìn cốc trà và hai bầu rượu đang chạy vòng quanh kia, "Ngài định hỏi gì?"
"Những thứ này...." Cốc trà và bầu rượu mọc chân.
Bạch Ngôn Lê nhìn thật kỹ nhưng thấy chúng không có mắt, "Cũng là yêu quái sao?"
"Phải." Đan gảy gảy cái cốc, điềm nhiên nói, "Ta biết nhân loại các ngài phân biệt yêu quái bằng tinh cấp, nhưng mà số lượng chủng tộc yêu quái rất nhiều, không đơn giản như ngài nghĩ đâu."
Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê ngây như phỗng, cầm cốc trà bất cẩn ngã lăn kia lên.
Hai cái cẳng chân kỳ lạ bỗng nhiên rũ xuống, cốc trà ngoan ngoãn nằm im trong lòng bàn tay y.
"...."
Trên nóc nhà, Thương Phạt nằm nghiêng chống tay lên gò má, gật gù thưởng thức bộ dạng rụng rời của y.
Ác ý mà nói, bạn lữ của hắn bây giờ trông rõ ngu ngốc, khác hẳn với sự kiên quyết, thận trọng, bình tĩnh mọi khi.
"Nó cảm giác được ta sao?" Thả cốc trà xuống đất, Bạch Ngôn Lê phát hiện ra đôi chân đã thu trở về, giờ không khác gì một cái cốc bình thường.
"Đây là yêu quái ở tinh quái kỳ." Đan duỗi ngón tay ra quơ quơ trước mặt Bạch Ngôn Lê, "Bây giờ thân phận ngài đã khác, đừng dùng mấy cái tinh cấp đơn giản mà phân biệt yêu quái nữa, người ta cười cho."
"Tinh quái kỳ?" Trong đám yêu quái dưới kia có mấy cái nồi bát muôi chậu đang nhảy tưng tưng.
Bạch Ngôn Lê chỉnh lại cái cằm vừa rớt xuống.
Trên nóc nhà, Thương Phạt không nằm nổi nữa.
Hắn ngồi dậy, khoanh chân đầy hào hứng thưởng thức bộ dạng đần độn của bạn lữ nhà mình.
"Khác với đa số kẻ mang dòng máu yêu quái." Đan chỉ vào mình, lại hất cằm ra đám đông nghìn nghịt yêu quái đang lô chân thân, "Bọn họ sinh ra đã là yêu thú."
"Yêu thú...." Bạch Ngôn Lê biết chân thân của vị đại yêu đang ngồi cạnh mình là một con chim lớn, còn đám đông nhìn ngựa không ra ngựa, hổ không ra hổ dưới kia, nói là yêu thú cũng dễ hiểu.
"Phải, sinh ra là yêu thú, có kẻ vĩnh viễn dừng lại ở yêu thú kỳ, nhưng cũng có kẻ tu luyện được thành hình người."
Bạch Ngôn Lê nhớ đến đám hạc yêu từng tấn công làng mình, trong số chúng quả thật có tên đã biến được thành người, còn đa số đều mang bộ dạng đáng sợ của thú hoang.
Trước đây người ta nói tới yêu quái thì chỉ phân làm mấy loại, đây là lần đầu tiên y được nghe giải thích tỉ mỉ như thế.
"Còn ngươi thì sao?" Y ngẩng đầu nhìn Đan chằm chằm.
"Ta là đại yêu." Bình tĩnh nói ra thân phận của mình, Đan bảo hoa yêu dẫn một đám tinh quái đến nhà bếp.
"Đại yêu so với yêu quái hóa hình, đẳng cấp cách nhau xa lắm không?" Những cái tên đầu tiên xuất hiện trong số đều là hóa hình yêu, Bạch Ngôn Lê muốn biết sự chênh lệch thực lực giữa Đan và bọn họ.
Đan không vội trả lời, bảo Đào Bão Bão, "Dẫn mấy chậu hoa dưới kia lên đây."
Đào Bão Bão không dám cằn nhằn gì.
Y có thể gây sự với Tư Vĩ, nhưng lão điểu này thì là đại yêu, giết y còn dễ hơn hít thở.
"Để ở đây." Cáu kỉnh đặt hai chậu hoa lên thảm cỏ, Đào Bão Bão định tìm chỗ lẩn đi.
Đan ngồi xổm xuống, thuận miệng ra lệnh, "Xách hai thùng nước ra đây."
"Ngươi!" Cắn răng, Đào Bão Bão còn chưa kịp quay người thì một cái chậu có chân đã nhanh nhảu chạy ra, lúc dừng trước mặt bọn họ còn lắc lư, làm đổ mấy giọt nước.
Đan không để ý đến thái độ của hoa yêu, cầm cái chậu lên.
Bạch Ngôn Lê thấy tinh quái kỳ yêu này cũng thu chân về như cái cốc trà ban nãy, trở nên không khác gì một cái chậu thông thường.
Y không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn để ý đến động tác của Đan.
Tưới nước cho hai chậu hoa trên thảm cỏ, Đan bỏ cái chậu sang bên.
Không có mệnh lệnh gì, chậu kia lại mọc chân ra, tự quay về bếp.
Bạch Ngôn Lê, "...."
Ngài nhìn này." Đan lên tiếng gọi y.
Bạch Ngôn Lê vô thức lùi lại một chút.
Hai chậu hoa nhìn rất bình thường bỗng nhiên nhảy múa sau khi được tưới đẫm.
DÙ không nói chuyện nhưng Bạch Ngôn Lê biết chúng đang vui vẻ.
"Thứ này...." Không phải yêu quái nữa chứ! Hoa yêu? Thế là giống Đào Bão Bão ư?
"Khải linh kỳ yêu." Vừa nói, Đan vừa thô bảo ngắt một cái lá trên cây kia xuống.
Bạch Ngôn Lê giật mình.
"Ngài chớ làm vẻ mặt như ta đang giết yêu được không?" Đan xoa trán thở dài, "Khải linh kỳ yêu chỉ là yêu quái mới có chút linh trí thôi, về bản chất, chúng không khác gì cây cối thông thường, không cóc ảm giác đau đớn đâu.
Nếu nói chúng khác thực vật bình thường ở chỗ nào thì....ừm, chúng có thể phản ứng một chút với thế giới bên ngoài, chỉ một chút."
"Cho nên chúng nhảy múa khi được tưới nước?" Năng lực tiếp thu của Bạch Ngôn Lê không tệ, "Vậy ngươi đưa chúng về làm gì?"
Mấy khóm hoa này đâu thể mọc chân chạy đến, hẳn là Đan bảo Tư Vĩ đi tìm.
"Không phải ngài định trồng hoa sao?" Đan chu đáo nó, "Chúng nó vừa đẹp vừa nở hoa lâu, quan trọng nhất là yêu phủ ta sao có thể trồng chứ hoa cỏ tầm thường đây?"
"..." Bạch Ngôn Lê cạn lời.
Y không thích trồng thứ hoa tưới nước vào là nhảy nhót, con người như y không chịu nổi khi thứ gì xung quanh mình cũng nhảy tung tăng, được chứ?
"Bày một chậu trong phòng ngài nhé?" Đan lại hồn nhiên kiến nghị.
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, "Không được, bày trong sân đi." Sau khi biết đó là khải linh kỳ yêu, y bỗng có hứng thú với đời sống của hoa yêu, "Thế còn Đào Bão Bão thì sao?"
"Khải linh kỳ yêu có tuổi thọ chỉ hơn hoa cỏ thông thường một chút thôi.
Đào Bão Bão nguyên thân là một cây đào, nhưng không phải đào thường, nếu không thì dù y có tu luyện cũng không thể đến được kỳ hóa hình."
"Vậy làm sao y tu được thành như thế?"
"Có một số hoa yêu khải linh kỳ tu luyện được đến háo hình, thậm chí thành yêu soái hoặc yêu vương, nhưng rất hiếm.
Ngài nhìn cái vị mỗi ngày chỉ nhớ đồ ăn nhà ta xem, liệu y có thiên phú đến vậy không?"
Bạch Ngôn Lê không nỡ lắc đầu.
"Phần lớn hoa yêu đã không bình thường từ khi còn là hạt giống."
"Nghĩa là sao?" Bạch Ngôn Lê cực kỳ tò mò.
"Phần lớn là hạt giống từ một hoa yêu đã tu thành tiểu yêu phát tán ra.
Hoa có thông thường muốn tu thành linh trí rất khó, tu tới hóa hình trước khi kết thúc tuổi thọ còn khó hơn.
Ngày nào chưa hóa hình, tuổi tác càng cao, chúng sẽ càng mất đi cơ hội."
"..." Đã biến được thành người còn vãi hạt giống? Bạch Ngôn Lê hít sâu, không muốn tìm hiểu về hệ thống sinh sản của chúng chút nào, chỉ để tâm trọng điểm, "Cho nên tinh quái kỳ yêu là những kẻ xuất chúng trong khải linh kỳ?"
"Ngài thật thông minh." Đan nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ để Bạch Ngôn Lê phân biệt được hai loại này.
"Cho nên...." Nhìn mấy cái đèn lồng đỏ rực lăn lông lốc trước mặt, y vươn tay thăm dò, "Ta có thể hiểu là tinh quái kỳ yêu thông minh hơn nhiều sao?"
"Khải linh kỳ yêu chỉ có thể phản ứng một chút với thế giới bên ngoài, còn tinh quái kỳ yêu thì đã bắt đầu có ý thức về sự sinh tồn của bản thân." Cho nên mới chạy thật xa, tìm chốn nương thân.
Dù sao cứ lang thang bên ngoài thì không biết chừng lúc nào lại bị đập vỡ.
Bạch Ngôn Lê chỉ lên hành lang, hai cái đèn đứng đầu hàng liền tự giác quăng mình, treo lên xà nhà.
"Nếu như mấy cái bát này để trong bếp rồi vỡ...." Mới nghĩ tới đây, y đã nghẹn họng, cảm giác hoàn toàn không giống như lỡ tay làm vỡ bát đũa trước kia, cứ như mình phạm tội mưu sát.
"Không liên quan, đó là số mệnh của chúng."
"Nhưng mà..." Bạch Ngôn Lê cau mày.
"Nếu bỏ chúng một chỗ, không được ăn uống thì chúng cũng tự vỡ thôi."
"Chúng nó còn biết ăn?" Bạch Ngôn Lê sửng sốt.
"Ăn cặn thừa, hoặc là ngửi mùi hương."
"...." Quá nhiều khái niệm mới.
Bạch Ngôn Lê vuốt mặt, tò mò nói, "Yêu phủ không nhiều như vậy, thế trước giờ bọn tinh quái này sống thế nào?"
"Chúng thi thoảng sẽ tìm cách trà trộn vào nhà con người."
Thật đáng thương....Bạch Ngôn Lê bỗng nhớ ngày trước cũng có khi bát đũa trong nhà thất lạc vô cớ, liệu có liên quan không?
"Còn đèn lồng thì sao?" Rất nhiều đèn lồng đang lục tục tự tìm chỗ treo lên, cái nào không chen chân vào được thì còn trôi bập bềnh ngoài sân.
"Mỗi tinh quái lại muốn một thứ khác nhau.
Lũ đèn lồng này thì muốn yêu khí."
"Tức là mùi của các ngươi ấy hả?"
"Yêu phủ là nơi có nguồn yêu khí dồi dào nhất."
Cảm giác như lũ đèn lồng này cũng phải cạnh tranh rất ác.
Bạch Ngôn Lê trầm ngâm, "Cho nên ta cũng phải quản lý bọn chúng nữa à?"
"Khải linh kỳ yêu ngài không cần chú ý, còn tinh quái cũng chỉ có bản năng sinh tồn chứ không có cảm giác hay cảm xúc gì cả, ngài cứ coi chúng là đồ dùng biết đi thôi."
Thế thì e là còn mất thời gian để thích nghi đấy.
Bạch Ngôn Lê đứng dậy, Đan cũng đứng dậy theo.
"Ngươi còn chưa nói cho ta, sự chênh lệch của ngươi và hóa hình yêu là thế nào?"
Thấy y vẫn chưa quên mục đích ban đầu, Đan đành bất đắc dĩ nói, "Trên yêu thú là hóa hinh, trên hóa hình là tiểu yêu."
"Trên tiểu yêu là đại yêu?" Nghe không giống cách con người dùng để phân chia yêu quái chút nào.
"Đâu có dễ thế." Đan lắc đầu, "Trên tiểu yêu còn có yêu soái."
"Yêu soái?"
"Chúng có thể thu nạp một số tiểu yêu về làm thuộc hạ."
Bạch Ngôn Lê hiểu rất nhanh, lại hỏi tiếp, "Trên yêu soái là gì?"
"Kẻ có thể sai bảo yêu soái là yêu vương."
"Trên yêu vương thì sao?"
"Là đại yêu, có quyền mở yêu phủ, đồng thời thống lĩnh các yêu vương."
"Thế sao ngươi không mở phủ?" Bạch Ngôn Lê tò mò.
"Có năng lực cũng không nhất thiết phải làm." Thái độ của Đan rất kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy.
Thương Phạt là đại yêu, Bạch Ngôn Lê bỗng nói, "Trên đại yêu thì sao?"
Xem ra cách phân chia của con người trước kia rõ là quá thô sơ.
"Thượng cổ kỳ yêu, nhưng chắc là cả đời này ngài cũng không có cơ hội thấy đâu." Liếc nhìn trời, đan nhắc nhở Bạch Ngôn Lê tiếp tục công việc.
"Vậy ngươi từng thấy chưa?" Bạch Ngôn Lê quả nhiên chưa chịu buông tha.
Trước ánh mắt hiếu kỳ ấy, Đan chỉ đành thở dài, "Từng thấy một vị từ xa."
"Trên thượng cổ kỳ yêu thì sao?"
"Kiếp sau ngài cũng không thấy, cho nên đừng hỏi." Tới đây thì Đan bắt đâu mất kiên nhẫn rồi.
Bạch Ngôn Lê không vừa ý, lạnh mặt quay ngoắt người, "Tối về ta hỏi phu quân.".