Thương Phạt cắn răng.
Tuy đám thuộc hạ của hắn không dám nói gì nhưng vẻ mặt đã làm bại lộ hết suy nghĩ trong lòng rồi.
Ngay cả Tư Vĩ xưa nay vẫn luôn sùng bái hắn cũng đang cố gắng nhe răng trợn mắt, sững sờ hồi lâu mà không biết nói câu nào.
Hắn đè nén lửa giận trong lòng, siết chặt nắm đấm.
Đào Bão Bão bị hất bay đã sưng mặt trở về, rụt cổ, tiếp tục đánh giá cái yêu phủ kia bằng cặp mắt lấm lét.
"Thật...." Bởi vì Đan đã không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ "hoàng tráng" kia, Tư Vĩ mãi mới tỉnh táo lại, nghĩ một lời uyển chuyển hơn, "Thật đặc biệt."
"Ờ." Đào Bão Bão nóng lòng muốn lấy công chuộc tội, bèn nịnh nọt.
"Ít nhất là chúng ta có nhà để ở rồi."
"...." Không vui nổi, Thương Phạt có ý muốn giết yêu.
"Nhưng mà cũng không chứa được hết đám người chúng ta." Tư Vĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, lại gượng gạo nói, "Mà thực ra cũng không quan trọng lắm."
"....." Ngoài cười nhưng trong không cười, Thương Phạt bị mấy ánh mắt đầy xót thương và đồng cảm khiến cho phát điên, đang định trút giận thì tay trái rũ xuống đã bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu động viên hắn, lời lẽ vô cùng thân thiết, "Cho ta nửa ngày, ta sẽ thu dọn xong.
Ta rất thích, rất có cảm giác gia đình."
"..." Khóe mặt Thương Phạt khẽ run, Bạch Ngôn Lê vừa dứt khoát vừa trực tiếp, quay sang ôm hắn, "Người đừng kích động."
"Ta kích động cái gì?" Phất tay đẩy y ra, khóe mắt Thương Phạt cũng hơi giật.
Hắn buồn bực nói, "Trước giờ ta chưa từng nghĩ có ngày tự lập yêu phủ."
"Vâng vâng." Đào Bão Bão nhiệt tình gật đầu.
Tư Vĩ cũng đứng bên phụ họa, "Thế này thật ra cũng rất tốt."
Đan tỉnh hồn khỏi cơn ngỡ ngàng, bình tĩnh nói, "Yêu phủ có thể xây thêm được, chỉ cần ngài khuếch đại không gian ra khắp Phù Dung trấn.
"Bàn chuyện đi." Thương Phạt hít sâu trấn an bản thân, ngoắc tay một cái.
Ba yêu một người thấp thỏm lại gần.
Thương Phạt chỉ tay xuống mặt đất.
Bọn họ nhìn sắc mặt hắn, lấm la lấm lét ngồi xuống.
Thương Phạt đứng giữa, ở trên cao nhìn xuống, cố hết sức để mình trông sao có vẻ thản nhiên ung dung nhất, "Dù có yêu phủ nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày dùng đến, cho nên bất mãn với ta làm gì? Mấy dãy nhà này ta đều dùng làm nhà kho, chẳng nhẽ có lúc nào lại lôi nhà kho ra để ở?"
"Không có không có!" Đan là người đầu tiên tranh quyền trả lời trước.
"Đúng thế." Thương Phạt trầm giọng, "Tất cả những chuyện này đều đến quá đột ngột, các ngươi biết rõ nhỉ?"
"Biết ạ." Đào Bão Bão vội thưa.
"Hơn nữa, nếu cái gì ta cũng chuẩn bị hết thì còn cần các ngươi làm chi?" Với yêu lực của hắn thì bao phủ toàn bộ Phù Dung trấn cũng không thành vấn đề, vấn đề là trong giới chất không gian của hắn chỉ xấy mấy căn nhà nhỏ vậy thôi, "Tự các ngươi xây dựng lấy, các ngươi nói sao?"
Cái này thì rõ ràng là giận cá chém thớt rồi.
Ba yêu một người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tư Vĩ đứng lên thề thốt trước tiên, "Ngài nói rất đúng, nếu mọi thứ đều được ngài cũng ban cho thì chúng ta có vai trò gì chứ, rõ thừa!"
"Ừm." Híp mắt quan sát đám thuộc hạ một lần, xác định không còn đứa nào tỏ vẻ khinh thường nữa, Thương Phạt mơi nguôi một chút, "Ta đã kết hợp không gian yêu phủ với khu vực quanh đây, nhưng thứ tiếp theo phải bàn chính là...."
"Yêu kỳ." Đan đã bình tĩnh lại, nghiêm túc nói, "Đó mới là quan trọng."
Khi thành lập yêu phủ thì xây dựng chỉ là bước đầu tiên.
Phải cắm yêu kỳ xuống mới xem như tuyên cáo với đất trời.
Giới chất không gian thực ra đã bao trọn một nửa Phù Dung trấn.
Những căn nhà trong phạm vi này không còn nằm ở vị trí như lúc trước.
Có nhiều yêu phủ khi mới thành lập có diện tích không quá lớn, nhưng theo thời gian, thực lực của bản thân tôn chủ tăng cường, phạm vi cũng mở rộng theo.
Bất cứ nhà cửa, đồ đạc nào trong phạm vi đó đều thuộc yêu phủ, có thể di chuyển theo ý muốn của tôn chủ.
Thương Phạt cảm thấy có đủ nhà để ở là tốt rồi, thế mà lũ tiểu yêu thuộc hạ của hắn dám chê bôi.
"Yêu kỳ?" Bạch Ngôn Lê lần đầu nghe được khái niệm mới.
"Cũng cần có tiêu chí, bởi vì nó là biểu tượng của yêu phủ khi đối ngoại." Đào Bão Bão cũng xem như có chút hiểu biết về mặt này.
"Một khi cắm yêu kỳ xuống, mùi của gia chủ sẽ phát tán." Tư Vĩ đã thoát khỏi cú sốc, hăng hái nói, "Yêu quái cảm ứng được nơi này có yêu phủ, kẻ nào có hứng thú liền tìm đến.
Khi ấy, ngài phụ trách tiếp đón, chọn lựa, cai quản toàn bộ yêu quái."
Bạch Ngôn Lê không để tâm câu cuối, chỉ thắc mắc một từ, "Mùi?"
"....." Thương Phạt ghét bỏ ngồi xuống bên cạnh.
Bạch Ngôn Lê không hề giữ ý mà ghé lại gần, hít hít mấy cái, "Mùi gì cơ?"
Sao nghe như chó đánh giấu lãnh thổ bằng nước tè vậy?
"Là yêu khí." Đan cảm thấy mấy đứa nô bộc mà Thương Phạt thu về rõ là không được tích sự gì, "Ngài chớ lo lắng, khi khách đến, chúng ta sẽ thay ngài trấn giữ."
Nếu như để Bạch Ngôn Lê một mình tiếp đón, dù y không bị chúng ăn thịt nhưng mà cũng không phân biệt được yêu quái nào hữu dụng yêu quái nào không.
Mà thời gian để bọn họ chuẩn bị đối đầu với Nam phủ không có nhiều.
"Nghĩ ra chưa?" Yêu kỳ thế nào cũng được, chỉ cần cắm xuống thôi, Thương Phạt không muốn động não, "Muốn hình gì?"
Rõ là chẳng nghiêm túc gì hết....Mà cũng phải, các vị gia chủ này thì làm được gì, toàn không có trâu bắt chó đi cày.
Đan đành phải tự ý làm chủ, ngẫm nghĩ một hồi, hắn nhìn sang Tư Vĩ.
"...." Về mặt này thì Tư Vĩ cũng không dám lên tiếng, lão làm như không thấy ánh mắt lão điểu, rụt đầu lại.
Đào Bão Bão lại to gan hơn, vỗ tay đề nghị, "Vẽ quả đào đi!"
"Ồ, hóa ra đây là yêu phủ của ngươi!" Tư Vĩ đập y một cái không nhẹ tí nào.
Đào Bão Bão trào nước mắt, kéo tay Bạch Ngôn Lê, "Chi bằng phu chủ nói đi."
"Ừ." Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê đang ngơ ngác, cảm thấy khá hứng thú, "Ngươi nói đi."
"Ta?" Bạch Ngôn Lê tròn mắt.
Bốn yêu quái im phăng phắc nhìn y.
"Để ta vẽ xem." Quả nhiên đã có ý tưởng từ trước, Bạch Ngôn Lê nhặt một cành nhỏ, vẽ hình chữ nhật lên mặt đất, "Màu trắng đi."
"Cờ đầu hàng?" Đan vẹo đầu, "Thật hiếm thấy."
Đa số yêu phủ đều thích treo cờ đỏ rực mới máu chiến.
"Được." Thương Phạt hờ hững phán, "Vẽ thêm gì?"
Tay phải nguệch ngoạc mấy đường, Bạch Ngôn Lê vẽ một cái cây lớn chiếm trọn lá cờ hình chữ nhật, dưới tán cây còn có vải điểm lốm đốm.
"Cánh hoa?" Thương Phạt nhìn ra ngay.
"Vâng, cây hoa lê màu đen, có cánh hoa bay xuống."
"...." Thương Phạt sờ cằm, bỗng nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp người này chính là ở dưới một gốc cây hoa lê thật lớn, khi ấy hắn mới tỉnh lại.
"Liệu có...." Tư Vĩ cau mày, "duyên dáng quá không?"
Thực ra ý lão là nhìn chẳng hổ báo tí nào.
Cờ của các yêu phủ khác không vẻ đầu lâu xương chéo thì cũng gương đao giáo mác, không thì một phần cơ thể yêu quái như móng vuốt răng nanh, chứ nhà ai lại hoa bay phấp phới thế này.
"Hơi bị mơ mộng." Cờ hàng, hoa lê, lại còn hoa bay, tưởng tượng ở trên chiến trường đánh nhau túi bụi, quân lính hai bên cầm vũ khí xông pha, cái lá cờ này đúng là lạc lõng không thể tả, "Chẳng có tính uy hiếp gì ráo."
"Đâu có!" Đào Bão Bão là hoa yêu nên cứ thấy hoa thấy cỏ là y sẽ nhảy vào bầu phiếu, "Rất đặc biệt, phù hợp với khí chất yêu phủ ta."
"Khí chất gì?" Tư Vĩ thấy vẽ mười tám thanh dao găm lên mới phải đạo.
"Tao nhã." Đào Bão Bão lúc lắc quả đào trên đầu, "Không giống lũ yêu quái thấp cấp kia."
"Được." Thương Phạt không để ý mấy chi tiết lặt vặt.
Hắn đứng dậy, bước tới trước yêu phủ.
Cánh cửa lớn màu đỏ bật mở ra.
Bạch Ngôn Lê định đi theo nhưng Đan vội kéo y lại, "Chờ đã."
Bước vào sân, Thương Phạt bay lên giữa không trng.
Bạch Ngôn Lê ngửa đầu, chợt thấy một tia sáng lóe lên.
Mấy giây sau, lá cờ trắng như tưởng tượng của y liền xuất hiện, ngay cả hình vẽ bên trên cũng giống như đúc.
"Chuẩn bị đi!" Đan cao giọng cảnh báo.
"Cái gì?" Bạch Ngôn Lê vừa mới quay lại, ngay sau đó, mặt đất dưới chân y rung lắc dữ dội.
Cùng lúc đó, tiếng yêu quái gào khóc thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Cơn chấn động khiến y choáng váng ngã xuống đất.
"Phu chủ...." Đào Bão Bão nhà tới, khuôn mặt cũng trắng bệch không kém.
"Chuyện gì...." Bạch Ngôn Lê há miệng nhưng không thể nói hết câu.
Đào Bão Bão ngồi xổm xuống bên cạnh y, hét lớn, "Cố gắng một lúc."
"Cái gì?" Những âm thanh chói tai vẫn tiếp tục, toàn bộ rừng núi xung quanh Phù Dung trấn đều rung chuyển.
Bạch Ngôn Lê chỉ thấy miệng hoa yêu mấp máy mà không nghe thấy y nói gì.
"Sẽ ổn ngay thôi." Đào Bão Bão thở hổn hển, nhìn lên không trung.
Bạch Ngôn Lê bấy giờ mới để ý thấy, đang giữa ban ngày sáng rỡ mà bầu trời bỗng tối đen, ngay cả bằng mắt thường cũng nhìn thấy vô số mây đen đang vần vũ trên cao.
Người duy nhất còn đứng vững được là Đan, chứ Tư Vĩ cũng đã biến về nguyên thân là con nhền nhện, bò rạp trên mặt đất.
May sao cảnh tượng điên cuồng kia mau chóng biến mất.
Sau khi cột cờ dựng thẳng lên, mây đen dần tan đi, những tiếng rít gào cũng nhỏ dần, mặt đất bình ổn trở lại.
Thương Phạt bỗng xuất hiện bên cạnh y, xách cổ y ném tới trước cửa viện.
"Phu quân?"
"Ngươi nôn đấy à?" Thương Phạt cực kỳ ghét bỏ, che mũi của mình, sai bảo, "Hai gian trái phải của nhà này đều chứa đồ.
Ngươi kiểm kê lại, bảo chúng giúp ngươi bốc dỡ, dọn ra một gian, ta muốn ngủ."
"Được." Lau chất bẩn bên mép, Bạch Ngôn Lê không phản bác gì.
Mặt đất rung cuồn cuộn cùng những tiếng gào thét ban nãy khiến bụng dạ y chao đảo, chỉ nôn ra một chút thế đã là giỏi lắm rồi.
"Ta tạm thời ở bên ngoài." Đan lễ phép khom lưng.
"Ừ." Những yêu phủ khác khi được thành lập đều cần chuẩn bị rất nhiều, sợ là không có hắn thì mấy tên thủ hạ vô tích sự này chẳng lo nổi.
Nhưng Thương Phạt lại không quá để tâm chuyện vặt, phất tay một cái, biến ra cái ghế để nằm xuống, "Bảo bọn họ đừng vào."
"Vâng."
Đào Bão Bão đứng dười cột cờ, nhìn lá cờ tung bay kia mà cười khúc khích.
"Chu choa mệ ơi!" Tư Vĩ đang mở một trong những cái rương, kinh hãi kêu lên.
"Đây chính là linh tinh thạch à?" Bạch Ngôn Lê cầm một viên lên xem.
"Vâng, đều là đặc cấp....Lão hủ, lão hủ lần đầu tiên được thấy..." Không phải một viên, vài viên, mà là mấy chục hòm! Vừa nói, lão còn phải đưa tay chùi nước miếng.
Bạch Ngôn Lê quăng cục đá trên tay xuống.
Y là con người, mấy thứ này chẳng có giá trị gì hết.
Cầm sổ ghi chép trong tay, y nhanh chóng để lại vài nét bút.
Tư Vĩ giúp y khuân mấy cái hòm, cặp mắt vẫn dán vào chỗ tinh thạch.
"Tư Vĩ." Bạch Ngôn Lê gọi, ném một viên cho lão.
Lão nhện vội vươn tay bắt lấy, vẻ mặt ngơ ngác.
"Cầm đi." Bạch Ngôn Lê hờ hững kiểm tra đồ trong những rương khác.
"Chuyện này...." Tư Vĩ nén xúc động, run rẩy nói, "Có được không?"
Con người không biết linh tinh thạch quý giá ra sao nhưng lão thì biết.
"Ảnh hưởng gì đâu." Bạch Ngôn Lê quay đầu liếc mắt nhìn lão, cười nói, "Không phải phu quân đã nói những việc này dều giao cho ta xử lý à?"
"Nhưng..." Tư Vĩ vẫn còn do dự.
"Ừ." Đậy cái hòm xuống, Bạch Ngôn Lê quay lưng về phía lão, nói nhỏ, "Giờ ta đang quản cái nhà này đúng không?"
"Vâng." Cảm thấy áp lực như có như không từ con người trước mặt, Tư Vĩ bỗng nhiên biến sắc.
"Thế thì đừng hỏi lại quyết định của ta." Quay người, cầm cuốn sổ lên, Bạch Ngôn Lê dịu dàng nói, "Muốn làm thật tốt cho phu quân xem thì phải cùng cố gắng."
Mặt Tư Vĩ hết xanh rồi trắng, cuối cùng lại đáp một tiếng "vâng" trước nụ cười kia..