Qua lời con người này, Thương Phạt biết được chút tin tức.
Một, hắn không chỉ đơn giản là ngủ một giấc dưới tán cây, mà đã ngủ suốt năm năm.
Hai, trong năm năm này, hắn không năm im không nhúc nhích, mà mất đi thần trí, sống cuộc sống bình thường như một con người.
Ba, trong thời gian ấy, hắn đã kết khế ước trở thành bạn lữ với một con người thấp hèn.
Bốn, Bạch gia thôn nằm ở nơi vắng vẻ nhất của Hoang Phục.
Tổng kết và phân tích bốn thông tin này, điều thứ nhất quả đúng như nghi hoặc của hắn lúc mới tỉnh dậy.
Rõ ràng cảm thấy mình chỉ ngủ một giấc mà đã qua năm năm, được con người cứu, lại bị cả đám người khác coi là kẻ ngu si.
Từ lời của con người này, trong năm năm, vì biểu hiện ngờ ngệch nên tình cảnh của hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là....tại sao hắn lại mất đi yêu lực.
Còn nữa, nếu cẩn thận nghĩ lại thì hắn chỉ nhớ được rằng cách đây "không lâu", quả thật hắn đã đến Hoang Phục, nhưng cái không lâu ấy cũng là năm năm trước.
Cho nên hắn hoàn toàn không có ký ức gì về năm năm nay.
Vậy chuyện gì đã xảy ra? Vì sao hắn lại đến Bạch gia thôn?
Còn nữa, vì sao hắn bị trọng thương? Chẳng lẽ lại đánh nhau với yêu quái khác?
Nhưng không đúng.
Theo hắn nhớ thì không có kẻ thù nào ở Hoang Phục hết.
Hắn ngẩn ra hồi lâu như vậy mà nam nhân trên mặt đất kia cũng không biết đường mà chạy.
Moi được bấy nhiêu tin tức từ miệng đối phương cũng tạm coi là nhiều rồi.
Thương Phạt không muốn lãng phí thời gian nữa.
Với hắn mà nói, cái gì chưa biết thì làm rõ từ từ cũng được.
Vì sự an toàn của bản thân, cũng vì con người này có ý đồ không an phận với hắn, trước khi rời khỏi đây, hắn cần xóa bỏ sự tồn tại của y.
Hạ tay xuống, hắn nhìn đôi mắt sợ hãi tuyệt vọng của người đó.
Chỉ với một cành cây nhỏ bé, hắn có thể giết chết y dễ như ngắt cọng cỏ.
"...." Tuy sau khi tỉnh lại, Đại Cá Tử thay đổi hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là người từng bầu bạn sớm chiều với mình năm năm, Bạch Ngôn Lê vẫn nhận ra chút cảm xúc của hắn.
Y biết rõ, bạn lữ của mình thật sự muốn giết mình.
Có điều, y hết sức để trốn tránh rồi.
Y nhắm mắt, cắn chặt môi dưới.
Nhưng mà....!
Nửa khắc, một khắc trôi qua, cơn đau không thấy, mà xung quanh lại yên tĩnh lạ lùng.
Ban nãy, Thương Phạt hạ thủ lưu tình là vì còn muốn moi tin tức, giờ đương nhiêu không có ý định giữ mạng y.
Nhưng khi cành cây chạm đến cổ con người đó, hắn không thể xuống tay tiếp được.
Lồng ngực bỗng nhưng đau thắt khiến cơ thể chao đảo, trước mắt tối đen, như thể vừa bị phang một búa.
Lui lại hai bước, cành cây trên tay cũng rơi xuống, Thương Phạt đưa tay ôm ngực.
Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập rộn, vô cùng dữ dội, khiến hắn khó mà kiểm soát hơi thở.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê mở mắt, thấy yêu quái mặc áo trắng trước mặt mình dường như rất đau đớn.
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên của y là lo lắng cho đối phương.
Chuyện gì vậy? Thương Phạt quăng cành cây đi, cảm giác khó chịu lập tức biến mất.
Hắn nghe thấy tiếng nam nhân kia gọi.
Thật nực cười, không nhân cơ hội chạy đi, còn lo lắng cho mình.
Nhưng mà, cảm giác ban nãy....Nét mặt hắn khẽ biết, trừng mắt nhìn đối phương.
"Ngươi tên gì?" Nói chuyện với nhau suốt nửa giờ, cuối cùng hắn mới chịu hỏi.
Bạch Ngôn Lê không hiểu gì, thành thật đáp, "Bạch Ngôn Lê.
Bạch là màu trắng, Ngôn là ngôn từ, Lê là quả lê."
"Bạch Ngôn Lê?" Hắn gần như đay nghiến ba chữ ấy.
Bạch Ngôn Lê quên mất yêu quái này vừa định giết mình, run rẩy định chạy tới đỡ.
Thương Phạt hít sâu một hơi, mệt mỏi nâng tay phải.
Bạch Ngôn Lê chẳng hiểu sao đứng sững tại chỗ.
Nhắm mắt lại, Thương Phạt niệm vài câu.
Lúc mở mắt ra, một sợi tơ hồng như ẩn như hiện quấn quanh ngón trỏ của hắn, đầu kia thắt trên tay con người trước mặt.
Đây là sự thật ư?
"Ngươi và ta đã từng đi qua tán cây tình duyên?" Thương Phạt gằn giọng, khuôn mặt cũng vặn vẹo theo.
"Cây gì cơ ạ?"
Kiềm chế cơn phẫn nộ, hắn nghiến răng, "Ngươi nói hai ta đã ký khế ước, không phải chỉ là loại bái đường thành thân của loài người các ngươi sao?"
Ban đầu, Bạch Ngôn Lê nói khế ước, hắn không quá để tâm, chỉ nghĩ là đối phương diễn đạt nghi thức của loài người cho hắn hiểu.
Hắn là yêu quái, đương nhiên không cần coi là thật, cũng chẳng phải tuân thủ làm gì.
Nhưng làm sao biết...giữa hai người thật sự có trói buộc.
Chỉ cần buộc sợi tơ hồng này vào tay, yêu quái lợi hại đến đâu cũng không thể thoát.
"Chúng ta cũng bái đường nữa...." Nói chuyện này bây giờ có chút không đúng, vẻ mặt Bạch Ngôn Lê có chút ngượng ngùng.
Thương Phạt gắng hít một hơi, rồi lại chầm chậm thở ra, ngột ngạt điên người, "Sợi chỉ này là thế nào?"
"Chỉ nào cơ?" Từ ban nãy, Bạch Ngôn Lê đã cảm thấy động tác của Thương Phạt có chút lạ lùng.
Phải rồi! Thương Phạt hận không thể vỗ trán mình một cái.
Hắn quên mất con người không thể nhìn thấy sợi tơ hồng này.
Không có yêu lực, nhưng dù sao thân thể vẫn là yêu quái, thế giới trong mắt Thương Phạt và con người nhỏ bé này rất khác nhau.
Hắn vung tay một cái, làm biến mất sợi tơ hồng, chỉ sợ nhìn thêm một lúc sẽ không nhịn được mà đại khai sát giới.
"Cây tình duyên...." Còn Bạch Ngôn Lê thì dường như nhớ ra điều gì đó, "Là cái cây đại thủ màu đỏ rực mà người đưa ta tới bốn năm trước ư?"
"Không sai." Cây tình duyên đỏ rực từ cành đến lá, Thương Phạt nghĩ mà đau đầu, "Ta đưa ngươi đi sao?"
"Vâng, ngày sau khi bái đường, người đưa ta ra ngoài.
Tuy rằng người si ngốc, không nhận biết được phương hướng...." Nhưng ta vẫn một lòng đi theo.
Lời còn lại, Bạch Ngôn Lê không tiện nói, nhưng Thương Phạt vẫn dựa vào nét mặt y để đoán ra.
Hắn mệt mỏi lên tiếng, "Chúng ta đã làm gì?"
"Ngón tay." Y đưa ngón trỏ ra, nhỏ giọng thưa, "Người bảo ta cắn đầu ngón tay, cùng người bôi máu lên thân cây."
Nhớ lại cảnh đó, đến nay Bạch Ngôn Lê vẫn cảm thấy thật diệu kỳ, "Sau khi chúng ta đặt tay lên, cây đại thụ tuyệt đẹp bỗng nhiên rực sáng, vết thương trên tay lập tức khép lại."
"...." Thương Phạt dậm chân tại chỗ mà phát khùng, "Đệt!"
Như con người làm lễ bái đường, yêu quái kết bạn lữ cũng cần có nghi thức.
Cây tình duyên đã tồn tại bao lâu không ai biết, cũng chẳng biết tổng cộng có mấy cây.
Chỉ biết một khi trói buộc nhau bằng tơ hồng thì không thể thay lòng đổi dạ.
Dù có chặt hay đốt cháy cây tình duyên cũng thế.
Không phải chưa từng có yêu quái nào làm thử.
Cây tình duyên có thể mọc lại chỉ sau một ngày, còn kẻ cả gan mạo phạm thần thánh thì không ai không chết thảm.
Dù sức mạnh vô đối nhưng Thương Phạt là yêu quái mới ra đời không lâu, hắn không rõ lắm về phương diện này.
Nhưng ai cũng biết, kết thành bạn lữ rồi, nếu một người ra tay giết đối phương thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Bây giờ hắn không có yêu lực, nếu như bị vỡ nát yêu châu như lời đồn thì liệu còn mạng mà về Đế Kỳ không? Nhất định phải suy nghĩ kỹ.
Thuyết phục bản thân tỉnh táo một chút, Thương Phạt bỗng để ý tới chuyện khác, "Ngươi giỏi chịu đựng đấy nhỉ."
Dù khống chế sức lực rồi nhưng một cú đá của hắn cũng đủ khiến người bình thường nằm liệt.
Thế mà nam nhân Bạch Ngôn Lê kia có thể bò dậy, dù chân còn run bần bật nhưng vẫn không ngất đi.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê thấy ánh mắt hắn thay đổi, liền thở phào nhẹ nhõm, "Người đang khích lệ ta sao?"
Khích lệ ấy hả? Thương Phạt cảm thấy đầu óc con người này có vấn đề rồi.
Hắn tiếp xúc với loài người không nhiều lắm, nhưng cũng biết người bình thường sẽ phản ứng với yêu quái ra sao.
"Ngươi thật sự không sợ ta chút nào sao?"
"Ta biết..." Từng bước từng bước một, Bạch Ngôn Lê bỗng nhào tới ôm hắn, thì thầm, "Người sẽ không thật sự làm hại ta."
"...." Không ngờ đến động tác của đối phương, Thương Phạt cứng đờ người.
Nam nhân trong lòng thở hổn hển, Thương Phạt phải nhẫn nại lắm mới không ra tay giết người.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê dường như chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu ngập ngừng nói, "Người không ăn thịt con người đúng không?"
"Không ăn." Thương Phạt cực kỳ khó chịu.
Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thân cận với người hay yêu quái nào khác, liền ăn ngay nói thật, "Loài người rất hôi hám."
Hơn nữa, sau khi gạt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang lúc trước, hắn phát hiện ra thân thể mình không hề kháng cự.
xem ra năm năm nay đã xảy ra nhiều chuyện, trước mắt phải tháo bỏ những bí ẩn trên người mình.
Tạm thời chưa giết con người này được.
"Thế thì tốt rồi." Bạch Ngôn Lê yên lòng, bèn nhỏ giọng như dỗ dành con nít, "Chúng ta về nhà ăn cơm đi, được không?"
"..."
Ăn cơm ăn cơm ăn cơm.
Trong đầu y toàn cơm thôi à?
Bệnh thần kinh!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ Phục là một phương pháp phân chia đất đai thời kỳ cổ đại.
Cổ nhân không có nhận thức về địa lý đầy đủ, nên dựa vào vị trí xa gần Đế Kỳ để chia thành Ngũ Phục.
Đế Kỳ, Điện Phục, Hậu Phục, Tuy Phục, Yếu Phục, Hoang Phục.
Văn này sử dụng cách chia đất đai trong Sơn Hải Kinh, trước tiên bắt đầu chuyến phiêu lưu từ Hoang Phục..