"Người chỉ có thể giữ mạng cho y, còn vết thương này...." Tư Vĩ khó khăn nói, "Muốn lành lại thì mất nhiều thời gian."
Tang phục Bạch Ngôn Lê mặc đã rách nát.
Thương Phạt cứu người, nhưng hắn không biết chữa trị nên mấy vết thương ngoài da không có cách nào.
"Có để lại sẹo hay không?" Sau khi được truyền yêu lực, ít ra vết thương đã trông không quá kinh khủng như lúc đầu nữa.
"Vết thương lớn cỡ này...." Tư Vĩ rướn cổ lên nhìn người trên giường, "Con người rất yếu ớt, chắc mặt sẽ bị mất đi một góc."
"Ngươi có biết yêu quái nào biết chữa bệnh cho người ở Hoang Phục không?" Thương Phạt cau mày không vui.
Tư Vĩ nghĩ một chút, "Có thì có, nhưng chưa chắc y đã chịu đến đây."
"Ta cần trưng cầu ý kiến y chắc?" Thương Phạt hừ nhẹ, bàn tay đặt lên trán Bạch Ngôn Lê, "Coi như y mạng lớn, đến thế mà còn sống sót quay về được."
"...." Lúc lũ hạc yêu tấn công thì bỏ mặc, Tư Vĩ từng cho rằng tôn chủ thật sự muốn người này chết đi, nhưng giờ lại săn sóc cẩn thận như thế thì quá mâu thuẫn.
Thực ra, chỉ cần hắn không ra tay cứu chữa thì với vết thương nặng như vậy, Bạch Ngôn Lê chẳng thể sống tới hừng đông.
"Những người kia đâu?" Thương Phạt còn không nhận ra tay mình đang để trên trán Bạch Ngôn Lê, vừa hỏi vừa nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi.
"Chia nhau ra chạy, trốn về được hơn tám mươi người."
Có thể nói là bi kịch chốn nhân gian.
Bởi vì hơn mười người chết trên trấn, già trẻ trong thôn đều đi đưa tang, nào ngờ cơn ác mộng lớn hơn còn ở phía sau.
Thương Phạt nhếch môi, thờ ơ nói, "Còn lũ trẻ?"
"Không ai trốn thoát."
"Gần đây có yêu quái nào khác mới đến sao?" Nếu là đại yêu thì Thương Phạt có thể cảm nhận được ngay yêu lực, nhưng mà lũ tiểu yêu vô danh, nếu không chủ đích truy lùng thì hắn sẽ không phát hiện ra.
"Vốn là do vị đại yêu trước kia đã đóng vững gót chân ở Đông Hoang suốt trăm năm, giờ loạn như thế nào, lúc nào chẳng có yêu quái đến."
"Số người sống trên Hoang Phục cũng không nhiều lắm." Thương Phạt nhàn nhạt nói, "Cứ thế tàn sát thì mười năm tới là hết sạch con người."
"Thật ra cũng không đến mức ấy." Tư Vĩ biết tôn chủ không quá rõ về Hoang Phục, bèn giải thích, "Ở phía nam có một yêu phủ."
"Yêu phủ?" Thương Phạt khá kinh ngạc.
Nếu là yêu quái du đãng hay đại yêu lánh đời thì thôi, nhưng thành lập yêu phủ ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này, có mưu đồ gì?
"Vâng, nghe đồn chân thân của vị đó rất ghê gớm." Tư Vĩ lộ vẻ dè chừng.
Thương Phạt lấy làm tò mò, "Là gì?"
"Dạ...." Lão già cúi mặt lúng túng, "Thuộc hạ cũng không rõ."
"....." Thương Phạt cau mày, chiếc quạt trong tay phất khẽ, đánh lão bay xa ba bước, ghét bỏ bói, "Ngươi dù gì cũng là nô bộc đầu tiên của ta."
Tiếc chẳng thể mài sắt thành thép, lại vì Bạch Ngôn Lê nắm chặt vạt áo nên hắn cũng không thể đứng dậy khỏi giường, chỉ đành trừng mắt nhìn lão già lồm cồm bò dậy.
Thương Phạt lạnh lùng nói, "Lần sau ít nhất cũng phải cho ta biết là con vật ghê gớm gì."
"Vâng." Nghe tôn chủ gọi vị phía nam kia như loài côn trùng vậy, Tư Vĩ chỉ biết run rẩy cúi người.
"Lập yêu phủ ở cái chỗ này...." Thương Phạt không giúp Bạch Ngôn Lê thay áo, chỉ đăth y lên giường nên y vẫn mặc bộ đồ tang rách tươm dính máu.
Hắn cũng không chu đáo đến mức đắp chăn cho người kia.
Hôn mê do mất máu quá nhiều nhưng cơn lạnh khiến Bạch Ngôn Lê liên tục giãy dụa trong giấc ngủ.
Thương Phạt không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm lão nô bộc đang khúm núm ngoài cửa, cân nhắc nói, "Yêu quái ai chẳng muốn chen chân vào trong, chẳng lẽ kẻ này chỉ thích ra vẻ ta đây?"
Trong phòng chỉ có một mình, Tư Vĩ chẳng còn cách nào khác ngoài đáp lời tôn chủ, "E rằng thứ gã theo đuổi không giống người thường."
"Theo đuổi cái gì?" Thương Phạt cau mày.
"Dạ...." Tư Vĩ có chút sợ sệt nhưng vẫn trả lời đàng hoàng, "Theo cách nói của con người là, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi rồng."
"...." Thương Phạt hối hận rồi, xem ra hắn có mắt như mù mới chọn lão làm nô bộc.
Tư Vĩ bị hắn nhìn đến co rúm người lại.
Thấy lão sắp biến thành con nhện lẩn đi, Thương Phạt cuối cùng mới buông tha, dời mắt sang chỗ khác, hờ hững nói, "Ngươi tưởng ai cũng an phận, không có tiền đồ như ngươi chắc?"
Yêu quái ngàn năm mà lại trốn ở Hoang Phục, tu vi có bấy nhiêu.
Tư Vĩ ở Hoang Phục thì còn có thể ra oai, chứ đến Tuy Phục hay Hầu Phục thì sẽ bị bóp chết như con kiến.
Bạch Ngôn Lê từng cảm thán yêu quái sống mới sung sướng làm sao, nhưng thật ra chẳng hơn kém gì con người.
Sự phân chia chủng tộc trong các loài yêu quái tuy không rõ ràng, nhưng đẳng cấp về thực lực lại rất nghiêm ngặt.
Muốn có tu vi tốt, trừ huyết mạch bẩm sinh ra còn liên quan đến nơi sinh sống.
Linh khí càng dày, càng dễ tu luyện.
Lấy Đế Kỳ làm trung tâm, Điện Phụ, Hầu Phục, Tuy Phục, Yếu Phục, Hoang Phục, càng ra xa linh lực càng mỏng, cho nên phàm là yêu quái, ai cũng muốn chen vào bên trong.
Loại yêu quái an phận thủ thường như Tư Vĩ không nhiều.
Thương Phạt không cho rằng một kiểu người như thế lại đi thành lập yêu phủ.
"Thuộc hạ...." Tư Vĩ còn định cãi vài câu.
Người hôn mê phía sau Thương Phạt bỗng nhiên cất tiếng rên rỉ.
Thương Phạt lập tức quay lại.
Đôi môi không chút sắc máu của Bạch Ngôn lê khẽ mấp máy, tựa như muốn nói gì.
Thương Phạt cúi xuống, gần như nằm sấp xuống người y.
Nghe được toàn thứ linh tinh Bạch Ngôn Lê lảm nhảm trong lúc mê man, nào là đau nào là lạnh, nhưng xuất hiện nhiều nhất, rõ ràng là hai chữ "phu quân."
"Chắc phu chủ sẽ sớm tỉnh lại thôi." Tư Vĩ biến lại thành con nhện, trốn lên xà nhà.
Thương Phạt ngồi thẳng lưng tại đầu giường, đắp chăn cho y.
Bạch Ngôn Lê liền theo bản năng mà rúc về phía hắn.
Thấy trán y lấm tấm mồ hôi lạnh, Thương Phạt do dự một chút, vẫn quyết định đặt tay lên đó.
Trên xà nhà, tư vĩ có chút bận tâm, "Ngài cứ dùng yêu lực sưởi cho y như thế thì sẽ hao tổn bản thân."
Chẳng qua chỉ là đau thôi, không giúp thì y cũng chẳng chết được.
"Ta luôn cảm thấy khó chịu." Tạm thời Bạch Ngôn Lê vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Thương Phạt có thể lên tiếng, "Móng vuốt của lũ rác rưởi đó đã chạm vào bạn lữ của ta."
"...." Không phải tự ngày lựa chọn thế hay sao, giờ lại trách chúng nó.
Con nhện màu đen lẩm bẩm trong bụng.
Thương Phạt chẳng nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đã thấy tức giận một cách khó hiểu, nhất là khi mùi của yêu khí khác cứ tản mát trên người đối phương, hắn thật sự muốn nổ tung, cau mày nói, "Ta không muốn thừa nhận y là bạn lữ của ta, nhưng trên thực tế chính là như vậy, cho nên lũ rác rưởi kia sao dám động đến y?"
Ngày hôm qua ngài không có nói thế đâu! Nhưng Tư Vĩ không dám tranh luận, trong lòng thầm thắp nến cho bầy hạc.
Không sai, tôn chủ lão chính là kiểu người thay đổi chính kiến xoành xoạch như vậy đó, quen đi, nhé.
"Haizz" Thương Phạt chìa tay, một chiếc quạt xương màu đen xuất hiện trên tay hắn.
Ngắm nghía cây quạt, hắn bỗng nhiên gật gù lẩm bẩm mấy câu, "Vẫn phải làm thịt chúng mới vui vẻ được."
"...." Tư Vĩ lặng lẽ bò bò trốn trốn trên xà nhà, kiếm một cái hốc nhỏ giăng tơ, xem như mình không tồn tại.
Mà nói lại thì lão cũng ghét cái hành vi lãng phí đồ ăn cua lũ hạc kia, giết người xong mà không ăn thit, đáng bị trời phạt.
Chúng bây xem, hậu quả nhãn tiền.
"Cho nên...." Ngẫm nghĩ một lúc xem phải làm thế nào, Thương Phạt quả nhiên thấy thoải mái hơn.
Nhìn người đang ngủ mê, hắn lại có chút thất vọng, "Ngày mai y lại không dậy làm đồ ăn cho ta được rồi."
Lúc này lại đi nhớ đồ ăn?
Tư Vĩ âm thầm hạ một bậc đánh giá với vị tôn chủ này.
"Rõ là vô tình.".