Tại nơi họp mặt của bảy vị tinh chủ Hạo Nguyệt.
"Ta không đồng ý!"
Tiếng nói vang vọng trong hang núi.
Nhờ một tia sáng chiếu rọi từ trên đỉnh hang xuống, có thể thấy loáng thoáng bảy bông hoa sen lơ lửng cách mặt đất chừng năm thước.
Khi tiếng nói cất lên, bông hoa sen nơi người đó ngồi cũng tỏa sáng.
"Lúc trước đã thống nhất rồi, sau khi kết thúc kế hoạch Đại mộng hồi thì phải để hắn tự do quay về Đế Kỳ, ngay cả chuyện Thập Ngũ châu cũng không nên khiến hắn liên lụy.
Bây giờ hắn đã giúp chúng ta giết Loan Cương rồi, các ngươi còn tính bước tiếp theo? Bước tiếp theo nào?"
"Đó chẳng qua là quyết định của một mình Thiên Xu." Một giọng khác vang lên, cũng như người ban nãy, bông sen nơi hắn đứng cũng sáng lên cùng tiếng nói.
"Không làm như thế, chúng ta đâu có cách nào tiến vào Quy Vô?" Một bông hoa sen nữa cũng sáng lên, có thể thấy được người ngồi trên đó là một nam nhân trẻ tuổi.
"Nói chung," Nam nhân đã lên tiếng lúc đầu lên tiếng lại lần nữa mở miệng, sắc mặt vô cùng khó chịu, "Không thể tiếp tục lợi dụng hắn nữa."
"Ngươi định thế nào?" Bông sen trong góc vang lên, kèm theo giọng nói lạnh lùng.
"Nói sự thật cho hắn." Nam nhân nọ thấp giọng đáp.
"Nói thật với hắn? Ngươi điên rồi à?" Bông hoa sen bên kia lại sáng.
"Có gì mà không thể nói cho hắn biết." Thiên Cơ lên tiếng, hờ hững nhìn những người còn lại, "Thương Phạt không giống những yêu quái khác.
Từ khi ơ Hoang Phục tới nay, các ngươi đều đã thấy hết mọi hành động của hắn.
Hắn thật sự yêu Thiên Xu, vì sao chúng ta không tin tưởng hắn sẽ vì tình yêu này mà bằng lòng giúp đỡ?"
"Giúp đỡ?" Bông sen đối diện sáng lên, nam nhân trẻ tuổi cười lạnh, "Sau khi kế hoạch phơi bày, hắn đối xử với Thiên Xu ra sao, chúng ta cũng biết cả.
Ngay khi thoát ra khỏi lồng giam, điều đầu tiên hắn làm là giải tán Đông phủ, bỏ mặc Thiên Xu giữa vòng vây của bao nhiêu yêu quái.
Yêu quái vốn là giống loài tùy tiện ngông cuồng, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng hắn lại có tình cảm với con người chúng ta?"
"Phải, yêu quái đều là bọn máu lạnh vô tình, có thể cắn xé cả đồng loại, huống chi là con người."
"Nếu là chuyện dễ dàng,có thể hắn sẽ đồng ý, nhưng mà Thiên Cơ." Một bông hoa sen khác sáng lên, nam nhân có giọng nói khàn khàn lên tiếng, "Muốn vào Quy Vô phải trả cái giá gì, ngươi và ta đều hiểu rõ."
"Tại sao không thử một lần? Chúng ta đã làm trái ý nguyện của Thiên Xu, lôi kéo Thương Phạt vào chuyện Thập Ngũ châu, không thể lặp lại lần nữa.
Trước khi chết, Thiên Xu đã hạ lệnh chấm dứt mọi chuyện sau kế hoạch Đại mộng hồi, các ngươi...."
"Bạch Ngôn Lê đã chết!" Không đợi hắn nói hết, bông hoa sen đối diện đã sáng lên, người ngồi trên đó giận đỏ con mắt, "Y chết rồi, chỉ vì cứu tên yêu quái lỗ mãng kia, chết một cách vô giá trị.
Ý nguyện? Người chết thì có ý nguyện gì?"
"Phải, y đã chết." Thiên Cơ cũng nổi giận, "Chúng ta phải tiếp tục lợi dụng một người chết ư?"
"Ngươi muốn cược?" Một giọng nói dịu dàng khác vang lên, cùng với tiếng thở dài, "Ngươi dựa vào cái gì để cược? Ngươi hay Bạch Ngôn Lê, hay tất cả những người ngồi đây, ai trong số chúng ta có tưa cách để cược?"
Thiên Cơ nín lặng.
Giọng nói kia dừng lại, rồi lần nữa thở than.
"Chúng ta liều lĩnh vì thứ gọi là tình cảm ấy sao? Đáng cược vào tình cảm của một yêu quái, nếu như thất bại thì sao? Chúng ta có gánh được hậu quả không?"
Vì lời này, Thiên Cơ không còn gì để nói.
Đài hoa sen lại sáng lên, nam nhân ngồi trên đó cúi đầu đau thương nói, "Hạo Nguyệt đã được thành lập từ ngàn năm trước, đời này qua đời khác, chúng ta đã chết mất bao nhiêu người? Thiên Cơ, đã bao lâu ngươi không đến nghĩa địa rồi?"
Thiên Cơ cắn răng, không nhận ra mình dùng sức đến mức miệng sực mùi máu.
Rất nhiều thành viên của Hạo Nguyệt chẳng có lấy nổi cái tên, chỉ có một cái danh hiệu.
Dù thân phận cao hay thấp, một thành viên chết đi sẽ được dựng một cây cột trắng.
Ngàn năm qua, khắp thũng nghĩa địa đã tràn ngập những cột trắng trải dài mênh mông vô hạn.
Có người chết bi tráng hào hùng, có người chết chẳng một ai hay.
Khi sống không ai giống ai, khi chết lại đồng nhất một màu.
Thậm chí có những ngôi mộ chẳng có thi thể, chỉ một cây cột trắng dựng lên để biết rằng người ấy vẫn còn được nhớ đến.
Tre già măng mọc, mỗi thành viên gia nhập Hạo Nguyệt sẽ được dẫn đến thăm nghĩa địa vào ngày đầu tiên.
Trước khung cảnh ấy, không ai không chấn động tâm can.
"Ngươi nên về mà gặp các tiền bối ở nghĩa địa, nói cho họ biết, liệu họ có đồng ý để ngươi đánh cuộc hay không? Có gửi gắm hy vọng vào một yêu quái hay không?"
Từng người chất vấn khiến Thiên Cơ không thể đáp lời.
Chỉ là, mỗi khi nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Thiên Xu trước khi rời đi, hắn vẫn không cam lòng.
"Ngươi biết ta vui mừng đến thế nào không?" Giọng nói khàn khàn lại cất lên, "Vui mừng vì chúng ta là thế hệ thất tinh này sao? Nếu như nói giải phóng loài người là cầu thang cao ngàn bước, chúng ta cùng vô số thất tinh của Hạo Nguyệt nhiều đời nay dùng tính mạng mình lót từng viên gạch để xây nên.
Cuối cùng, những người tiền nhiệm đã buộc phải dừng chân khi cầu thang ấy còn dang dở, Họ vùng vẫy hết sức, nỗ lực hết sức, ngập tràn hy vọng nhưng cũng chìm trong thất vọng.
Họ làm tất cả chỉ để đến gần với sự giải phóng, dù chỉ một bước thôi."
"Chúng ta không hề ưu tú hơn bọn họ, chúng ta cũng phải đi từng bước một cách khó khăn, nhưng may mắn chúng ta đã là bước cuối cùng rồi.
Chúng ta chỉ cần xây thêm một cái bục nữa mà thôi.
Đó là công lao của chúng ta ư? Không, ngươi và ta đều hiểu, chúng ta đã đi tới bước thứ một nghì, là nhờ có 999 bước trước kia.
Vậy mà bây giờ, vào thời khắc quan trọng nhất, ngươi nói với ta ngươi muốn đánh cược? Vậy xin ngươi nói ta hay, chúng ta chết rồi, làm sao đối mặt với những xác chết được chồng chất dưới chân bậc thang?"
"Nhưng mà...."
"Nếu như ngày đó người sống sót rời thung lũng không phải chúng ta mà là bảy người khác, họ sẽ làm thế sao? Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, họ chủ động giao quyền quyết định sự thành bại cho một kẻ khác sao? Ta hy vọng ngươi vẫn chưa quên, chúng ta thoát ra được là vì đã đạp lên hài cốt của các huynh đệ."
"Kế hoạch là kế hoạc, mãi mãi chỉ là kế hoạch.
Từ khi nào...." Thiên Cơ hít sâu một hơi, "Từ khi nào chúng ta đã không còn muốn tin vào tình cảm nữa?"
"Bất cứ thứ gì tồn tại tình cảm đều sẽ có sự biến đổi không thể khống chế, khác với những kế hoạch được xây dựng bằng lý trí.
Không ai biết điểm cuối của tình cảm là gì, nhưng chúng ta, toàn bộ Hạo Nguyệt từ trước đến nay luôn sống trên đầu mũi dao, chúng ta không đủ sức gánh thêm biến cố nào nữa." Giọng nó khàn khàn kia dừng một thoáng, "Kế hoạch Đại mộng hồi chết yểu cũng vì lẽ đó.
Thiên Xu là người ưu tú nhất trong số chúng ta, nhưng kết cục của y ra sao?"
Sau đó, không còn ai mở miệng nữa.
Cái chết của Bạch Ngôn Lê đã thành cái gai trong lòng hết thảy lãnh đạo của Hạo Nguyệt.
"Con người có thể sống sót lâu dài trước sự cai trị của yêu quái, Hạo Nguyệt được thành lập, tất cả những thứ đó đều là nhờ vào tình cảm." Thiên Cơ nhắm mắt, thấp giọng nói, "Ta và ngươi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau vì tình cảm.
Tất cả những người gia nhập Hạo Nguyệt đều vì tình cảm giành cho những người thân đã bị yêu quái tước đi tính mạng.
Con người chúng ta nắm giữ nhiều cảm xúc phong phú hơn yêu quái.
Chính vì lẽ đó, chúng ta bền chặt keo sơn, còn yêu quái thì chia năm xẻ bảy.
Không vì tình cảm, chủng tộc ta đã chẳng sinh sôi được đến ngày hôm nay."
"Cho nên." Thiên Cơ mở mắt, nhìn vào bóng tối, "Chúng ta sẽ vứt bỏ chúng ư? Chúng ta vì mục đích sau cùng mà bỏ đi giá trị cốt lõi?"
"Những lời này?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, đài hoa sen tỏa sáng chiếu rọi gương mặt của nam nhân trẻ tuổi.
Bảy vị tinh chủ hiểu rõ lẫn nhau, đương nhiên biết với tính cách của Thiên Cơ thì sẽ chẳng đời nào nói những câu như thế.
"Trước khi Thiên Xu chết, y đã tìm ta nói chuyện.
Y hỏi ta, có phải chúng ta đã sai rồi hay không? Có phải y đã sai rồi hay không...."
Nhắc đến Bạch Ngôn Lê, hang động một lần nữa chìm trong sự yên ắng.
Thiên Cơ siết chặt chiếc lục lạc bạc trong tay, "Y đã nhìn ta như thế, rồi hỏi ta, Thiên Cơ à, chúng ta căm hận yêu quái máu lạnh vô tình, nhưng sau những sinh vật tự xưng là giàu tình cảm như con người chúng ta cũng không tin vào tình cảm chứ?"
"Y tin, nhưng y cũng vì thế mà chết..." Giọng nói khàn khàn kia đáp lại, không tức giận, chỉ thở dài, "Lão đại sắp thức tỉnh, thay vì ở đây tranh cãi với nhau, đợi ngài ấy tỉnh lại rồi quyết định."
...!
"Tôn chủ, rốt cuộc ngài định làm gì?" Sau khi giết Loan Cương được hơn mười ngày, Thương Phạt dẫn hai vị thuộc hạ cùng hồ yêu bảy trăm tuổi đi lang thang khắp Hầu Phục, dọc đường du sơn ngoạn thủy, ăn uống no say, chẳng hề vội vã.
Tư Vĩ lo ngay ngáy nhưng không dám phá ngang nhã hứng của chủ, chỉ đành kéo Chu Yếm tới lén lén lút lút bàn chuyện.
Chu Yếm phiền không chịu nổi, không thả lỏng được chút nào.
Tộc trưởng tộc Loan Điểu kia bị bắt cóc khỏi địa bàn của chính mình rồi giết giết.
Sau khi bọn họ rời thôn làng bỏ hoang kia, đại quân đã đuổi đến.
Trong mấy ngày ở Điện Phục, bọn họ thấy gần như ngày nào cũng có chuyện xảy ra, ngay cả những vùng lân cận Điện Phục cũng bị ảnh hưởng.
Từ Điện Phục đến Hầu Phục, Chu Yếm có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt ở khắp mọi nơi.
Rất nhiều yêu tộc hoảng loạn, các yêu phủ nhận lệnh truy tìm kẻ khả nghi trong lãnh địa của mình.
Ấy thế mà tôn chủ lại không chịu về Đế Kỳ, cứ dẫn bọn họ đi lang thang khắp nơi.
Hồ Liễu thì trái lại, vô cùng vui sướng, suốt ngày tung tăng tìm vui, khiến cho lão nhện đang đứng đống lửa ngồi đống than càng sốt ruột.
Đến ngày thứ hai lăm, thấy tôn chủ lại dắt bạch tố chuẩn bị đi nơi khác, Chu Yếm mới không nhịn được, chạy đến chặn đường.
Thương Phạt rũ mắt nhìn tên thuộc hạ.
Chu Yếm hình như đã gầy xọp đi, vành mắt thâm đen ngửa đầu nhìn hắn, "Bất kể ngài có ý định gì, chúng ta cũng sẽ phò tá ngài.
Nhưng liệu ngài có thể nói trước cho chúng ta biết được không, để chúng ta còn chuẩn bị tâm lý?"
Dự định gì?
Thương Phạt cong khóe môi, tựa như cười nhưng không phải cười.
Hắn cũng không trả lời thuộc hạ, chỉ nhìn đăm đăm vào phía trước.
Dự định gì? Những điều Loan Cương nói hôm ấy khiến hắn nghĩ gì?
Nếu như sự tồn tại của trụ trời thật sự quan trọng đến thế, vậy thì có thể giải thích được mọi hành động vô lý trong kế hoạch của Hạo Nguyệt bất lâu nay.
Cho nên không thể không nhắc tới cái chết của Bạch Ngôn Lê.
Có hai khả năng, một là cái chết của Bạch Ngôn Lê chỉ là một kế hoạch, thế thì cũng có hai kết quả tương ứng..
Một, Bạch Ngôn Lê đã chết thật sự.
Hai, Bạch Ngôn Lê vẫn chưa chết.
Nếu là cái thứ nhất, tên điên này dùng tính mạng của chính mình để làm con tốt thí.
Y hiểu rõ hắn sẽ đau khổ ra sao khi y chết đi.
Y làm tính kế hắn đến tận lúc chết, có thể thấy Bạch Ngôn Lê từ đầu đến cuối vẫn luôn nói dối.
Y không yêu hắn, hoặc là không yêu hắn đến mức ấy.
Bởi vì nếu yêu, y không đời nào dùng tính mạng của mình để làm tổn thương bạn lữ.
Nếu như Bạch Ngôn Lê chưa chết, thế thì càng chẳng phải nói.
Điều đó chứng tỏ, những yêu đương tình tứ y luôn miệng nói bấy lâu chỉ là một đống rác rưởi.
Tất nhiên vẫn còn một khả năng thứ ba.
Cái chết của Bạch Ngôn Lê không phải là kế hoạch.
Y thật sự đã dừng hẳn kế hoạch Đại mộng hồi, cũng thật sự chết để cứu hắn.
Nếu là như thế, đúng là hắn vẫn rất khó chịu, nhưng ít nhất hắn được an ủi ở chỗ, tất cả những gì hắn trải qua mấy năm nay không phải trò hề.
Tình yêu là thật, người yêu cũng là thật.
Vậy thì hắn có thể thanh thản quay về Đế Kỳ, chuyên tâm tu luyện, cố gắng hết sức để thay đổi tình cảnh của con người, thay y bảo vệ Hạo Nguyệt.
Hắn cũng không cần tìm câu trả lời.
Nếu là khả năng đầu tiên, vậy thì giết Loan Cương sẽ không phải bước cuối.
Sau kế hoạch này sẽ có kế hoạc tiếp theo.
Một quân cờ mạnh như hắn mà không tận dụng thì Hạo Nguyệt là lũ ngu.
Cho nên hắn mới tiếp tục ở ngoài lang thang, chẳng bao lâu Hạo Nguyệt sẽ tìm đến.
Thương Phạt cứ chờ xem.
Đương nhiên tạm thời hắn không có ý định nói cho đám thuộc hạ, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.
Chu Yếm không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lệnh hắn, do dự một chút rồi lui ra.
Lang thang qua mấy thành trấn nữa.
Hồ Liễu chẳng hề có chút ý định rời đi.
Thương Phạt chờ thêm mấy nagfy.
Cuối cùng, một buổi trưa nọ, có người va phải Tư Vĩ trên đường đi.
Ban đầu lão nhện cau có nổi giận, nhưng nam nhân cao lớn kia nói có mấy câu, Tư Vĩ lập tức biến sắc, chạy đến trước mặt hắn nói nhỏ.
Hồ Liễu tay cầm chân gà nướng, vừa ăn vừa nhìn người kia, tiện thể kéo ống tay áo Tư Vĩ, "Đang đi đây đây?"
"Ngài ăn của ngài đi." Tư Vĩ nổi cáu.
"Là người của Hạo Nguyệt à?"
"...."
"Các ngươi là yêu quái mà cứ dây dưa với đám người này." Mấy hôm nay, Hồ Liễu nhận thấy thái độ của Thương Phạt đối với mình khá hơn một chút nên cũng lắm lời hơn, "Thực ra ta rất tò mò, điều gì khiến tôn chủ các ngươi giúp đỡ con người như thế?"
"Ngài dừng bước." Tư Vĩ bỗng nhiên quay người lại, giang tay ra.
Hồ Liễu cắn miếng đùi gà, nhìn Thương Phạt đi vào căn nhà trước mặt, "Lão không vào à?"
"Ta phải ở đây canh chừng ngài." Tư Vĩ trợn mắt nhìn Hồ Liễu, cực kỳ oán giận.
Nếu không phải có con hồ ly dai nhách này, không chừng lão đã có thể cùng đi vào với tôn chủ như Chu Yếm, để xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nói đến Hạo Nguyệt, đám người này cũng đúng là dai như đỉa, phu chủ chết rồi còn không chịu buông tha.
Lão có cảm giác nếu tôn chủ cứ không dứt khoát như thế thì chẳng có chuyện gì tốt lành.
Thành viên của Hạo Nguyệt dẫn đường cho khách vào rồi vươn tay ra hiệu mời đi tiếp.
Thương Phạt nhíu mày.
Chu Yếm chủ động bước tới mở cánh cửa ra.
Thương Phạt vào phòng.
Bên trong không giống bày trí của một nông gia bình thường.
Gian phòng này chỉ có vài cái ghế.
Nam nhân trẻ tuổi ngồi ở ghế chính, xung quanh có không ít người đang đứng, mặc trang phục của thành viên Hạo Nguyệt.
"Chào ngài." Thấy hắn bước vào, nam nhân chủ tọa đứng dậy hành lễ.
Thương Phạt híp mắt, những thành viên Hạo Nguyệt còn lại cũng đồng loạt đứng lên, không chờ hắn đáp lại đã chủ động lui ra.
Sắc mặt Thương Phạt rất khó coi, quét mắt một cái.
Chu Yếm vội mang cái ghế đặt xuống chính giữa.
Nhìn hắn vắt chân ngồi xuống, nam nhân trẻ tuổi cười khẽ, bước tới, "Xin tự giới thiệu một chút, ta là Hạo Nguyệt Thiên Tuyền."
Nếu không kể đến vị thủ lĩnh tối cao thì Thiên Tuyền đứng thứ hai, chỉ sau Bạch Ngôn Lê.
Nhưng Bạch Ngôn Lê đã "chết", hắn thành người đứng đầu.
Cho nên....!
"Chuyện gì?" Thương Phạt dứt khoát hỏi thẳng, không có tâm tình nói chuyện phiếm.
"Vì sao ngài không về Đế Kỳ?" Giọng Thiên Tuyền khàn khà, tướng mạo lại khá nữ tính.
Thương Phạt à một tiếng, "Việc của ngươi chắc?"
"Nếu ta có thể được tự do như ngài thì tốt rồi." Nam nhân kia mang ghế đến ngồi đối diện hắn.
"Bớt dông dài đi." Thương Phạt hết kiên nhẫn, "Không có gì để nói thì ta đi đây."
"Liệu ngài có nghĩ tới việc...." Sửng sốt một giây, như thể không ngờ hắn khó ở như thế, Thiên Tuyền đành thôi mời chào, nói thẳng, "Hồi sinh Bạch Ngôn Lê không?"
"Hồi sinh?" Thương Phạt thoáng run lên, cau mày, "Ngươi nói hồi sinh?"
Nhìn hắn không có vẻ quá kích động hay kinh ngạc, Thiên Tuyeefm mỉm cười, trong lòng tính toán đủ mọi phương án, khẳng định, "Đúng, hồi sinh."
"....!" Thương Phạt nheo mắt ngờ vực, "Hồi sinh như thế nào?"
Cho rằng hắn thực ra rất kích động nhưng không muốn tin, Thiên Tuyền giải thích cặn kẽ, "Sau khi chúng ta kế thừa vị trí thất tinh của Hạo Nguyệt, để tránh xảy ra những biến cố bất ngờ, chúng ta ký gửi linh hồn vào một phù khí đặc biệt."
"Cho nên?" Giọng Thương Phạt hơi khàn đi.
Thiên Tuyền vẫn luôn quan sát hắn, thấy hắn cuối cùng cũng có chút xúc động, thở phào trong lòng, "Nhưng phải trả một cái giá rất lớn mới hồi sinh y được."
"Làm cách nào? Y đã chết rồi." Vẻ mặt Thương Phạt đầy hoài nghi, nhưng bàn tay lại siết chặt, không ngăn được sự run rẩy khe khẽ.
"Chỉ cần ngài bằng lòng trả giá, Bạch Ngôn Lê có thể hồi sinh trong một thân xác khác."
"Thân xác khác?" Thương Phạt hít sâu một hơi, nhìn Thiên Tuyền đăm đăm, "Thiên Cơ trong tổ chức của các ngươi đã nói cho ta biết, Bạch Ngôn Lê đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng không còn sót lại."
"Đó là bởi để hồi sinh thì phải trả một cái giá lớn.
Bạch Ngôn Lê không chết vì tổ chức nên lão đại sẽ không chịu dùng đến pháp thuật kia."
"Ngươi nói lão đại?"
"Là thủ lĩnh thật sự của Hạo Nguyệt."
"Y có cách hồi sinh Bạch Ngôn Lê?"
"Vâng."
Thương phạt trầm mặc, "Ngươi tìm ta để làm gì?"
"Ngài muốn hồi sinh cho y không?" Thiên Tuyền không đoán được suy nghĩ của vị đại yêu trước mặt.
Dựa vào những thông tin tổ chức thu thập được, vị đại yêu này tâm tính đơn giản như trẻ con, sao lúc này lại có vẻ vui giận khó lường thế.
"Ngươi nói xem?" Thương Phạt cắn răng, cúi đầu, "Nếu không có mực đích gì thì vì sao lại muốn ta đi Thập Ngũ châu giết Loan Cương?"
Thiên Tuyền không thấy rõ mặt hắn.
Y ngẫm nghĩ một hồi, thở dài nói, "Thực ra ta mời ngài tới để hỏi xem, liệu ngài có bằng lòng vì y mà...."
"Ngươi muốn ta làm gì?" Thương Phạt ngẩng đầu, dường như đã hạ quyết tâm.
"Giúp chúng ta tiến vào Quy Vô."
"Quy Vô?" Thương Phạt nhíu mày, giọng điệu khá bình tĩnh.
"Quy Vô là trung tâm của Đế Kỳ, được ba nhà con cháu yêu thần bảo vệ."
"Vì sao lại nhờ ta?"
"Muốn mở Quy Vô phải gõ vang chuông Bàn Thiên.
Con người không gõ được chuông này, mà yêu quái bình thường cũng không.
Muốn gõ chuông thì phải là con cháu mang huyết thống yêu thần.
Ngài...hẳn là như thế."
"Các ngươi nhờ ta gõ chuông?" Thương Phạt cười lạnh, "Để hồi sinh cho tinh chủ của chính các ngươi, có buồn cười không?"
"Tình cảm giữa thất tinh chúng ta vô cùng sâu đậm, có lẽ khi còn sống y đã nói với ngài rồi.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, Thiên Xu đã phải lòng ngài, điều này khiến lão đại không chấp nhận hủy đi các thánh khí khác để hồi sinh y.
Nhưng nếu ngài giúp chúng ta vào Quy Vô, có thể lão đại sẽ thay đổi ý định."
Thương Phạt không đáp ngay.
Thiên Tuyền cũng không thúc giục hắn, chỉ đau buồn nói, "Không còn nhiều thời gian nữa."
"Nghĩa là sao?"
"Người chết càng lâu, khả năng sống lại càng thấp."
"Chết đi rồi sống lại, ngươi cho rằng." Thương Phạt đứng lên, phất tay quay lưng lại, "Ta sẽ tin vào chuyện hoang đường như thế sao?"
"Con người lấy được những gì trong mộ? Con người làm ra những phù khí kia như thế nào, yêu tộc sống đến ngàn năm có biết hay không?"
Quả đúng là như vậy.
Thương Phạt siết chặt hai tay, thân thể gồng cứng.
"Ta đến chỉ để nói cho ngài có khả năng này, còn ngài bằng lòng thử hay không thì tự mình quyết định."
"Vì sao các ngươi muốn vào Quy Vô?" Thương Phạt quay lại, nheo mắt quan sát.
"Chuyện này đối với ngài đâu có gì quan trọng."
"Ngươi nói xem?" Thương Phạt thu lại vẻ do dự trên gương mặt, giọng điệu lạnh lùng, "Ngươi cũng biết ta mang trong mình huyết mạch yêu thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không quan tâm chút nào đến chuyện của yêu tộc hay sao?"
"Chúng ta vào Quy Vô để tìm một món đồ." Thiên Tuyền hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu, "Nhưng cụ thể là gì thì không thể nói cho ngài được."
Thương Phạt im lặng.
Thiên Tuyền quan sát hắn, do dự một lúc, muốn nói gì đó, nhưng đành ngậm miệng.
Một lúc sau, Thương Phạt lại lên tiếng, hai bàn tay siết chặt bên hông khẽ run lên lần nữa, "Các ngươi thật sự có thể hồi sinh Bạch Ngôn Lê sao?"
"Vâng.
Sau khi y tỉnh dậy trong thân xác mới, có lẽ sẽ mất đi một phần ký ức."
Mất ký ức cũng không sao, thế nào cũng có cách phục hồi.
Thương Phạt cắn răng, lại hỏi, "Gõ vang chuông Bàn Thiên thì phải trả giá gì?"
Điều này đương nhiên phải hỏi cho rõ.
Thiên Tuyền không do dự, nói thẳng, "Ta không thể giấu ngài.
Một khi gõ chuông Bàn Thiên, ngài sẽ mất đi một nửa yêu lực."
"Mất tạm thời?" Miễn là vẫn còn có thể khôi phục thì cũng không sao.
"Không..." Thiên Tuyền lại lắc đầu, "Muốn khôi phục chỉ có cách tu luyện lại từ đầu."
"...."
"Ta có thể cho ngài thời gian suy nghĩ...."
"Không cần." Thương Phạt dứt khoát ngắt lời Thiên Tuyền, "Các ngươi định khi nào hành động?"
"Hả?"
"Không phải muốn vào Quy Vô sao? Khi nào hành động?"
"Ngài bằng lòng ư? Ngài bằng lòng giúp chúng ta sao?" Thiên Tuyền không ngờ hắn quyết đoán như thế, sau bất ngờ lại là xúc động.
Thương Phạt hít sâu một hơi, "Ngươi chắc chắn nếu ta làm thế, thủ lĩnh Hạo Nguyệt sẽ hồi sinh cho Bạch Ngôn Lê chứ?"
"Miễn là ngài đồng ý, ta sẽ quay về bẩm báo ngay."
"Nếu có thể hồi sinh." Thương Phạt quả quyết nói, "Nếu ta trả một cái giá đắt để cho y hồi sinh, ta muốn đưa Bạch Ngôn Lê đi, từ nay về sau không còn liên quan gì đến các ngươi nữa.".