"Xin lỗi." Nghe được lời này, Bạch Ngôn Lê vội vàng bước sang, hoàn toàn che chắn Thương Phạt sau lưng mình, "Đây là chủ sự trong nhà chúng ta, chúng ta về ngay đây."
Quần áo để mai mua cũng được, không cần thiết phải xung đột với người ta.
Bọn họ có hơn mười người, những người xung quanh đều âm thầm né tránh.
Bạch Ngôn Lê lo lắng nhìn quanh, chỉ thấy những gương mặt chờ xem chuyện vui của đám chủ sạp buôn ven đường.
Bọn họ cùng lắm chỉ có thể cho y một cái nhìn thương hại.
Dù y thường xuyên lên trấn trên buôn bán nhưng cũng không quen biết ai.
Nhìn phản ứng của người xung quanh cũng đoán được đám người này không dễ dây vào.
Đúng là lỗi của y.
Trước đây mỗi khi đưa Thương Phạt ra ngoài, dù chỉ bước chân khỏi cổng làng cũng sẽ hóa trang cho hắn nhìn lôi thôi một chút.
Bây giờ đối phương đã bình phục, y sợ Thương Phạt không vui, hơn nữa cũng bất cẩn nên quên mất.
"Tôn chủ...." Tư Vĩ đã lâu không rời núi, không ngờ bây giờ lá gan con người lại to như vậy, "Đám giun dế này dám mạo phạm ngài, để thuộc hạ hút khô bọn chúng."
Lão không thích ăn thịt người, mà chỉ hút sạch máu toàn thân.
"Đừng mà, về làm gì, trời hãy còn sớm, ở lại đây cho vui." Gã mập cùng đám tiểu đệ bên cạnh ngoác mồm cười để lộ cả hàm răng vàng.
"Theo Phó đại gia nhà ta, chỉ cần chịu khó một tí thì có gì mà không chiếm được."
Lời này hoàn toàn là nói với Thương Phạt.
Nam nhân trung niên kia dường như tin chắc bọn họ không dám phản kháng, bước lên đẩy Bạch Ngôn Lê ra, bàn tay mập mạp định mò lên mặt Thương Phạt.
Dù không ai tới giúp, nhưng mọi người đề đang nhìn về phía này.
Thương Phạt nhớ mình đã hứa với Bạch Ngôn Lê nên không xuống tay xé nát bọn chúng, chỉ khéo léo lách mình né đi.
Gã trung niên kia sàm sỡ thất bại, kinh ngạc vài giây, liền nở nụ cười biến thái, ánh mắt dòm từ mặt đến eo Thương Phạt.
"Không tồi không tồi!" Vừa đánh giá hàng hóa, gã vừa gật gù thỏa mãn xoa xoa cái bụng phệ của mình, "Chắc là sẽ hầu hạ gia được vui vẻ khá lâu đấy."
Bạch Ngôn Lê đựng chạy lên cản nhưng đám côn đồ bên cạnh ngăn lại, lôi kéo mồi hồi đã đẩy y ngã lăn ra đất.
Thương Phạt liếc y một cái,nhìn cái người ngay cả lúc làm việc cũng sạch sẽ chỉn chu, vậy mà giờ đã tóc tai bù xù.
"Nếu ngươi khiến gia thoải mái...." Bộ móng sói mập ú vẫn chưa bỏ ý định sờ mó.
Thương Phạt chăm chú liếc mắt một cái.
Gã mập bỗng nhiên cứng đờ người, tay kia chậm rãi buông thõng.
Nhưng mà tính háo sắc đến chết không bỏ, vì một cái liếc mắt này, gã càng vừa ý hơn.
Ban đầu chỉ nổi hứng nhất thời, nhưng giờ thì nhất quyết phải kéo người này lên giường cho bằng được.
"Đổi lại, gia cũng có thể khiến cưng sung sướng.
Gia còn tặng cho cưng nhiều châu báu, muốn gì được nấy, chứ loại nam nhân thế này...." Gã khinh bỉ nhìn sang Bạch Ngôn Lê đang giãy dụa trên đất, ngả ngớn cười, "Nhạt như nước ốc, chẳng hấp dẫn gì.
Cưng mà ngoan thì gì cũng có."
"Ý ngươi là muốn để ta..." Thương Phạt vặn vẹo cổ tay, cười tà mị, "Chịch ngươi?"
"Chu choa mệ ơi...." Gã trung niên sửng sốt.
Cứ tưởng là băng sơn mỹ nhân, ai ngờ lại thẳng thắn vậy nha.
Gã cười ha hả, "Đúng! Chỉ cần ngươi khiến gia sung sướng, gia....Oái!"
Còn chưa dứt lời, mặt đã bị đấm lệch đi, hai chiếc răng sâu suýt văng ra ngoài.
Bạch Ngôn Lê khó lắm mới đứng dậy được, thấy thế liền tái cả mặt.
Thương Phạt thu tay về, chán ghét chùi vào vạt áo.
Hắn khẳng định mình vẫn ghét con người y như trước.
Nhưng mà nếu nói vậy thì Bạch Ngôn Lê lại là trường hợp đặc biệt hơn, chắc do có quan hệ khế lữ.
Không cần nghĩ nhiều, hắn khinh bỉ nhếch môi.
Con nhện trốn trong áo giờ đã leo lên cánh tay hắn.
Bạch Ngôn Lê thừa dịp đám lưu manh sững sờ, vội túm lấy người bên cạnh.
"Đừng!" Y vội lên tiếng.
Ngay khi Thương Phạt định tiếp tục ra tay thì Bạch Ngôn Lê liền quay sang ôm chặt lấy hắn, "Xin người, đừng!"
Giọng y rất nhẹ, nhưng Thương Phạt lại nghe rõ.
Người bạn lữ của hắn đang định dùng thân mình để "châu chấu đá xe" đấy à?
"Đừng?" Kẻ háo sắc đến không sợ trời không sợ đất kia gào lên, gọi cả nhóm lưu mạnh xông tới.
Thế mà Bạch Ngôn Lê lại còm ôm lấy người kia kêu đừng.
"Không được đâu...." Ra tay trước mặt mọi người, sau này sẽ không che giấu được nữa.
"Đánh chết bọn chúng cho ta!" Cái gã trung niên kia giờ chẳng màng tới người đẹp nữa.
Bị táng cho một cú mất mặt như thế, nếu không đập lại đối phương đến tàn phế thì gã còn mặt mũi nào mà ở lại trong trấn.
Tư Vĩ đã bò đến bả vai THương Phạt, há mồm.
Tơ trắng chuẩn bị phun ra thì bỗng nhiên tiếng hét vang lên ở nơi nào đó khá xa.
Ngay sau đó, một cỗ xe ngựa bỗng nhiên đổ ập xuống, đè lên cả những người đi đường/
Con phố tấp nập huyên náo là thế, chỉ trong nháy mắt đã chìm trong tiếng khóc la thảm thiết.
"Cứu với! Yêu quái tới rồi!"
"Mau chạy đi!"
"Mau tìm chỗ trốn! Có yêu quái!" "Yêu quái ăn thịt người!" "AAAAAA!!!!"
Đám côn đồ kia cũng vì cỗ xe ngựa đổ ập mà hoảng hồn, đến khi chúng kịp phản ứng thì con phố đã trở nên hỗn loạn.
Từ hướng đám người đang ùa về có thể thấy ở cuối con đường, có hai con dã khuyển cao như căn nhà đang dùng chân gạt bay những người chạy trốn rồi đớp vào mồm.
Chúng há cái miệng hớn như chậu máu, hàm răng còn dính vải áo, thịt vụn hoặc mấy bộ phận cơ thể người treo lủng lẳng.
"Thương Phạt!" Bị những người tán loạn chạy xô đẩy, Bạch Ngôn Lê khó lắm mới đứng vững được.
Y thò tay sang nắm lấy cánh tay người bên cạnh, kéo hắn chạy trốn cùng đoàn người.
Đám lưu manh kia đương nhiên không còn để tâm đến bọn họ, mệnh ai nấy tìm đường chạy thoát thân, bỏ lại gã mập xụi lơ trên đất.
Thương Phạt nghe thấy tiếng người gào thét khi bị dẫm đạp lên, rất khoái chí.
Hắn quay mặt lại, thấy một con lang yêu đã nhai đầu đối phương, tung người lên xé làm hai mảnh.
Bạch Ngôn Lê hoảng hốt lôi kéo, hắn lại có tâm trạng thưởng thức cảnh náo loạn này.
Trấn nhỏ tấp nập ban nãy chỉ vì vài con lang yêu đột kích mà trở thành địa ngục trần gian.
Lúc bọn họ chạy trốn, càng có thêm nhiều người bị giết và ăn thịt.
Hai con lang yêu cực kỳ kén ăn, chỉ ăn nửa thân trên của con người.
Thi thoảng lại có vài thi thể không trọn vẹn rơi xuống mặt đường, điều này khiến đám người đang chạy trốn càng thêm hoảng loạn.
"Ở đây!" Bạch Ngôn Lê vội vã dừng bước.
Điều khiến ai nấy đều tuyệt vọng chính là thị trấn yên bình này chẳng hiểu sao lại bỗng nhiên bị yêu quái tập kích, hơn nữa còn....!Lựa thời cơ trốn vào trong góc nhà, Bạch Ngôn Lê nín thở.
Thương Phạt không quá thoải mái giãy dụa mấy cái, nhưng vì Bạch Ngôn Lê quá căng thẳng, hắn đành phải ngồi yên.
Bọn họ tìm được một cái vại nước, hai nam nhân trưởng thành chui vào vô cùng chật chội.
Bên trên vại nước có một tấm gỗ, Bạch Ngôn Lê kéo sang che kín miệng vại.
Những người khác còn đang hoảng hốt chạy đi, nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng hơn đang chờ phía trước.
Xuyên qua lỗ thủng của cái vại gốm, Bạch Ngôn Lê nhìn ra bên ngoài.
Lại có thêm ba con lang khuyển xông vào phố, một nhóm trước một nhóm sau, vây kín mấy trăm người.
"Sao lại phải trốn?" Dính chặt vào thân thể con người kia, Thương Phạt cảm thấy rõ hơi ấm và nhịp tim của y.
Bạch Ngôn Lê thở dài, thấp giọng nói, "Có năm con yêu quái, người định ra ngoài sao?"
"Ừ," Lũ lang khuyển còn chẳng xứng gọi là tiểu yêu, với yêu lực như thế thì e biến thành hình người cũng khó.
"Không được, ta không thể để người gặp nguy hiểm." Dường như sợ hắn nhảy ra ngoài thật, Bạch Ngôn Lê vội túm chặt cánh tay hắn.
"...." Thương Phạt vẫn chưa quen được với sự thân mật của đối phương, nhưng cũng không ghét cái hành vi tự cho là bảo vệ ngu ngốc của Bạch Ngôn Lê.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Từ sau khi ra đời, chưa có bất cứ ai nâng niu hắn như thế.
Không phải nói trừ Bạch Ngôn Lê ra thì không ai quan tâm đến sự tồn vong của hắn, chẳng qua vì gia gia, phụ thân, và các huynh đệ đồng tộc đều không cảm thấy hắn cần phải bảo vệ.
Từ lúc mở mắt chào đời, người có thể làm hại đến hắn trên đại lục Hồng Nguyệt này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hơn trăm người nhanh chóng bị giết sạch.
Năm con lang khuyển cùng nhau quay ngoắt cái đuôi, chia nhau đánh chén.
Cách xa bảy tám bước, Bạch Ngôn Lê có thể nghe rõ cả tiếng răng rắc khi chúng nhai nát xương cốt đồng bào.
Y chỉ biết trơ mắt nhìn, thân thể không kìm được mà run lên.
Thương Phạt nghe tiếng hô hấp phập phồng của y, bèn thở dài một cái.
Đồng loại bị ăn sống, máu chảy thành sông, Bạch Ngôn Lê có thể chịu đựng không nôn ra đã là khá.
Có điều y vẫn hơi xem thường thính lực và khứu giác của yêu quái.
"Tôn chủ." Tư Vĩ lên tiếng xin chỉ thị.
Thương Phạt gật đầu.
Con nhện liền bò từ người hắn ra ngoài vại.
Bạch Ngôn Lê lấy tay bưng kín miệng mình, vô thức lui về sau.
Chỉ tiếc là vại nước quá nhỏ, lui nữa cũng chỉ có thể rúc vào lòng Thương Phạt.
Dường như đầu lĩnh trong năm con lang khuyển kia nghe thấy tiếng động, hai cái tai thẳng đứng khẽ giật, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Xuyên qua khe hở, tầm mắt Bạch Ngôn Lê đối diện với đôi con ngươi sáng lóe hồng quang của con lang khuyển.
Y im lặng cầu khẩn phép màu xảy ra, nhưng đáng tiếc lại không như ý nguyện.
Bầy yêu quái đang tiến thẳng về phía họ.
Vừa đi, khóe miệng chúng còn ròng ròng máu tươi chảy xuống.
"Lát nữa ta sẽ xông ra ngoài!" Bạch Ngôn Lê thấp giọng trấn an, cũng không quay đầu lại, "Người nhân cơ hội đó chạy về phía bắc."
"Ngươi lấy thân làm mồi?" Thương Phạt không ngờ Bạch Ngôn Lê sẽ nói ra những lời như thế.
"Người là yêu quái, chắc chắn chạy nhanh hơn ta." Hạ quyết định, Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay người lại, động tác dứt khoát nắm lấy cằm Thương Phạt, dán môi hôn lên.
"...." Thương Phạt co rúm người, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên tách ra, lưu lại thứ cảm xúc chưa từng có trên môi, khiến đầu óc hắn choáng váng.
Nhưng hắn còn chưa nói, con người kia đã chui ra khỏi vại.
"Được rồi!" Nụ hôn ngắn vừa kết thúc, Bạch Ngôn Lê cong khóe miệng mỉm cười, mạnh mẽ đứng dậy ngay trước mặt hắn, nhấc chân bước ra, sau đó dùng hết sức bình sinh mà chạy về phía nam.
Con lang khuyển phát hiện ra bọn họ ban nãy liền hưng phấn đuổi theo.
Thương Phạt vẫn ngồi xổm trong vại nước hồi lâu, vẻ mặt đờ đẫn đưa tay lên sờ khóe miệng mình..