Thương Phạt nói lời giữ lời, nói cho y mười ngày yên ổn thì một ngày cũng không thiếu.
Nhưng Bạch Ngôn Lê đâu phải loại người ngoan ngoan dễ bảo.
Thương Phạt biét thừa bụng y lắm mưu nhiều kế nên phải nhấn mạnh thêm một mệnh lệnh nữa.
"Mười ngày này không được phép đến gần ta." Nhất là buổi tối, bắt Tư Vĩ đứng ngoài trông coi bên ngoài, Thương Phạt căn dặn lão nô bộc, "Nếu ngươi dám để y mò vào đây lúc nửa đêm, ta chặt hết tám cái chân của ngươi."
"Cho nên, phu chủ à." Lão nhện khom cái đầu, hèn kém nói, "Lão hủ mọc được mấy cái chân cũng nào có dễ dàng, không thể để bị chặt mất.
Tính khí gia chủ thế nào, ngài biết rõ nhất, ngài đừng làm khó ta nữa."
"Ngươi cho ta vào một chút thôi mà." Bạch Ngôn Lê chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, bên ngoài khoác thêm một tấm áo nâu.
"Vào một chút cũng là vào rồi." Tư Vĩ nhìn mặt trăng đỏ quạch trên cao, chiếu sáng lên người phu chủ nhà mình, vẻ mặt tối tăm khó hiểu, "Chẳng phải ban ngày gia chủ đã nói rõ với ngài rồi hay sao?"
Trừng phạt cái gì mà trừng phạt, lăn giường là giải quyết được hết.
Bạch Ngôn Lê nghĩ đung như thế, không ngờ Thương Phạt lại đề phòng y đến mức này.
"Ngươi thật sự không cho ta vào sao?"
"Thuộc hạ không dám." Tư Vĩ sắp khóc đến nơi, "Thôi thì để sáng mai ngài lại nghĩ cách khác đi."
Ban ngày thì có cách gì được cơ chứ? Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ.
Tối hôm Thương Phạt bế quan bước ra, bỏ lại mỗi câu nói kia rồi biến mất dạng, trốn biệt trong căn phòng này.
Y thì bận rộn việc kiến tạo yêu phủ mới tại Tuy Phục, công việc ngập đầu, mãi đến giờ này mới thoát ra được, kết quả là....cửa còn chẳng qua được, chớ nói đến giường.
"Thương Phạt!" Không cho vào thì không cho vào, Bạch Ngôn Lê đứng bên ngoài réo gọi.
Tuy làm thế này không ổn nhưng dù sao đi nữa cũng phải vào.
Lão nhện làm như không nghe thấy, khum núm đứng cạnh cửa.
Trong phòng, Thương Phạt đã mở mắt ngay từ khi y đến.
Nghe tiếng Bạch Ngôn Lê gọi, hắn nhíu mày, ngồi dậy trên giường.
"Ta biết người chưa ngủ." Làm ồn như thế, với tính hay phòng bị của vị đại yêu nhà y thì chắc chắn là tỉnh rồi.
Bạch Ngôn Lê vẫn tiếp tục gọi, "Đồ thỏ đế."
"Ha?" Thương Phạt không chịu nổi một câu khích tướng, nhìn ra cửa cao giọng đáp một tiếng.
"Người chính là đồ thỏ đế." Bạch Ngôn Lê nghe tiếng hắn, lập tức cong miệng cười.
Thương Phạt bình tĩnh nghe xem y định nói cái gì.
Bạch Ngôn Lê ghé sát vào cửa phòng, khiêu khích, "Không phải người muốn phạt ta sao? Được rồi, ta đến đây, cho ta vào đi."
"Mười ngày nữa." Giọng nói rền như sấm từ trong phòng vọng ra, Thương Phạt phẩy nhẹ cây quạt, "Đừng có tìm chết sớm."
"Chúng ta không vội." Bạch Ngôn Lê lớn tiếng ngoài cửa, "Muốn trừng phạt thì giờ làm luôn.
Người cứ cho ta vào, muốn phạt thế nào cũng được hết."
"Ngươi bớt bày trò đi." Thương Phạt xuống giường, đi tới cạnh bàn, "Đừng tưởng ta không biết ngươi đòi vào làm gì?"
"Người sợ hả?"
"Ta không có không biết xấu hổ như ngươi." Đường đường là đại yêu mà bị mấy câu nói của một con người làm cho đỏ như mặt, Thương Phạt tức đến hít thở không thông, "Ngươi đừng tưởng bày kế đó ra là được.
Hôm nay dù lão tử có làm ngươi thì mười ngày nữa vẫn phạt ngươi như thường."
Bình thường thì thanh cao, lúc bày trò trêu ghẹo thì Bạch Ngôn Lê vô lại đến cực điểm, khiến Thương Phạt phải phòng hắn như phòng trộm.
"Nhưng mà phu quân ơi..." Bạch Ngôn Lê vẫn dán chặt vào cửa phòng, thấp giọng nỉ non.
Thương Phạt vô thức đến gần mấy bước.
"Mấy hôm trước ta vừa mua được quyển sách...."
Thương Phạt vểnh tai lên.
"Học được mấy tư thế mới." Bạch Ngôn Lê liếc nhìn Tư Vĩ.
Lão nhện lùi lại, quyết định trốn hẳn ra sân, "Người không muốn thử hay sao.
"...." Thương Phạt cứng ngay tắp lự.
"Rõ ràng lần nào phu quân cũng rất tận hưởng." Ngoài miệng ngọt ngào dụ dỗ, còn tay thì đang ra sức tông cửa.....Nhưng mà không mở được.
Thương Phạt nhắm mắt siết nắm đấm, thầm dặn mình không thể để bị lừa, nhất định không được để bị lừa.
Thực tinh hắn muốn mang y lên giường, làm thế này rồi lại thế kia, nhưng như thế thì mười ngày nữa lấy tư cách đâu mà phạt.
Không được không được.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, ho khan một tiếng, bộ dạng cao lãnh, "Cút."
"...." Hít sâu một cái, Bạch Ngôn Lê nhìn chằm chằm cửa phòng.
Thương Phạt biết y chưa đi, buồn bực nói, "Ngươi mà còn không đi, ta ném ngươi bay ra ngoài."
"Bạc bẽo!" Biết là hết cách, Bạch Ngôn Lê bỏ lại hai chữ rồi ngoay ngoắt người đi.
Thương Phạt ngồi trpng phòng, một lúc lâu sau, Tư Vĩ mở cửa ra.
"Tôn chủ." Quan sát vẻ mặt hắn, lão nhện quan tâm hỏi, "Ngài vẫn ổn chứ?"
"Yêu nghiệt!" Thương Phạt nghiến răng, cơn giận khi bị con người chưa trêu chọc vẫn chưa xuôi.
...!
Bạch Ngôn Lê quả thực rất bận, trừ mấy ngày đầu đến quấy rầy, mấy hôm sau y không tới nữa.
Năm đó, sở dĩ Thương Phạt đi lang thang khắp nơi là vì quá trì tu luyện bị bế tắc.
Lần này rơi Đế Kỳ gặp được kỳ ngộ.
Khi ở trong tộc, hằng ngày hắn chỉ lười nhác rong chơi, vậy mà giờ lại thống trị ba phục, dưới trướng có trăm vạn yêu quân, không khỏi cảm khái.
Do lần này bế quan thuận lợi, tâm trạng hắn tốt nên yêu phủ cũng được hưởng mấy ngày sung sướng.
Đan mang theo một ít ghi chép quan trọng đến, Trong lúc Thương Phạt cúi đầu xem, hắn âm thầm đánh giá vị đại yêu này.
"Gia chủ." Nở nụ cười lấy lòng, hắn ân cần nói, "Hình như yêu lực của ngài càng cường đại hơn." Không biết phải hình dung thế nào, nói chung là ngay cả hơi thở cũng khác biệt hoàn toàn.
Thương Phạt chỉ ngẩng lên liếc hắn một cái, không trả lờ gì, chỉ nói, "Đông phủ mạnh như vậy rồi sao?"
Lúc mới kiến phủ, đừng nói là xưng bá Hoang Phục, chiếm đoạt Yếu Phục, mà nguyên việc nuôi quân thôi đã khổ rồi.
Tất cả đều phải dựa vào kho của cải tích lũy bấy lâu của hắn mới duy trì được.
Nhưng bây giờ....Chưa nói đến số tài sản trước kia đã được bù vào, mà còn càng lúc càng nhiều hơn, của cải phong phú.
Thương Phạt ngoài vui vẻ cũng cảm thấy phức tạp.
Phải biết, lúc đầu hắn chỉ mong sao Bạch Ngôn Lê tiêu xài nó vừa vừa một tí.
Giao tài sản của mình cho một con người quản lý, Thương Phạt tin chắc mình sẽ táng gia bại sản chỉ trong nay mai.
"Phu chủ lo liệu rất tốt, chỉ có lúc đầu phải chi hơi nhiều, nhưng dần dần đều thu lại hết.
Lần này tiến vào Tuy Phục, chúng ta chiếm được rất nhiều linh tinh thạch." Về phương diện quản lý yêu phủ, Đan vô cùng ngưỡng mộ Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt nhìn sổ sách, chữ viết trên đó ngay ngắn rõ ràng, những chỗ quan trọng nhất có thể nhận ra ngay chữ ai.
Bạch Ngôn Lê làm việc vô cùng cẩn thận, ngay cả chuyện nhỏ nhất cũng đích thân làm.
"Vậy là sau này không cần ngửa tay xin tiền gia tộc nữa...." Nhìn xuống mấy trang sổ sách, Thương Phạt khẽ lẩm nhẩm.
"Ngài nói gì cơ?" Đan không nghe rõ.
Thương Phạt đáp qua loa, "Không có gì."
Theo nguyên tắc, yêu quái chưa tới ngàn tuổi đều có quyền xin trợ cấp của gia tộc, khoảng mười năm phát một lần.
Của cải trong tay hắn không hoàn toàn là đồ tiếp tế của gia tộc, có đôi khi hắn ra bên ngoài cũng tinh cờ nghĩ cách kiếm chút đồ tốt.
Tên tiểu bối vô tích sự nhất trong tộc lại giàu lên nhanh nhất? Thương Phạt sực tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, nở nụ cười kỳ quái.
"Ngài...." Đan cả gan hỏi, "Đang vui hay không vui thế?"
Làm sao mà nhìn như chuột sa hũ gạo thế này?
"Bạch Ngôn Lê đâu?" Thương Phạt đột nhiên nhớ ra cái người mấy hôm nay không gặp.
"Phu chủ dẫn Thủy Mã đến thành thị của con người rồi."
"Lúc nào về?"
"Hai ngày nữa."
"Lâu vậy?" Thương Phạt nhíu mày khó chịu.
Bạch Ngôn Lê xuất môn nhiều ngày như thế mà cũng không nói với hắn một tiếng, rõ ràng không xem hắn ra cái gì, hứ!
"Trước khi ra ngoài chúng ta cũng hỏi, nhưng y nói đang ly than với ngài, nên cũng không tiện căn dặn."
"Ly....ly thân?" Cái tên này....Y dám tìm kiếm sự đồng tình của dư luận bên ngoài như thế hả?
"Ngài chớ nông giận." Đan nói giúp Bạch Ngôn Lê vài câu, "Thực ra chuyện cũng không giấu được, chẳng bằng cứ để phu chủ nói ra cho nhẹ lòng.
Đám yêu quái và bán yêu bên dưới không bàn tán gì đâu.
Cứ che giấu thì chẳng biết họ lại đồn đại cái gì."
"Nghĩa là ngày nào các ngươi cũng rảnh rỗi lắm sao?" Không có gì làm, bèn tám chuyện về đời tư của hắn và Bạch Ngôn Lê.
"Trời đất chứng giam." Đan nghiêm túc giơ tay lên thề, "Trong số đó tuyệt đối không có thuộc hạ."
Thương Phạt không phí lời với hắn, đứng dậy nsoi, "Bảo khi nào y về thì nói với ta một tiếng."
"Vâng."
Bạch Ngôn Lê nói là đi ba ngày nhưng lại về chậm mất một ngày.
Y vưa đặt chân về phủ, sứ giả Cực Uyên phủ cũng đến.
Thương Phạt trong phòng đi ra, định gặp Bạch Ngôn Lê một chút, nhưng vì Cực Uyên phủ tới, hắn mới ra đến hành lang đã thấy y hớt hải chạy lại.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê thận trọng hành lễ.
Thương Phạt nhìn y tư đầu đến chân, không kịp tâm sự gì, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, "Cùng ra gặp họ."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê vừa đi đường xa mệt mỏi quay về, không ngờ Cực Uyên phủ tìm đến.
Theo sau Thương Phạt, y tò mò hỏi, "Người nghĩ họ tới làm gì?"
"Gửi chiến thư?" Thương Phạt nhún vai.
Muốn chiến thì chiến, làm màu làm cái gì.
"Không giống lắm." Không nghĩ bừa như hắn, Bạch Ngôn Lê nghiêm túc suy tư.
"Đương nhiên không thể rồi." Thương Phạt bước không chậm, vừa đi vưa vặn ep.
Suốt mấy ngày nằm nghiêng, giờ lưng vẫn còn mỏi, "ĐI thì biết, đoán làm gì."
Đại sảnh đã ở ngay trước mắt rồi.
Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, không cần phải động não chi hế.
"Người nói phải." Bạch Ngôn Lê phụ họa, nhưng vẻ mặt lại chẳng có gì là thả lỏng hết.
Cực Uyên phủ phái đến hai vị sứ giả.
Họ không che giấu yêu khí, Tư Vĩ đứng cạnh Thư Như nói thầm, "Đều là đại yêu phải không?"
"Ừ." Thư Như vô cùng nghiêm túc, đề phòng đối phương bất ngờ ra tay ám sát khi gia chủ xuất hiện.
"Chuyện gì vậy nhỉ?" Tốc độ tu luyện của Tư Vĩ rất nhanh, nhưng ngày nào cũng gặp đại yêu khiến cho lão bắt đầu hoài nghi thế giới, "Nhiều đại yêu quá, đại yêu chạy đầy đường." Thế thì không biết lão liều cái mạng già để thành đại yêu làm chi?
"E là sau này còn gặp nhiều hơn." Thư Như cũng than thở, ý tứ sâu xa.
Đông phủ càng lúc càng lớn mạnh, không ia nói trước được chuyện sau này.
"Cũng phải." Tư Vĩ thầm vui vẻ trong lòng.
Thân là tôi tới của gia chủ, có địa vị đặc biệt trong phủ, tương lai rất đáng kỳ vọng.
Thương Phạt vừa vào đến sảnh đã chú ý tới hai vị đại yêu đứng giữa.
Vị bên phải toàn thân được bọc trong làn khói mù xám trắng, chỉ thấy loáng thoáng đường nét.
Hắn nhíu mày quan sát rồi thong thả đi tới chủ tọa, ngồi xuống.
Bạch Ngôn Lê cũng thế, cực kỳ chú ý hai vị khách bất ngờ này.
"Tới làm gì?" Không vòng vèo nhiễu sự, Thương Phạt vừa ngồi đã vào ngay chủ đề chinh.
Hai vị đại yêu Cực Uyên phủ không lập tức trả lời.
Sau khi cả Bạch Ngôn Lê cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn khó chịu nói, "Đã đến đây rồi thì đừng có ra vẻ huyền bí."
Ý nói vị đại yêu ẩn mình trong làn khói kia.
Nhưng đối phương không phản ứng, chỉ gật đầu hành lễ với Thương Phạt.
"Có thể mời những người không liên quan xuống không?" Trước khi lộ ra hình dáng, vị đại yêu kia bình tĩnh nói, "Đương nhiên bao gồm cả bạn lữ của ngài.".