Dọc đường đi xe từ Tuy Phục về Yếu Phục cũng không yên bình.
Thế lực của hai trong ba phe chia nhau chiếm giữ địa bàn Tuy Phục ầm ầm sụp đổ, khiến cả phục bỗng chốc náo loạn.
Chu Yếm vẫn luôn ngồi bên ngoài xe ngựa, nếu tinh cơ có tiểu yêu đi ngang quấy phá, hắn sẽ ra tay giải quyết.
Tư Vĩ thi thoảng lại tách ra để thăm dò tin tức, đồng thời mở đường.
Đào Bão Bão hằng ngày cứ đến một thời điểm nhất định thì lại vào trong chữa trị cho Bạch Ngôn Lê.
Y vẫn mê man ngủ nhưng tình trạng đã chuyển biến tốt hơn, ít nhất là vết thương trên ngực đang dần khép miệng lại, vết sẹo trên mu bàn tay cũng mờ dần đi.
"Sao y còn chưa tỉnh lại?" Mấy ngày qua y vẫn liên tục hôn mê, chỉ có thể đút cho ít nước cơm, còn lại Thương Phạt đều phải dùng yêu lực nuôi dưỡng.
Lần đầu tiên ở cùng Bạch Ngôn Lê không chút sức sống, Thương Phạt có hơi bỡ ngỡ.
Trước kia, mỗi khi hai người ở cạnh nhau, y luôn dậy sớm hơn, dính sát đến dỗ dành hắn, chứ không nằm im như xác chết thế này.
Có những lúc, dù biết Bạch Ngôn Lê còn sống, cảm nhận được hơi thở của y, nhưng hắn vẫn giật mình lo lắng, lo Bạch Ngôn Lê cứ như thế không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sớm biết con người rất yếu đuối, nhưng khi thấy tận mắt, Thương Phạt vẫn không kìm được chút xúc động.
"Lúc này thật ra ngủ nhiều mới tốt." Đào Bão Bão nói, "Trước khi đi Tuy Phục, phu chủ đã không ăn không uống mấy ngày.
Trừ những vết thương ra, thân thể y cũng hư nhược, giờ cần khôi phục từ từ.
Y ngủ say như thế là do ta cố tình dùng thuốc."
"Mắt của y thì sao?" Thương Phạt không kìm được, chạm khẽ mí mắt nhắm chặt của Bạch Ngôn Lê, "Khi tỉnh lại có nhìn thấy không?"
"Chắc hơi khó."
"Haizz." Thương Phạt lại thở dài, "Những thứ dược liệu và dụng cụ ngươi cần, sau khi về phủ thì lập tức sai người đi kiếm."
"Vâng." Đào Bão Bão cung kính nghe theo.
Thấy hắn không dặn dò gì nữa, bèn khom lưng lui xuống.
Thương Phạt lướt tay từ mí mắt Bạch Ngôn Lê xuống, rút cánh tay y từ trong chăn ra, ve vuốt nhè nhẹ vết thương đã lành, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.
Hắn ngây người, cũng không buồn nhúc nhích như người nằm trên giương kia.
Ngón tay Thương Phạt chạm phải thứ gì đó, hắn sực tỉnh, kéo ống tay áo của Bạch Ngôn Lê lên trên.
Sợi chỉ đỏ lộ ra.
Thương Phạt nắm lấy miếng vảy móc vào đó, lại nhìn đôi môi không chút huyết sắc của Bạch Ngôn Lê.
"Haizzz." Hơn năm mươi năm, chưa có lúc nào hắn thở dài nhiều như lúc này.
Lắc đầu mấy cái, hắn nắm lấy mảnh kim lân mình tặng cho Bạch Ngôn Lê, nhẹ nhàng miết tay qua đó.
Có giọt máu chảy ra, lập tức bị miếng vả hút sạch.
"Ăn" được máu của chính chủ, kim lân tỏa sáng chói mắt.
*Lời editor: Miếng kim lân tặng cho Bạch Ngôn Lê là miếng vảy trên mình Thương Phạt.
Hỏi Thương Phạt là con gì?
"Tôn chủ?" Bên ngoài xe, Chu Yếm tới gần, cảnh giác nói, "Ngài sao thế?"
"Không có chuyện gì." Thương phạt đáp, giọng hơn khàn.
"Có cần thuộc hạ vào trong không?" Chu Yếm khônh hiểu kim quang chói mắt vừa lóe lên là gì, nhưng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp khiến hắn lo sợ.
"Không cần đâu." Thương Phạt nắm cổ tay Bạch Ngôn Lê, vân vê ngón cái của y như chơi đùa.
"Vâng." Xác định tôn chủ vẫn bình an, Chu Yếm lại lui xa ra.
Thương Phạt nghịch ngón tay Bạch Ngôn Lê một hồi, bỗng nhiên lại nhìn sang hướng khác.
Nụ cười trên mặt tắt ngấm, hắn đặt tay Bạch Ngôn Lê vào chăn, sau đó một làn khói bốc lên trong xe ngựa.
Khói trắng tan rồi, để lộ lão già nhỏ thó quỳ một chân trên sàn.
"Tôn chủ."
"Sao?" Thương Phạt ngồi nghiêng trên giường, quét mắt nhìn Tư Vĩ.
"Chúng ta sẽ chuyển hướng." Hành trình Tư Vĩ cũng rất khổ cực.
Lão phải đi trước dò đường, có tiểu yêu nào gây rối mà không quá lợi hại thì sẽ giải quyết tại chỗ, nếu thật sự không có cách nào thì phải tìm đường khác mà đi.
"Làm sao?" Thương Phạt nhíu mày, "Cực Uyên phủ ra tay à?"
"Không ạ." Tư Vĩ cũng thắc mắc, "Chính vì Cực Uyên phủ không có bất cứ động thai nào cho nên Tuy Phục mới loạn như thế."
Hỗn và Huyên Náo vừa chết, gia thần của bọn họ cũng chết theo gần hết.
Một số yêu quái mạnh hiếm hoi còn lại trong hai yêu phủ nói sẽ đến Yếu Phục trả thù.
Cỏ vài kẻ thoát ly, tự lập môn hộ, còn có kẻ trước kia chịu áp bức thì nhân dịp này nổi dậy phản kháng.
Tình hình hết sức náo nhiệt.
Đương nhiên, cũng có một số thế lực không liên quan gì đến Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ không rõ vì lý do gì mà săn tìm bọn họ.
Nói chung, hắn dẫn theo mấy tên tiểu yêu không biết đánh đấm và một người bị trọng thương, tránh phiền phức là tốt nhất.
"Ta còn tưởng." Thương Phạt chậm rãi xoay người, "Cực Uyên phủ sẽ tận dụng cơ hội này để thâu tóm địa bàn cơ."
"Chí ít cũng phải phát động yêu quân làm gì đó với chúng ta chứ nhỉ." Tư Vĩ cũng lấy làm thắc mắc, "Nhưng mấy ngày nay bọn họ chẳng có động tĩnh gì.
Đã loạn như thế rồi, thân làm yêu phủ duy nhất quản lý Tuy Phục, chí ít cũng phải lên tiếng, không thể để loạn lạc tiếp tục diễn ra.
Thật lạ lùng."
"Phải." Thương Phạt nghĩ mãi không thông, "Lạ thật."
Nếu không phải Hỗn đã khẳng định trước khi bị giết thì giờ hắn đã tin chắc lão yêu Diễm Uyên kia bỏ mạng lâu rồi.
"Tình hình phu chủ thế nào ạ?" Tư Vĩ ló đầu liếc nhìn tấm chăn.
Tôn chủ ngồi đầu giường, lão chỉ thoáng thấy được gò má y.
"Sắp tỉnh rồi." Thương Phạt thở dài.
Hắn còn chưa nghĩ ra sau khi y tỉnh lại, mình sẽ phải cư xử với y như thế nào.
Mà quan trọng là Bạch Ngôn Lê đã mù, khi tỉnh lại y có tiếp nhận được không? Liệu có phát cuồng lên không?
Hắn nên nói thế nào cho phải?
Dỗ dành y hả? Không đời nào, vẫn còn tức cái lồng ngực đây!
Nhưng không dỗ....Thì không đành lòng.
Hành hạ một trận như vậy, nói là trừng phạt thì cũng nên dừng đi thôi.
Dù gì đi nữa y cũng là con người mà, chấp nhặt làm chi.
"Ngài đã giải độc được chưa?"
Hỗn dù gì cũng là đại yêu, Thương Phạt dùng toàn bộ yêu lực để bức độc ra mà tốc độ vẫn chậm rì.
"Tạm ổn." Chỉ là ngày nào cũng đau đến tê dại.
Không phải không thể nhịn, Đào Bão Bão đã cho thuốc, sẽ không đen xì cả cánh tay.
Nếu thật sự trở nên xấu xí như thế, Thương Phạt cũng khó mà chấp nhận.
"May là phu chủ ngủ rồi, nếu y nhìn thấy thảm kịch đó, chắc sẽ không đành lòng."
Tuy Phục hỗn loạn khiến nhiều yêu quái bỏ mạng, nhưng xui xẻo nhất vẫn là con người.
.
Truyện Quân Sự
Nếu có yêu phủ quản, ít nhất cũng duy trì được bề ngoài yên ổn.
Nhưng giờ, hai quái vật khổng lồ kia ngã xuống, yêu tộc khắp nơi chém giết lẫn nhau để tranh đoạt địa bàn, mất đi trật tự vốn có.
Yêu quái lang thang một mình cũng không còn phải sợ ai, chuyện mỗi đêm có một thôn trấn bị tàn sát là điều bình thường.
"Chắc đánh nhau còn lâu lắm." Những thế lực, yêu tộc còn sót lại của các phủ đánh nhau, thành thị loài người máu chảy thành sông.
Tôn chủ nói phải về lẳng lặng về Yếu Phục, cho nên bọn họ đành phải quanh co đường dài.
"Trước tiên y cứ lo cái thân mình đi đã." Nói vâyyj nhưng rõ ràng Thương Phạt đã hơi nóng giận.
Tư Vĩ có chút đồng cảm với Bạch Ngôn Lê, trước khi lui ra lão cứ do dự, cuối cùng vẫn nói, "Ngài nên mau chóng quyết định."
"Hả?"
"Tin tức truyền về phủ rồi, ai nấy đều vui sướng."
Một số yêu tộc vừa mới nương nhờ Đông phủ, không hy vọng Thương Phạt có thể dẫn họ đi bao xa, chỉ cầu cảnh binh an thôi, chẳng ngờ vưa mới tới, gia chủ của mình lại mạnh đến mức có thể giết chết cùng lúc hai đại yêu Tuy Phục.
Có thể đến Tuy Phục, tiếp tục hướng vào trung tâm, còn ai muốn ở ngoài nữa.
Không cần biết yêu quái tu luyện bằng cách nào thì cũng cần yêu khí, mà ở Tuy Phục có nhiều quặng mỏ tinh mạch.
Chiếm được số tài nguyên đó cũng có nghĩa là càng tiến được xa hơn trên con đường đạt đến cảnh giới.
Theo quy luật của yêu giới, kẻ giết chết gia chủ thống trị thì có tư cách kế thừa địa bàn của đối phương, đồng thời tiếp quản luôn tài nguyên.
"Ngươi cũng muốn đi Tuy Phục?" Thương Phạt nhàn nhạt lên tiếng.
Tư Vĩ quan sát vẻ mặt hắn, cả gan nói, "Thuộc hạ ban đầu cũng không dám hy vọng, nhưng bây giờ..." Nếm thử qua chút sức mạnh, giờ lão đã chỉ cách cảnh giới đại yêu một bước nữa thôi.
Cố gắng thêm chút nữa, lại ở Tuy Phục hai mươi năm, tu luyện đung quy củ thì có thể thành đại yêu.
Yếu Phục có yêu khí mạnh hơn Hoang Phục rất nhiều, nhưng nếu so sánh với Tuy Phục thì là hai đẳng cấp khác hẳn nhau.
Tư Vĩ không phải yêu quái duy nhất nói lời này.
Mặc dù Thương Phạt còn chưa về đến Yếu Phục mà yêu quái trong nhà đã kiềm chế không nổi rồi.
Lời lão nói cũng thay nguyện vọng của đa số yêu quái Đông phủ.
Thương Phạt biết, bởi vì Chu Yếm cũng tỏ chút thái độ mong chờ.
Thậm chí bọn họ chỉ muốn chuyển đến Tuy Phục ngay và luôn.
"Thuộc hạ nhớ." Tư Vĩ thấy hắn không lên tiếng, lấy hết dũng khí nói, "Ngài từng bảo sẽ không vĩnh viễn ở bên ngoài, sớm muộn gì cũng hướng vào trung tâm."
Đương nhiên hắn phải về Đế Kỳ rồi.
Đi ra ngoài lang thang chơi mấy năm không thành vấn đề, nhưng nếu ở lì luôn các phục ngoài thì không khác gì tự sát.
Dù mình không để ý nhưng một khi trưởng bối trong tộc phát hiện ra thì rất nghiêm trọng.
Nhưng dẫu có về, Thương phạt cũng không muốn dẫn theo cả bầy con nheo nhóc đâu.
Đưa Bạch Ngôn Lê về thôi đã đủ gây bất ngờ rồi, giờ nghịch thế nào còn đẻ ra nguyên cái yêu phủ ở Hoang Phục.
Ban đầu hắn chỉ coi nó là cái đồ chơi, mình về Đế Kỳ, vứt lại nó bên ngoài, dăm ba năm quay về ngó nghiêng cũng được.
Ai ngờ cái đồ chơi này càng lúc càng bự, cách Đế Kỳ càng gần thì càng không dễ giấu.
Giờ đến tận Tuy Phục....Lỡ bị phát hiện ra....Mấy chuyện phiền phức sau đó, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
"Được, ta biết ý các ngươi." Thương Phạt lại lặng lẽ thở dài, phất tay áo mọt cái.
Tư Vĩ biết không nên nhiều lời nữa, rời khỏi buồng xe,
Thương Phạt ngồi im một lúc, quay đầu liếc nhìn Bạch Ngôn Lê.
Cuối cùng, hắn vui tay vỗ vỗ đỉnh đầu y mấy cái, bực mình nói, "Sau khi ngươi tỉnh cũng phiền chết đi được."
Yêu quái nào cũng muốn chen một chân vào trong, Thương Phạt không thể trách bọn họ.
Hơn nữa, chưa làm rõ được tình hình Cực Uyên phủ thì mầm họa vẫn còn.
Dù sao, chờ đợi đám yêu quân Tuy Phục đánh tới cửa, Thương Phạt nghĩ cần tìm cách tăng cường sức mạnh cho Đông phủ đi thôi.
Cho nên, tiến vào Tuy Phục, thu nạp tài nguyên cùng địa bàn mà Đại Huyên Náo phủ và Hỗn Độn phủ để lại là điều tất yếu phải làm.
Không ngoài suy đoán, lúc về đến Đông phủ, đa số lãnh đạo cấp cao đã chờ đón sẵn ngoài cổng.
Thương Phạt ngại phiền nhiễu, ôm Bạch Ngôn Lê về phòng từ trước.
Tư Vĩ và Chu Yếm ở lại động viên đám Thư Như.
Cũng may lần này chiến thắng trở về, trên dưới Đông phủ vui mừng khôn xiết.
Thương Phạt nói với bọn họ, chờ khi Bạch Ngôn Lê tỉnh lại thì lập tức chuyển yêu phủ đến Tuy Phục.
Chu Yếm dẫn đám Đương Bạt đi chuẩn bị thu xếp, còn Thương Phạt ngồi trông coi Bạch Ngôn Lê, tiện thể giải nốt độc trên tay mình.
Lúc Bạch Ngôn Lê đi Tuy Phục thì lo lắng khổ sở suốt dọc đường, nhưng khi về lại vô cùng yên tĩnh.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng y cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Y mở to đôi mắt không có tiêu cự, cứ nằm im không nhúc nhích.
Thương Phạt ngồi cạnh y, cũng không phát ra âm thanh.
Một người một yêu cứ như đang so lòng kiên nhẫn.
Lúc lâu sau, Bạch Ngôn Lê nhắm mắt lại.
Thương Phạt chia tay ra, dùng đầu ngón tay gạt đi giọt nước mắt vừa chảy dài xuống gò má.
Chắc hắn đã thở dài hết số lần của cả đời trong mấy ngày nay rồi, "Nói chuyện đi.".