Thương Phạt mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó có một rừng hoa lê trắng xóa nở khắp núi đồi, trước mắt chỉ toàn một màu trắng mênh mông vô hạn.
Còn hắn đang nằm dưới tán cây hoa lê lớn nhất, hai mắt nhắm nghiền.
Đó là một cảm giác hết sức kỳ lạ, tựa như có một sự tồn tại khác của bản thân mình, hay nói cách khác là ý thức đã thoát khỏi thân thể hiện tại, đơn độc lơ lửng bên ngoài.
Thế giới chỉ toàn một màu trắng tinh khôi thuần khiết này lại khiến hắn sinh lòng sợ hãi.
Hắn chăm chú nhìn những cảnh vật trong giấc mộng này, vùng vẫy muốn thức giấc.
Thức giấc?
Chỉ vừa ý thức được như thế, tâm trí vô hình của hắn lại cau mày.
Thức giấc? Đây là mơ ư? Ai đang nằm mơ?
Một trận gió ùa qua, thổi bay những chùm hoa trắng muốt đầu cành, khiến thế giới này càng thêm mộng ảo.
Thương Phạt cúi đầu.
Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, khi những cánh hoa lả tả rơi xuống, hắn khó khăn lắm mới giữ được ý thức của mình không lạc trôi.
Cảm giác bất lực chưa từng có lúc này khiến hắn không sao hét lên thành tiếng.
Rõ ràng không có thân thể, nhưng vì cảm xúc quá mãnh liệt, trong cơn hỗn độn, hắn nhớ ra nhiều thứ.
Đúng lúc này, thế giới tĩnh lặng nơi hắn ngủ quên bỗng nhiên rung chuyển.
Đất đai nứt toác, lộ từng nhánh rễ cây.
Hắn chưa kịp kinh ngạc, ý thức đã bị thứ sức mạnh kinh hồn nào đó lôi kéo, khiến hắn rơi vào không trung..