Âu Thiên Hàn nhanh chóng bước vào một ngõ nhỏ rồi khuất dạng.
Thẩm Nguyệt sau kì kiểm tra thì thoải mái hơn hẳn. Cô định lên thư viện, tìm ít sách về chuyên ngành của mình để đọc. Chọn xong, cô mới nhấc máy, gọi cho Âu Thiên Hàn.
"Alo, Thiên Hàn. Em học xong rồi!"
"Ừ, đợi anh tí nhé!"
Nói rồi, anh đột ngột cúp máy. Giọng điệu của anh cũng có chút gấp gáp. Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, bộ mặt khó hiểu. Anh đang làm gì vậy chứ?
Chớp mắt, cô đã thấy Âu Thiên Hàn lái xe tới đón, cô mỉm cười, bước vào xe ngồi. Đây không phải là chiếc xe anh hay lái trong nước, mà là dùng để đi lại ở bên Mỹ mỗi khi công tác.
Âu Thiên Hàn nhìn cô, vẻ chiều chuộng, khẽ hỏi :
"Em chờ có lâu không? Anh có chút việc."
Thẩm Nguyệt lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Không có. Em cũng vừa mới ra thôi."
"Tối nay đối tác của anh có tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Em đi cùng anh nhé!"
Thẩm Nguyệt ừ nhẹ một tiếng rồi nhìn anh mỉm cười. Hai người quay trở về nhà, tắm rửa, sửa soạn qua một lượt. Âu Thiên Hàn hôm nay mặc một bộ vest xanh đen, toát lên khí chất vô cùng sang trọng. Bờ vai rộng, vững chãi cùng với ngũ quan sắc sảo càng khiến anh trở nên thu hút hơn. Còn Thẩm Nguyệt mặc bộ lễ phục mà anh đem tới. Một chiếc váy xanh nhạt, dài đến đầu gối, hai tay phồng, nhìn xuyên thấu, trên ngực còn điểm xuyết một vài bông hoa, trông vừa nữ tính lại vừa dịu dàng. Cô chỉ búi tóc thấp, trang điểm ngọt ngào, cùng anh sánh bước.
Âu Thiên Hàn để cô ngồi vào xe, sau đó đạp ga thật nhanh. Thẩm Nguyệt nhìn xung quanh, cảm thấy không gian bên ngoài có chút lạ, bèn hỏi :
"Thiên Hàn, chúng ta đi xa vậy sao?"
Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi tập trung lái xe. Thẩm Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh thành phố lúc về đêm.
Anh dừng xe ở một khách sạn lớn, nhìn rất xa xỉ. Nhân viên phục vụ nhanh chóng tiếp đãi hai người một cách chu đáo. Thẩm Nguyệt khoác tay anh, từ từ tiến vào trong. Hai người vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng.
Cửa thang máy vừa mở, Thẩm Nguyệt có chút ái ngại. Không gian phía trước toàn một màu đen, cô xoay đầu nhìn anh. Âu Thiên Hàn nhếch mép cười, dẫn cô tiến về phía trước. Thẩm Nguyệt hơi sợ nên nắm tay anh rất chặt.
"Không phải nói là tiệc sao? Mọi người đã đi đâu..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã đưa tay, búng một cái. Cả sân thượng bỗng chốc tràn ngập ánh sáng. Ánh đèn lấp lánh từ dây đèn xung quanh hai người và vô vàn bóng bay. Trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì Âu Thiên Hàn đã biến mất. Thẩm Nguyệt hình như không để ý đến điều đó, vẻ mặt bất ngờ, phấn khích, nhìn ngó xung quanh.
"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh!"
Giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau làm cô quay lại. Trên tay anh là một chiếc kem vô cùng tinh xảo, trông rất ngon mắt. Thẩm Nguyệt đưa tay lên miệng, đáy mắt ánh lên niềm vui sướng tột độ.
"Anh...vẫn nhớ sinh nhật em sao?"
Âu Thiên Hàn bước lại gần, đưa tay xoa đầu cô, khẽ nói:
"Sao anh có thể quên một ngày quan trọng như vậy chứ?"
Thẩm Nguyệt thật sự cũng chẳng nhớ đến ngày này. Cô cứ bận bịu, ngày nào cũng lo học hành, làm kiểm tra, luận văn. Thế nên, chẳng có dịp để tâm trí được nghỉ ngơi.
Thẩm Nguyệt xúc động, ôm chầm lấy anh. Âu Thiên Hàn mỉm cười, cúi xuống hôn lên mái tóc thơm tho của cô. Âu Thiên Hàn đẩy nhẹ cô ra, lấy chiếc bánh vừa để trên bàn, đưa đến trước mặt cô, nói :
"Không phải em bảo phải ước nguyện trước khi thổi nến sao? Mau làm đi!"
Thẩm Nguyệt nhắm mắt, hai tay chấp lại, để trước ngực, nói lớn:
"Con ước được đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh Âu Thiên Hàn!!!!"
Nói rồi, cô chu miệng thổi tắt ngọn nến đang cháy. Anh bật cười, gõ nhẹ vào trán cô. Anh nhìn cô chiều chuộng, đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc.
Bất chợt, Âu Thiên Hàn lấy trong túi ra một hộp nhung màu đen, vuông thành sắc cạnh, mà anh đã chuẩn bị từ lâu, quỳ xuống dưới chân cô, giọng ôn nhu :
"Thẩm Nguyệt, em đồng ý gả cho anh nhé. Cả đời này, anh nguyện ý yêu em!"
Thẩm Nguyệt bất ngờ, đưa tay che miệng, đôi mắt đã rớm rớm nước. Cả tầm mắt của cô chỉ còn bóng hình anh. Thẩm Nguyệt cúi xuống, vòng tay qua cổ anh, nức nở.
"Đương nhiên là em đồng ý rồi. Đồng ý, đồng ý!"
Cô gật đầu lia lịa, đôi tay lại siết chặt hơn. Âu Thiên Hàn mỉm cười hạnh phúc, xoa đầu cô rồi đứng thẳng dậy, nắm lấy eo Thẩm Nguyệt, khẽ thì thầm :
"Bảo bối, anh yêu em!"
Bên trong chiếc hộp sang trọng ấy là một chiếc nhẫn cầu hôn rất đẹp, từng tia sáng phản chiếu qua viên kim cương ấy đều rất sắc sảo, muôn màu muôn vẻ. Âu Thiên Hàn cầm lấy tay cô, trao chiếc nhẫn tinh xảo ấy. Thẩm Nguyệt xúc động đến mức không nói nên lời, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc. Âu Thiên Hàn cúi xuống hôn nhẹ vào hai hàng nước mắt, dời đi tìm kiếm đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyệt. Hai người đứng dưới ánh trăng sáng, đôi trái tim như hòa làm một. Từng nhịp đập, từng hơi thở, chưa bao giờ rõ ràng đến thế...