Thẩm Nguyệt có chút cảm động, dựa hẳn vào người anh, tận hưởng hương thơm thanh sạch đặc trưng của Âu Thiên Hàn. Anh vỗ về cô, nâng niu như một đóa hoa nở ban sớm.
Sáng hôm sau. Âu Thiên Hàn có việc phải đến công ty, Thẩm Nguyệt cũng đi học. Hai người cùng nhau ăn sáng rồi mới ra khỏi nhà. Anh đưa cô đến trước cổng trường, dặn dò :
"Em tránh xa cậu ta ra một chút. Nếu không thì chúng ta chuyển trường."
Cô xua tay, nói :
"Không cần đâu Thiên Hàn. Môi trường ở đây rất tốt, nếu vì chuyện cỏn con này mà bỏ đi thì có chút..."
Anh mỉm cười, xoa đầu cô, nói :
"Em không muốn thì anh sẽ không đổi. Học ngoan nhé!"
Nói rồi, anh hôn nhẹ vào môi cô một cái. Thẩm Nguyệt chào tạm biệt anh để đi vào trong.
Cô đã bước đến cửa lớp, vừa đúng lúc bắt gặp Bạch Nhã Đông đang đi ra. Cô liền cúi mắt, đi thẳng về chỗ ngồi. Bạch Nhã Đông khựng lại một chút rồi bước đến cạnh cô. Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện nên lơ đẹp anh ta.
"Thẩm Nguyệt...chuyện hôm qua, tớ... thật sự xin lỗi..!"
Cô thở dài ngao ngán, ngước mắt lên nhìn Bạch Nhã Đông.
"Chúng ta có thể xem như không quen biết không?"
Bạch Nhã Đông thấy cô phũ phàng như thế thì cười nhạt lên một tiếng, giọng chua chát :
"Thì ra thích một người là việc đáng khinh đến thế! Được thôi, tùy cậu!"
Nói rồi, cậu ta quay người bỏ đi. Thẩm Nguyệt cũng chẳng nói gì, tập trung học bài. Cả một buổi học, Bạch Nhã Đông không quay lại. Thẩm Nguyệt dường như không quan tâm, chỉ lo tìm kiếm tài liệu.
Trưa. Cô ra về, vừa ra đến cổng đã thấy Âu Thiên Hàn đứng dựa bên sườn xe, chờ cô. Thẩm Nguyệt háo hức chạy tới, vui vẻ cười nói :
"Thiên Hàn, sao anh đến sớm vậy?"
Anh mỉm cười dịu dàng, giọng điệu cưng nựng cô :
"Anh sợ bảo bối phải chờ đấy! Nào, lên xe, anh chở em đi ăn nhé!"
Thẩm Nguyệt gật đầu, nhanh chóng ngồi vào xe.
Trong quán bar nổi tiếng nhất thành phố, Bạch Nhã Đông ngồi ngao ngán nhìn ly rượu, đầu óc quay cuồng. Nãy giờ anh ta đã uống hết cả một chai lớn, gương mặt đỏ bừng vì men say, ánh mắt giống như không cam tâm. Tại sao chứ? Anh đẹp trai như thế, học giỏi như thế, gia đình vô cùng có điều kiện, tại sao cô lại không thích anh?
"Thẩm Nguyệt, em điên rồi!"
Anh ta cười nhạt một tiếng, buông lời. Đột nhiên, Lâm Bách Giai từ ở đâu tiến tới, ngồi xuống cạnh anh, trên tay cầm ly rượu, chạm nhẹ vào ly của anh, cất giọng ma mị.
"Nhã Đông, anh đang buồn sao? Bị Thẩm Nguyệt từ chối rồi chứ gì?"
Bạch Nhã Đông đưa đôi mắt lờ đờ nhìn cô ta, nhếch mép.
"Ai đây? Cô nhiều chuyện quá nhỉ? Muốn gì?"
Lâm Bách Giai hừ lạnh một tiếng, cao giọng :
"Đơn giản thôi. Anh thích Thẩm Nguyệt, còn tôi muốn giành lại Âu Thiên Hàn từ tay cô ta. Chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi!"
Bạch Nhã Đông nhìn cô, đôi mắt chớp chớp.
"Hợp tác? Xì! Cô muốn làm gì chứ?"
"Chỉ cần anh gần gũi Thẩm Nguyệt, làm cô ta bị hiểu lầm, chia cách với Âu Thiên Hàn, vậy thì chúng ta đều có thể đạt được mục đích!"
Bạch Nhã Đông cười khẩy, đáy mắt ánh lên sự khinh thường.
"Xin lỗi bà cô. Tôi không có hứng thú làm những chuyện giẻ rách như thế! Chào!"
Nói rồi, anh ta liếc Lâm Bách Giai một cái, lạnh lùng quay lưng bước đi. Cô ta hơi ê mặt một chút, tay năm chặt ly rượu, thầm nguyền rủa.