Thẩm Nguyệt ngủ say đến nỗi, lúc anh quay trở lại cô cũng không biết. Âu Thiên Hàn nhìn cô chăm chú, khẽ đưa tay sờ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp kia. Anh cúi xuống, đặt vào trán một nụ hôn rồi thì thầm :
"Bảo bối, ngủ ngon nhé!"
Nói rồi, Âu Thiên Hàn đứng dậy, đi ra bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu. Anh liên tục xoa thái dương, vẻ mệt mỏi. Dạo gần đây, có nhiều công ty nhỏ nổi lên, liên minh với nhau nhằm đối đầu với công ty của anh. Âu Thiên Hàn vẫn chưa tìm hiểu được ai đứng sau vụ này, nhưng cũng đã cho một vài cái tên vào diện tình nghi rồi.
5 giờ 15 phút sáng. Thẩm Nguyệt chợt tỉnh giấc, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Âu Thiên Hàn đi sớm vậy sao, hay là cả đêm qua anh không ngủ? Cô bước xuống giường, đi ra ngoài phòng làm việc. Âu Thiên Hàn vẫn ngồi đó, mặt dán vào màn hình, đôi mày nhíu chặt lại. Thẩm Nguyệt tiến lại gần, cất tiếng :
"Thiên Hàn, cả đêm anh không ngủ sao?"
Anh đưa mắt qua nhìn cô, mỉm cười, rồi dang tay như muốn ôm cô vào lòng. Thẩm Nguyệt bước lại gần thì đột nhiên anh giơ tay kéo cô ngã vào lòng, để Thẩm Nguyệt ngồi trên đùi. Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu dựa vào bờ vai nhỏ nhắn, cất giọng trầm khàn :
"Sao em lại dậy sớm vậy? Không quen chỗ sao?"
Cô ôm lấy mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng kia, cất giọng hỏi :
"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em! Anh đã thức suốt đêm sao?"
Anh nhìn cô, gật đầu. Thẩm Nguyệt đứng thẳng dậy, chỉ tay vào phòng ngủ, đôi mắt kiên định, nói :
"Anh mau vào nghỉ ngơi đi. Công việc để sau cũng được mà!"
Anh nắm lấy tay cô, vỗ về :
"Anh ổn. Bảo bối ngoan, mau về nhà nhé!"
Cô lập tức rút tay lại, đôi mắt đẫm nước, nói :
"Có bao giờ anh nghĩ, lỡ như có một ngày anh quỵ xuống thì em sẽ thế nào chưa? Em phải sống làm sao đây? Hả? Em không cho phép anh tàn phá sức khỏe thế này!"
Anh nhìn cô rơm rớm nước mắt thì đau lòng, đưa tay chạm nhẹ vào giọt lệ trong suốt kia, khẽ cất giọng dịu dàng :
"Anh sẽ không để em một mình trên đời này đâu! Anh chỉ cần có em!"
Cô ôm anh thật chặt, phút chốc đã nức nở trong lòng Âu Thiên Hàn. Cô ôm anh chặt như thể nếu buông tay thì hình bóng anh sẽ biến mất mãi mãi trên cõi đời này. Âu Thiên Hàn hôn nhẹ vào đỉnh đầu cô, lòng chua xót.
"Nguyệt Nguyệt, em đừng khóc nữa được không? Anh sẽ đau lòng đấy!"
Cô sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem, khẽ gật đầu, nhỏ giọng :
"Vậy thì anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Nếu không em sẽ giận thật đấy!"
"Được, được, đều nghe theo em!"
Anh buông cô ra, lập tức tiến vào phòng ngủ. Thẩm Nguyệt ở phía sau, khẽ mỉm cười hài lòng.