Hai người dần hòa quyện vào nhau, mang theo bao đắm say, nhục dục. Thẩm Nguyệt rên lên từng tiếng, mị hoặc đến kinh động lòng người. Âu Thiên Hàn không ngừng đẩy mạnh phần hông, anh nhắm nghiền mắt, gục đầu vào vai Thẩm Nguyệt, cắn nhẹ vào phần xương quai xanh. Toàn thân cô run rẩy, đưa tay vòng lên cổ anh, ngón tay để sâu vào trong mái tóc của Âu Thiên Hàn.
Thẩm Nguyệt thiếp đi lúc nào không hay. Âu Thiên Hàn nhìn cô gái nhỏ nhăn mày, trán ướt đẫm mồ hôi thì mỉm cười, hôn nhẹ vào trán cô. Anh bước vào phòng tắm, rửa sơ qua một lượt rồi quấn quanh thắt lưng một chiếc khăn tắm, bước ra ngoài.
Thẩm Nguyệt dù rất mệt, muốn đi ngủ, nhưng từ tối đến giờ cô chưa bỏ miếng gì vào bụng nên đã đói cồn cào rồi. Cô tỉnh dậy, vừa thấy Âu Thiên Hàn bước ra đã vội đưa chăn che kín đầu. Anh bước đến gần, bật cười, khẽ cất giọng ôn nhu :
"Thẩm Nguyệt, mau ra ăn đi. Anh không làm gì em đâu mà!"
Nghe lời cam kết của Âu Thiên Hàn, cái đầu nhỏ dần hé ra, cô đưa mắt liếc anh, giọng giận dỗi :
"Tại anh đấy! Bây giờ chắc sủi cảo đã nguội hết rồi!"
Cô ngồi dậy, vơ vội chiếc áo sơ mi mặc lấy rồi bước đến bên bàn ăn, ngồi xuống. Âu Thiên Hàn mở hộp thức ăn, hương thơm đã xộc vào mũi, kích thích cả khứu giác lẫn vị giác. Cô khẽ liếm mép, con mèo nhỏ này đã đói quá rồi!
Âu Thiên Hàn gắp một miếng sủi cảo, bỏ vào miệng nhai. Thẩm Nguyệt nhìn anh ăn, vẻ mặt mong chờ.
"Không ngon..."
Thấy anh thốt lên hai từ này, khuôn mặt cô liền lộ rõ vẻ thất vọng, đưa đũa gắp thử một miếng.
"...Bằng em!"
Sặc!!! Thẩm Nguyệt ho khan vài tiếng, vỗ vỗ lồng ngực mình rồi trừng mắt nhìn Âu Thiên Hàn.
"Anh...anh không thể đàng hoàng một chút sao?"
Âu Thiên Hàn nhếch mép, khẽ nói :
"Anh chỉ không đàng hoàng với em!"
Nói rồi, anh lại thản nhiên ngồi ăn, để mặc cô đang ngồi tức giận. Cô lẩm bẩm :
"Lần sau sẽ không nấu cho anh ăn nữa! Hứ!"
Thấy cô gái của mình giận dỗi, anh vội xoa đầu rồi véo má Thẩm Nguyệt một cái.
"Ngoan, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi. Anh còn có chút việc phải giải quyết cho xong!"
Thẩm Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rồi, anh còn làm việc quái gì nữa chứ? Nhưng mà cô không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi tự mình ăn sủi cảo.
15 phút sau. Thẩm Nguyệt dọn dẹp lại hộp thức ăn rồi đi rót cho Âu Thiên Hàn một cốc nước. Anh đứng ở tủ đồ, lựa áo quần. Thấy cô bước đến bên cạnh, liền đặt tay vào em, thì thầm :
"Bà xã, mau chọn đồ cho anh!"
Anh dí sát mũi vào gò má của cô. Hơi thở nóng bỏng làm cô ngại ngùng. Thẩm Nguyệt mỉm cười, đưa tay với lấy một chiếc áo sơ mi trắng kèm theo chiếc quần âu đen đưa cho anh. Âu Thiên Hàn cầm lấy, hôn nhẹ cô một cái rồi bước vào phòng thay đồ.
Trước khi bước ra khỏi cửa, anh dịu dàng căn dặn cô :
"Nguyệt Nguyệt, bây giờ đã trễ rồi. Em cứ ở đây ngủ đi. Sáng mai anh đưa em về!"
Thẩm Nguyệt dạ một tiếng, kiễng chân lên hôn vào khóe môi anh. Cô ngượng ngùng, vẫy tay chào anh, môi mấp máy :
"Anh làm việc tốt nhé!"
Âu Thiên Hàn mỉm cười gật đầu, quay người bước đi. Ngoài trời đã tạnh mưa hẳn, không khí lạnh đi rất nhanh. Cô bước vào phòng, ngã người trên chiếc giường êm ái. Thẩm Nguyệt ôm chiếc gối vào lòng, hít một hơi thật sâu. Mùi đàn ông, thanh sạch của anh xộc vào mũi khiến cô yên giấc, từ từ chìm vào giấc ngủ...