Âu Thiên Hàn cùng Thẩm Nguyệt đến sau. Hôm nay, cô vẫn chỉ trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, mái tóc dài xoăn nhẹ. Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy hoa, dài hơn đầu gối một chút. Trông cô dịu dàng và thùy mị biết bao. Âu Thiên Hàn đặt tay trên eo cô, từ từ bước vào.
Lâm Bách Giai đang ngồi cạnh Âu Từ Vũ xoa bóp cho ông, bày ra bộ mặt ngoan ngoãn, hiền hậu. Thấy Âu Thiên Hàn tới, cô ta ngay lập tức đứng dậy, mỉm cười niềm nở. Nhưng biết bên cạnh là Thẩm Nguyệt, lại còn ôm ấp thân thiết như thế, mặt Lâm Bách Giai tối sầm lại. Cô ta liền ngồi xuống, tỏ ra ấm ức, nhìn Âu Tư Vũ. Ông Âu nhìn thấy thế bèn cất tiếng nói :
"Tiểu Hàn về rồi đấy à? Vị tiểu thư bên cạnh con là ai thế?"
Âu lão gia trước giờ là người nhân từ, lại hết mực yêu thương Âu Thiên Hàn. Từ lâu, ông biết đứa cháu này không ưa gì nhà họ Lâm, đặc biệt là Lâm Bách Giai, lại còn có liên hôn. Tất nhiên, ông không phản đối việc Âu Thiên Hàn thật lòng với một người phụ nữ khác. Chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc là ông cũng an lòng rồi.
Âu Thiên Hàn dắt tay Thẩm Nguyệt lại gần chỗ ông, để cô ngồi ngay cạnh mình.
"Ông nội, đây là Thẩm Nguyệt, là người yêu của cháu!"
Nghe Âu Thiên Hàn thẳng thừng như thể tát một cú vào mặt Lâm gia, vẻ mặt Âu Tư Vũ hơi khó xử.
"Vậy... Tiểu Giai phải tính sao đây?"
Lâm Bách Giai ngồi bên cạnh Âu Tư Vũ, liếc nhìn Thẩm Nguyệt bằng đôi mắt sắc bén. Như cũng cảm nhận thấy, Thẩm Nguyệt không nói gì, cũng chẳng thèm quẳng cho cô ta một ánh mắt nào, nhìn Âu Tư Vũ mỉm cười.
"Ông nội, giữa Thiên Hàn và cô Lâm đây vốn có hôn ước từ lâu, nhưng lại không có tình cảm! Cháu biết bản thân không có tài cán gì nhưng cháu yêu Thiên Hàn thật lòng. Mong ông nội tác hợp cho chúng cháu!"
Âu Thiên Hàn nghe cô nói thế, quay đầu lại nhìn. Từ trước đến giờ, cô luôn là người bị động, lại hay xấu hổ, không ngờ hôm nay lại mạnh miệng nói ra những lời như thế. Anh mỉm cười, đan những ngón tay thon dài của mình vào tay cô. Có hơi ấm từ anh truyền tới, Thẩm Nguyệt cũng yên tâm hơn phần nào.
Lâm Bách Giai đã chứng kiến tất cả sự việc. Có chút tức giận lẫn xấu hổ. Ả ta nhẹ giọng, nói :
"Ông nội, cháu cảm thấy hơi mệt, xin phép ra ngoài hóng gió một chút ạ!"
Cô ta nhanh chóng chuồn đi, sợ ở lâu sẽ rất ngại ngùng.
Âu Thiên Hàn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đôi mắt lạnh lùng, lộ vẻ ghét bỏ.
"Tiểu Hàn, con yêu ai ta không cấm cản. Nhưng mà hôn ước với nhà họ Lâm cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Âu gia ta. Con tìm cách mà đối phó!"
Thẩm Nguyệt cười nhẹ, đứng lên phía trước.
"Ông nội, hôm nay là đại thọ của ông. Cháu chúc ông Phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn."
Âu Tư Vĩ cười nồng hậu, gật đầu.
"Đứa bé này cũng rất biết điều đấy!"
Thẩm Nguyệt mỉm cười, cầm hủ rượu ra, đưa hai tay đặt trước mặt ông.
"Ông nội, đây là món quà cháu và Thiên Hàn muốn tặng cho ông! Đây là Hồng Lộ tửu 8 năm tuổi đấy ạ! Nghe nói hương vị rất đậm đà, thơm ngon!"
Nói rồi, cô quay đầu nhìn Âu Thiên Hàn mỉm cười. Âu Tư Vũ lộ rõ vẻ hứng khởi, cầm hủ rượu lên nhìn ngắm.
"Quả là có lòng! Cảm ơn cháu, Thẩm Nguyệt!"
Thấy ông yêu thích như vậy, trong lòng cô mừng rỡ, quay đầu nháy mắt với anh. Âu Thiên Hàn thấy cô gái nhỏ cười tít mắt thì cũng vui lây, đứng dậy nắm lấy tay cô, cất tiếng thưa với ông nội :
"Cháu xin phép dẫn Thẩm Nguyệt đi gặp ba cháu một chút ạ!"
Âu Tư Vũ gật đầu, đôi mắt bây giờ chỉ chăm chú vào hủ rượu.
Âu Thiên Hàn dắt cô rời đi.