Dẫu biết sinh ly từ biệt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng tại khoảnh khắc này lòng Từ Tuyết Lộ lại mang một nỗi trầm ưu khó tả.
Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, cứ ngỡ là một giấc mơ, cô không dám tin là thật. Ban đầu khi cô cùng Từ Hi Du đặt chân tới mảnh đất xa lạ này một phần là vì Lục Mạc Khiên, giờ đây, khi anh đã ở ngay trước mặt thì cô lại cảm giác lênh đênh, như bèo trôi trên mặt sông yên ả. Tưởng là bình yên nhưng thực ra lòng lại đầy sóng gió.
“Trợ lý Thẩm, anh đưa Từ nhị tiểu thư ra sân bay đi.”
Trong màn không im ắng vang lên chất giọng trầm ổn, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy, mát dịu như làn gió xuân, thực khiến người ta mê mẩn.
“Nhưng mà lát nữa anh còn phải đi dự sự kiện.” Thẩm Đa lưỡng lự nói.
“Tôi dự sự kiện hay anh dự sự kiện.” Lục Mạc Khiên tỏ ra không kiên nhẫn, cái tên trợ lý đó bao giờ cũng phải lắt léo ý anh mới chịu được sao?
“Là anh…” Thẩm Đa nhỏ giọng thốt lên.
“Vậy thì anh đi đi, tôi tự mình tới nơi tổ chức sự kiện được.” Tiếng nói đó như trời đầy gió lạnh, buốt giá, nhưng chẳng hiểu sao khi tới tai Từ Tuyết Lộ lại mượt mà tới thế.
Bịn rịn chia tay, cuối cùng Thẩm Đa và Từ Hi Du cũng khuất bóng, căn phòng nhỏ trở nên vắng lặng, hai con người ngồi cạnh nhau, nhưng lại chẳng nói với nhau câu gì.
Lục Mạc Khiên chăm chăm đọc tờ báo mới ra sáng nay, bao giờ cũng thế, đọc báo sớm mai đã trở thành một phần trong thói quen của anh. Dáng vẻ nhập tâm ấy, gương mặt điển trai ấy, đôi mắt long lanh thi thoảng lại chớp chớp ấy, khiến người ta vừa nhìn liền bị mê mẩn.
Từ Tuyết Lộ ngồi cạnh, tay thì lướt lướt trên màn hình điện thoại, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo nhìn ngang, quay sang phía anh.
Cảm nhận được có một đôi mắt đẹp đang nhìn mình, Lục Mạc Khiên đột nhiên ngẩng đầu, khiến Từ Tuyết Lộ luống cuống quay mặt đi nơi khác, cô vĩnh viễn không muốn để anh biết là mình đang lén lút nhìn anh. Bởi vì, cô muốn mình mãi mãi đứng ở phía sau, âm thầm giõi theo anh, ủng hộ anh hết mình, nụ cười của anh chính là niềm vui của cô, như thế đối với cô đã quá đủ rồi!
Không mơ ước xa vời, không ảo tưởng quá nhiều, đó là ý niệm trong lòng cô.
Đúng, đại thần từng ngỏ ý muốn lấy cô, nhưng có thể đó chỉ là chút xúc động nhất thời, hoặc cũng có thể là anh ấy không muốn mang ơn, cảm thấy mình cần phải trả món nợ ân tình ấy, mà trả tiền bạc thì quá là xem nhẹ đối phương, vì thế chỉ còn cách giao ra sinh mệnh.
Thế nhưng cô lại không hề muốn như thế, đại thần thuộc về sân khấu rực rỡ, thuộc về tất cả các fan, chứ không chỉ của riêng mình cô.
Trong mắt cô, người đàn ông đó giống như thần thánh, không thể xâm phạm, anh luôn khiến người ta có cảm giác cấm dục, xuất phát từ nụ cười tràn đầy thiện ý, bả vai dày rộng và hơi thở đầy tính an toàn, cơ thể của anh, vẻ mặt, cử chỉ, đều vô cùng điềm tĩnh, khiến cho cô không thể có những suy nghĩ liên quan đến sắc tình gì đó.
Từ Tuyết Lộ hít một hơi thật sâu, đánh bay mọi luồng suy nghĩ ra khỏi đầu, rồi quay sang nói với Lục Mạc Khiên: “Đại thần, nếu anh còn có việc bận thì cứ đi trước đi. Em ở lại một mình không sao đâu!”
Dừng lại mọi hành động, Lục Mạc Khiên liếc nhìn trên mặt đồng hồ đeo tay, vẻ mặt điển trai lại điềm tĩnh, cảm giác như anh không làm gì vẫn lấp lánh đến lạ thường. “Vẫn còn sớm. Có điều… em là đang cố ý đuổi tôi đi đó à?”
Đôi mắt long lanh của Từ Tuyết Lộ ngưng tụ lại một mảng âm trầm, con tim thịch một tiếng động dữ dội, lại càng kinh ngạc trước câu hỏi của đại thần, cô há hốc miệng nửa ngày mới phản ứng lại được. “Em nào dám… Chỉ là em không muốn nhìn anh cực khổ thôi! Giờ này đang cao điểm, chắc là sẽ bị kẹt xe.”
Ánh mắt Lục Mạc Khiên vẫn lặng lẽ như nước, như thể chuyện không liên quan tới mình. “Chuyện đó em không cần lo. Tài xế sẽ tự biết tìm cách.”
Nói xong, anh lại cúi xuống tiếp tục đọc báo, không có ý định rời đi sớm.
Từ Tuyết Lộ vẫn chăm chú nhìn Lục Mạc Khiên. Người này vẫn lặng im như thế, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ như rừng xanh trắng tuyết, có phần xa cách.
Đại thần ở ngay trước mặt, khoảnh cách rất gần, nhưng cũng rất xa, cảm giác có thể chạm tới được, nhưng cô lại chẳng thể với tới.
Khoảnh khắc này khiến cô nhớ về buổi tối năm học cấp ba đó, anh đột nhiên lọt vào tầm mắt cô, nhanh như một cái chớp mắt, khiến cô không có bất cứ sự chuẩn bị nào, khuôn mặt tuấn duật chạm vào tim, như một căn bệnh truyền nhiễm mà cô không cách nào phòng bị.
Kể từ lúc đó, cô vẫn luôn âm thầm ủng hộ anh, theo giõi mọi nhất cử nhất động của anh, trên bảng tin weibo của cô, tin tức về anh luôn được xếp hàng đầu tiên, thi thoảng lướt thấy anh đăng bài, thì cô sẽ nhấn like hay để lại một comment bất kì nào đó.
Cũng nhờ có anh, mà cô dần chạm tay tới ngôn tình, từ một thiếu nữ thích cày phim ngôn tình, tới một người phụ nữ viết tiểu thuyết ngôn tình, tất thảy trên chặng đường ấy, đều có anh.
“Đại thần, em có thể hỏi anh một câu không?” Sau một thoáng chần chừ, Từ Tuyết Lộ lôi hết sự gan dạ ra cất lời hỏi.
“Ừm… hỏi đi.” Đôi mắt xếch của Lục Mạc Khiên hơi nhiu lại, vừa phong tĩnh lại rung động lòng người.
“Tại sao anh lại thích làm diễn viên, hơn nữa lại thích đóng phim ngôn tình?” Cô hơi cúi đầu, thu cằm lại, giống như tự thu nhỏ mình bên cạnh người đàn ông kia.
Câu hỏi của Từ Tuyết Lộ đột nhiên khiến Lục Mạc Khiên hơi khựng lại, đây không phải là lần đầu tiên anh được hỏi như thế, nhưng lại là lần đầu anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Không hiểu là vì sao? Có thể do phản xạ tự nhiên, cũng có thể do người đặt câu hỏi.
Có người từng nói như thế này: Đôi khi câu trả lời nó không nằm ở câu hỏi, mà nó phụ thuộc vào cảm xúc của người trả lời.
Trong trường hợp này, có thể hiểu như vậy!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!