Lục Mạc Khiên thuần thục cởi áo khoác ra, đeo tạp giề lên người, xách theo túi bóng đựng nguyên liệu tới khu vực sơ chế.
“Em cứ đứng yên ở bên cạnh anh là được. Còn mọi việc khác cứ để anh.”
Thanh âm trong suốt lại dễ nghe vang lên trên đầu Từ Tuyết Lộ, cô nhất thời ngây người ra, ngẩng mặt lên nhìn anh. “Anh biết nấu ăn sao?”
Trong lòng cô, anh cực kì cao quý, khí chất thanh cao, không chút khói lửa nhân gian, hai tay không dính lấy một giọt nước, chứ đừng nói tới việc biết nấu cơm.
“Em thấy sao?” Đuôi mày Lục Mạc Khiên nhướng lên, giọng anh huyền bí lại cực kì cao thâm.
“Em không biết…” Từ Tuyết Lộ lắc đầu theo bản năng, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh không rời.
“Thế chờ xem…” Anh cười, nụ cười gian manh lại tà mị, một giây kế tiếp, anh liền nâng cằm cô lên, bá đạo hôn lên làn môi im lìm không chút phòng bị của cô.
Ý nghĩ muốn lại gần cô, một phút cũng không thể dừng lại, cho dù là hiện tại.
Anh khẽ hôn một cái thôi mà trong lòng cô như mưa rơi đạn nổ, không thốt được nên lời.
Lục Mạc Khiên ho nhẹ một tiếng, sau đó liền xoay lưng, bắt tay vào việc chính, khoé môi không ngừng cười cười.
Qua một lúc, một thứ mềm mại ấm áp chà sát dưới mu bàn chân, cô liền quắt mắt nhìn xuống, đôi môi hoa đào mỉm cười cười rạng rỡ, cô khẽ ngồi xổm xuống dưới sàn nhà, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiểu yêu tinh.
“Tiểu yêu tinh, nhớ em quá!” Ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn duật đang chăm chú trước đống rau củ, Từ Tuyết Lộ nhỏ giọng hỏi: “Anh mang bé con tới từ bao giờ thế?”
“Hồi chiều là anh bảo Thẩm Đa mang tới đó. Nhóc con cũng đâu thể xa mẹ nó mãi được.”
Tay anh vẫn thoăn thoắt cắt tỉa rau củ, anh không nhìn cô, chỉ hắt lại giọng nói tràn đầy từ tính, như nguồn nước ấm chảy vào lòng cô.
Mẹ nó sao?
Trong đầu cô nổ đom đóm, không kìm chế được liền tủm tỉm cười.
Đã lâu không gặp, cô nhớ tiểu yêu tinh lắm rồi, ngay lập tức bế nhóc con lên, ôm vào lòng, âu yếm vuốt ve như người mẹ hiền câng nựng đứa con nhỏ.
Theo như lời anh nói, cô cùng tiểu yêu tinh chỉ lặng lẽ đứng cạnh, ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của nam thần, cẩn trọng nhận xét mức độ chuyên nghiệp của anh khi vào bếp, như thế là đủ!
Cứ ngỡ anh sẽ nấu mấy món đơn giản lấy lệ, nhưng không ngờ anh còn tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật.
Đôi bàn tay rắn rỏi đang căng mình nhào nặn cục bột trắng buốt, lúc anh nghiêm túc trông thực mỹ miều, cô mê say nhìn anh, không rời không chớp, tay vuốt vuốt bộ lông mềm của tiểu yêu tinh không ngừng, miệng cười cười như nhặt được báu vật!
Đúng thế! Anh chính là viên ngọc sáng của cuộc đời cô!
Một bàn thức ăn chay mặn kết hợp tươm tất, cộng thêm chiếc bánh kem đáng yêu, khiến Từ Tuyết Lộ rưng rưng xúc động, đôi mắt cô sướt mướt như tấm thuỷ tinh trong suốt, lòng cô ấm áp như vừa tắm nắng xuân. “Cảm ơn anh…”
“Cảm ơn suông vậy thôi à…” Lục Mạc Khiên cởi tạp giề, ngồi gọn ghẽ xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười gian manh, kế tiếp đó, liền dùng ngón trỏ chỉ chỉ bên gò má, ý muốn cô thưởng hôn.
Từ Tuyết Lộ không rõ là hiện tại mình đang khóc vì hạnh phúc, hay vì điều gì , hai hàng nước mắt vô thức lăn dài, mà chính cô cũng không thể kiểm soát được. Tiến sát người về phía anh, ôm lấy cổ, chầm chậm đặt nụ hôn nơi gò má mềm mại, một giây sau đó, cô liền áp má mình lên, chà chà nhẹ âu yếm.
“Được rồi, mau gọi video cho mẹ đi.” Ánh mắt Lục Mạc Khiên chuyển dời tới chiếc di động trên bàn, nhẹ giọng thúc giục.
“Ò…” Gạt giọt nước mắt, Từ Tuyết Lộ nhấc di động lên, nhấn nút gọi đi.
Ting… ting… ting… đổ chuông ba tiếng, đầu giây bên kia rốt cuộc cũng nhấc máy, cô lập tức khoe khoang thành quả với mẹ, hát bài hát chúc mừng sinh nhật online, đôi mắt hoe đỏ một lần nữa nước mắt trực trào.
Xa nhà, cô mới biết người ta phải sống với nhau bởi tình thương chứ không phải bằng những toan tính nhỏ nhen, bon chen và ích kỉ. Hãy yêu lấy những người sống bên cạnh ta, cuộc đời có bấy lâu mà phải hững hờ?
Giữa chốn bộn bề lê thê, cô thấy mình thật may mắn, vì bên cạnh cô, vẫn còn có một người đàn ông hết mực chân thành, chu đáo lại tinh tế đến vậy!
“Mẹ… sinh nhật vui vẻ… con sẽ giúp mẹ thổi nến và ăn những thức ăn ngon này.” Từ Tuyết Lộ cố nặn ra nụ cười trên gương mặt nghẹn ngào xúc động, đôi mắt cô lấp lánh như sao đêm, tinh ranh lại xán lạn.
“Mẹ… sinh nhật vui vẻ… xin ba mẹ hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lộ Lộ…” Lục Mạc Khiên nãy giờ vẫn im lặng, tới lúc thích hợp liền ló đầu vào màn hình điện thoại, xúc động tuyên thệ với ba mẹ vợ tương lai.
Gọi là ba mẹ, chắc hẳn trong lòng anh đã có sẵn dự tính sẽ cưới cô về làm vợ.
Cuộc gọi kết thúc, đọng lại bao xúc cảm ngổn ngang trong lòng người.
Vì quá phấn khích, tối đó Từ Tuyết Lộ đã uống rất nhiều rượu, càng uống càng cảm thấy rượu ngon, không cách gì dừng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!