Cửa phòng phục trang cót két lên hai tiếng, tếnh toáng mở ra, Lục Mạc Khiên nghiêm nghị bước vào, một giây sau, sắc mặt anh lập tức biến đổi thành bộ dạng lưu manh, bàn tay chắc nịch nắm lấy cổ tay cô, nhanh như chớp kéo cô sà vào lòng, đồng lúc đó, cánh cửa “rầm” đóng lại.
Thân ảnh cao lớn ghì chặt cô vào tường, anh cách cô một khoảng vô cùng nguy hiểm, hơi thở nam tính mãnh liệt truyền tới, khiến lòng cô run lên từng hồi.
“Anh làm gì thế? Lỡ như người khác thấy thì sao?”
Âm sắc như tiếng đàn réo rắt, có hơi bị loạn nhịp, trái tim cô thình thịch biểu tình, mi mắt cụp sâu xuống, giống như nũng nịu, lại mang thiện ý van xin.
Vì thân phận anh đặc biệt, cho nên cô chưa muốn công khai quan hệ, bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Cô mới chỉ chập chững bước vào con đường biên kịch, dẫu biết kịch bản được lấy khung xương từ bộ truyện của cô, nhưng ai có thể đảm bảo, lúc cải biên cũng sẽ thành công được như tiểu thuyết chính tông.
Chưa kể tới việc, có biết bao nhiêu kẻ muốn lăm le soi mói đời tư của anh, sao cô nỡ để anh dính tới sacandal được. Cuộc đời nghệ sĩ, một khi đã dính tới thị phi, bất kể là xấu hay tốt, cũng đều bị treo thân mình trên ngọn cây đầy gió, có thể bị rớt xuống đáy vực bất cứ lúc nào. Vì vậy, kể từ khi yêu anh, cô đã xác định hi sinh bản thân mình, vì anh, vì tình yêu của chúng ta, vì tương lai sau này, cô nhất định sẽ nhẫn nại.
“Lục Mạc Khiên… sau này anh không chỉ phải diễn trước máy quay, mà sau hậu trường cũng phải khống chế cảm xúc của mình cho tốt. Không được để bất cứ ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta.”
Thấy anh vẫn im lặng, cô chủ động mở lời, đánh bay bầu không khí trầm mặc trước mắt, cánh tay cô nâng lên cao, ngón tay giữa làm trung tâm, chạm nhẹ tới chóp mũi cao ngất ngưởng của người đàn ông phổng phao phía đối diện, rung rinh rung rinh tạo ra một cảm giác ngọt ngào, hơi ấm mãnh liệt truyền tới trái tim anh.
“Lỡ như anh không làm được thì sao?”
Anh khom người, vòng tay ôm lấy thắt eo cô, ánh mắt tà khí lại chứa đầy độc dược, như mũi tên xuyên thẳng vào lòng cô.
“Chẳng phải anh là diễn viên sao? Cớ gì mà không làm được…”
Ấn đường trên vầng trán bướng bỉnh nhăn lại, ánh mắt Từ Tuyết Lộ sắc như dao, cứa ngang qua cổ anh, thẳng thắn đe doạ.
“Là bởi vì những cô gái kia chỉ là bạn diễn, không hề có tình cảm, nhưng với em thì khác, tình cảm dạt dào thì phải làm sao?”
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, nâng lên cao, chậm rãi đặt lên lồng ngực trái của mình. Thời điểm đó, anh như đứa trẻ con chính hiệu, đang ẩn mình trong dáng dấp người trưởng thành, thể xác cao lớn như thế kia, mà làm nũng chẳng khác gì đứa bé năm, sáu tuổi.
Dứt khoát rút tay ra, vỗ mạnh một cái lên ngực anh, đuôi mày cô nhướng cao, sắc mặt đọng lại chút âm trầm. “Anh đừng giở trò, tốt nhất nên ngoan ngoãn cho em.”
Tiến lên hai bước, thân ảnh anh như dã thú khát thịt đâm về phía cô, ánh mắt loé lên tia tà mị hung ác. Anh chầm chậm cúi đầu, lướt qua khung chân mày tăm tắp, tới sống mũi nhấp nhô, cuối cùng dừng lại trước cánh môi hoa đào hồng tươi xinh đẹp, nghiền ngẫm vài giây, tỏ ý sâu xa nói: “Anh có thể diễn cùng em, nhưng đừng để anh thấy em quá mức thân mật với người đàn ông khác, kể cả đạo diễn hay Thẩm Đa, đến lúc đó anh không chắc là mình có thể kiềm chế được cảm xúc đâu!”
Lòng loé lên tia run sợ, Từ Tuyết Lộ rất muốn tránh né, chỉ đáng tiếc xung quanh tứ phía đều bị hơi thở nam tính của anh vây hãm, không cách gì thoát ra được. “Như nào là quá mức thân mật?”
Anh cố ý ghé sát người cô hơn, trong mắt loé lên tia trêu chọc, giọng nói lạnh hẳn đi. “Ôm, nắm tay, khoảng cách phải đạt ở mức nửa mét, không được cười quá tươi, càng không được dùng mấy từ thân mật để gọi họ, những thứ đó chỉ thuộc về một mình anh.”
Tim Từ Tuyết Lộ thịch một tiếng như sấm đánh ngang đầu, đồng tử giãn tròn, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Lấy đâu ra lắm yêu cầu như thế? Em còn chưa nhắc tới việc anh thân mật với bạn diễn thì thôi, anh đừng có mà vô lý.”
“Anh vô lý…” Mùi vị đàn ông choàng ngập lấy sống mũi cô, như luồng khói độc xông vào tận lục phủ ngũ tạng, khiến cả người cô nóng ran. Đôi con ngươi đen huyền bí của anh, tựa hồ như hố tử thần, có thể nuốt chửng người đối diện bất cứ lúc nào. “Thật sự là anh vô lý sao?”
Áp lực dồn nén, khiến đầu óc Từ Tuyết Lộ trở nên hoảng loạn, cặp lông mày cương nghị dính chặt lấy nhau, muốn cười nhưng lại cười không nổi. “Không vô lý… không vô lý một chút nào cả…”
Cô thừa nhận, người đàn ông ấy khi đứng trên bàn đàm phán, không có gì ngoài khí thế, chính điều đó, đã đánh bại đối thủ thiếu đi sự tự tin như cô.
Trên người Lục Mạc Khiên mang hình hài của hai loài vật, một là loài rắn vô tình, hai là hồ ly giảo hoạt, bất kể ở trong hoàn cảnh nào, anh cũng đều không để lộ tâm tư, mà ở thời điểm hiện tại, anh trông giống hồ ly hơn.
“Anh Lục… phải tập trung rồi…” Giọng nói của Thẩm Đa vọng tới từ ngoài cửa, đánh bay đi bầu không khí nóng rực bên trong căn phòng, chết tiệt! Đến thật đúng lúc! Lục Mạc Khiên chỉ hận không thể lập tức táng cho Thẩm Đa một chuỳ, để hả cơn tức.
Thở dài một tiếng, Lục Mạc Khiên đứng thẳng người dậy, chừa ra không gian cho Từ Tuyết Lộ có thể thở, cô chớp lấy thời cơ, há miệng bơm oxy vào người.
“Cạch” lên một tiếng, cánh cửa mở toang, cả hai người đồng lúc bước ra, hai gương mặt đều chung một sắc thái ưng ửng đỏ, còn sót lại chút bối rối.
“Hai người vừa mới… làm chuyện mờ ám sao?” Thẩm Đa cười cười, cố ý thăm dò, anh ta liên tục đảo mắt qua lại giữa cô và anh, không muốn bỏ qua chút biểu tình nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!