Thẩm Đa cảm nhận được một lực sát thương vô cùng lớn đang dồn dập về phía mình, giống như bom đạn, có sức huỷ diệt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Không phải chứ anh Khiên, em không hứng thú với chị dâu đâu! Anh mà xuất hiện ở siêu thị chắc chắn sẽ bị fan chụp lén, không ổn đâu!”
“Vậy cậu đi một mình…” Âm sắc lạnh như băng, Lục Mạc Khiên rút tiền từ ví đưa vào tay Thẩm Đa, dứt khoát lại vô tình. Chừng đó đủ hiểu mức độ chiếm hữu của anh cao tới mức nào…
Mấp mé môi nhếch lên xuống liên tục, Thẩm Đa định nói gì đó, lại bị ánh mắt sắc như dao của Lục Mạc Khiên chặn họng.
Rắn rỏi nắm lòng bàn tay lại, Thẩm Đa tức tối trút giận lên xấp tiền, như muốn nhàu nát tất cả chúng.
“Không can tâm à…” Lục Mạc Khiên đá mày, sóng mắt âm trầm như nước, nhưng ẩn duật bao bão tố phong ba, khiến cả người Thẩm Đa truyền tới cảm giác âm lãnh.
“Đương nhiên là không phải… Tôi lập tức đi ngay.” Thẩm Đa cười cười, nụ cười ngắn và khan, sắc mặt anh ta đen như mây trời chuyển giông, tim truyền tới một tia nhiễu loạn, hai chân thoăn thoắt chạy đi, không dám ở lại thêm dù chỉ một giây.
Cánh cửa chính “rầm” lên một tiếng, căn nhà thênh thang chỉ còn lại hai người, Lục Mạc Khiên chầm chậm bước về phía Từ Tuyết Lộ, đôi mắt sâu như màn đêm vô tận nhìn cô, ẩn duật vô số tà niệm.
Cô lại ngang nhiên dám đi ra ngoài cùng người đàn ông khác ngay trước mắt anh sao?
Thân ảnh cao lớn càng lúc càng áp sát Từ Tuyết Lộ, khiến cô bị dồn nén vào tường, ánh mắt run rẩy ngước lên nhìn anh, cười cười hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Đánh giấu chủ quyền…” Đôi mắt sắc bén của Lục Mạc Khiên chằm chằm nhìn cô, ánh sáng vụt qua tia giảo hoạt, xen lẫn mùi tà khí nồng đậm, khiến thần thức người đối diện trở nên mờ mịt, không thể nào đoán nổi là anh đang muốn làm gì.
Linh tính mách bảo là cô đã chạm tới giới hạn của anh, khiêu khích bản năng chiếm hữu của anh, khiến anh mất kiểm soát.
Cảm giác âu lo trồi lên một dự cảm xấu, toàn thân Từ Tuyết Lộ mềm nhũn như không xương, thần trí mơ hồ như người phiêu diêu trong mộng, không cách gì lay tỉnh được.
Khuôn mặt tuấn duật cách cô một khoảng rất gần, đôi mắt sếch thâm thuý giãn to nhìn cô, con ngươi đen huyền bí của anh, ẩn duật chút nhu tình lại pha đuốc lửa giận. Cô trong mắt anh như viên pha lê lấp lánh, tuyệt nhiên không muốn nhiều người biết đến, càng không muốn ai có thể chạm vào.
Rung động tâm hồn, đầu lưỡi trở thành trung tâm, hai thể xác cuộn chặt vào nhau, mút mát làn môi mềm mại của đối phương, thi thoảng lại thả con rắn không đầu trong miệng ra trêu chọc.
Nụ hôn không cách gì dừng lại được, lúc mãnh liệt khi dịu dàng, lúc cuồng bạo xâm chiếm khi âu yếm vuốt ve, mỗi lần như thế, cô đều cảm thấy bản thân bị kích thích, không kìm nén được mà khao khát tiến sâu hơn về phía anh.
Hai con người, hai trái tim, hai hơi thở, như quyện lẫn vào nhau, hoà chung vào sinh mệnh của nhau, tạo nên một mối dung hoà trọn vẹn.
Buông cánh môi cô ra, anh thở gấp gáp, ánh mắt nhìn cô rực sáng như đuốc lửa, giọng nói dịu êm như tiếng đàn piano nốt trầm không ngân. “Từ nay về sau, em là của anh, anh là của em, anh không cho phép em ở riêng với người đàn ông khác.”
“Được… em đồng ý…” Mỉm cười nhẹ nhàng, nâng cánh tay lên cao, ngón tay trỏ làm trung tâm, chạm lên sống mũi cao ngất ngưởng của anh, ánh mắt cô thoạt qua tia trêu chọc.
Ba mươi phút sau, Thẩm Đa mua đồ quay trở về, trên tay xách túi lớn túi nhỏ, đi thẳng vào bếp, đặt xuống trên bồn rửa.
Khi anh ta định xắn tay áo lên vào việc, liền bị Lục Mạc Khiên tiến tới cản lại. “Còn thiếu rượu và nồi lẩu, cậu mau đi mua đi.”
“Rượu đã có sẵn trong tủ, nồi lẩu tôi cũng đã mua.” Thẩm Đa điềm tĩnh đáp, ánh mắt đảo qua lại giữ kệ tủ và giá bàn.
“Còn gói gia vị?” Lục Mạc Khiên nhíu mày hỏi tiếp.
“Đã có…” Mặt Thẩm Đa có chút thay đổi sắc thái, lòng trồi lên cảm giác khó hiểu.
“Tôi muốn uống cà phê, cậu đi mua đi.” Quân lệnh như sơn, ánh mắt Lục Mạc Khiên rắn như sắt, chắc nịch như ván đóng thuyền, chăm chăm nhìn Thẩm Đa, khiến anh ta bắt đầu linh cảm thấy điều kì bí.
Ngoài trời đang rất lạnh, từng cơn gió bấc thổi tới, hoa tuyết bay bay, phủ kín đầu.
Thẩm Đa run rẩy hoà mình vào trong cơn lạnh, thi thoảng thân thể mỏng mang lại rét run lên.
“Đây là mở tiệc ăn mừng hay là tiệc hành xác vậy…” Thở dài trong lòng, Thẩm Đa tự mình bất mãn, bao lâu nay lo chạy vạy cho sự vắng mặt của Lục Mạc Khiên đã đành, giờ đây khi anh đã trở lại Thẩm Đa được ăn nguyên combo giấm muối đậm đà.
Bóng dáng Thẩm Đa mờ nhạt dưới ánh đèn đường, hai tay khoanh tròn trước ngực, liên tục đi đi lại lại, cái lạnh dần thẩm thấu vào da thịt, khiến anh ta không ngừng run lên bần bật.
Mắt liên tục nhìn đồng hồ, Thẩm Đa cảm giác một phút trôi qua như một thế kỉ dài đằng đẵng.
Chẳng biết kiếp trước anh mắc nợ gì Lục Mạc Khiên mà kiếp này bị hành ra bã như này…!
Chờ mãi tới khi kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ mười lăm phút, đứng ngoài trời bốn mươi lăm phút, thân thể Thẩm Đa gần như sắp biến thành người tuyết, không thể chịu đựng thêm nữa, anh đành mặt dày chạy vào nhà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!