Sau một lúc im lặng, Từ Hi Du mở lời nói: “À phải rồi chị, hồi chiều em thấy anh rể không được khoẻ, chị thử tới thăm anh ấy xem thế nào.”
Từ Tuyết Lộ nóng bừng mặt đứng phắt dậy, vội vã chạy đi.
Hổn hển đứng trước cửa phòng khách sạn, Từ Tuyết Lộ gõ cửa ba tiếng liền, mấy giây sau, “cạch” lên một tiếng, cánh cửa mở toang.
“Anh có bị làm sao không? Bị ốm rồi à.” Từ Tuyết Lộ như thiêu thân lao tới phía Lục Mạc Khiên, theo bản năng anh đỡ lấy cô, gương mặt xuống sắc như chứa đầy tà khí.
“Sao… muộn như vậy rồi em còn tới…?” Lục Mạc Khiên cười, nụ cười ngượng mặt, lòng thoảng qua tia âu lo.
“Em tới chỗ bạn trai cũng phải có giờ giấc cơ à?” Vòng tay ôm lấy thắt eo anh, cô ngước mắt lên nhìn anh, cái nhìn quỷ dị lại chăm chăm.
“Mạc Khiên… em…”
“Cạch” lên một tiếng mở cửa, Trình Tĩnh Niên khoác trên mình chiếc áo sơ mi của anh, dài qua nửa đùi, tóc tai ướt nhoẹt, hình như là vừa tắm xong, dáng vẻ nai tơ kia, khiến cô chúa ghét.
Cô ta dừng tất cả những hành động khác lại, choàng chiếc khăn trắng qua cổ, cười cười nói: “Tuyết Lộ, sao chị cũng ở đây?”
Từ Tuyết Lộ chẳng hề bận tâm tới Trình Tĩnh Niên, cô sắc bén nhìn Lục Mạc Khiên, máu ồ ạt dồn lên tới não, trái tim thịch một tiếng đau điếng, cô cố cắn chặt cảm xúc lại và hỏi: “Anh giải thích sao về chuyện này?”
Trình Tĩnh Niên lanh chanh bước tới, diễn vẻ thú con bị thương cứ y như thật. “Chị Lộ, chị đừng hiểu nhầm anh Khiên, là em tự ý tìm tới đây, trên đường em bị cướp hết đồ, mất hết giấy tờ tuỳ thân, cho nên không thể thuê khách sạn được, mới phải nương nhờ anh ấy một đêm.”
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Từ Tuyết Lộ cười khảnh một cái, đúng là diễn viên, nét diễn chân thực quá mức. “Chỉ một đêm sao? Thế những đêm kế tiếp đây cô sẽ làm như thế nào?”
“Em chỉ là bị mất giấy tờ nên mới phải làm như vậy, chứ em cũng đâu có muốn.” Nói xong, Trình Tĩnh Niên lên rớt xuống những hàng nước mắt cá sấu đáng khinh, đáy mắt yếu ớt như thỏ con bị bắt nạt.
Bộ cô ta nghĩ là mình có thể qua mắt Từ Tuyết Lộ được sao?
Sai rồi, phụ nữ khi yêu thường rất nhạy cảm, giác quan thứ sáu hoạt động cực kì hiệu quả, chỉ cần sợt qua cũng đủ để cô hiểu hết chiêu trò của Trình Tĩnh Niên.
Không hé thêm nửa lời, Từ Tuyết Lộ trực tiếp quay lưng, đóng rầm cửa, rồi rời đi.
Lục Mạc Khiên cũng chạy đuổi theo ngay phía sau, anh nắm tay cô kéo lại. “Tuyết Lộ, nghe anh giải thích đã.”
Đứng sững sờ nhìn về trước, Từ Tuyết Lộ cố gắng để cảm xúc không lên tới thần kinh trung ương, vì cô biết rõ bản thân cô là người không giỏi khống chế hành vi khi tức giận, có thể sẽ gây nên chuyện động trời. “Có phải nếu như em không tới là anh sẽ không nói gì với em không?”
“Không phải…” Lục Mạc Khiến lắc đầu. “Anh định sớm mai rồi mới nói, sợ giờ này em đã ngủ rồi.”
Từ Tuyết Lộ đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn anh như chứa lửa, hừng hực khiến người anh nóng ran. “Nói thế là anh định đêm nay sẽ ở cùng cô ta.”
Lục Mạc Khiên nhẹ cúi thấp người, nắm lấy bàn tay còn lại của Từ Tuyết Lộ, giọng anh thành khẩn. “Giữa anh và cô ta thực sự không có gì.”
“Em biết.” Cô thản nhiên gật đầu. “Nhưng đó là suy nghĩ của anh, còn cô ta thì sao? Có nghĩ giống như vậy không? Anh thừa biết sự xuất hiện của cô ta ở đây tuyệt đối không phải tình cờ, mà còn cố ý giấu diếm em.”
“Nhưng mà anh cũng không thể để cô ấy ở ngoài đường được.” Lục Mạc Khiên hạ tông giọng xuống mức thấp nhất, lầm bầm đủ để cô nghe thấy.
Hung hăng dẫm mạnh lên mu bàn chân anh, cô trừng mắt lớn: “Thế anh quay về mà chăm sóc tốt cho cô ta đi.”
Đau đến tái mặt, nhưng hai bàn tay anh vẫn không nỡ buông ra, cắn răng cắn lợi suýt xoa, sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói được. “Là do anh, anh suy nghĩ không chu đáo.”
Cô chợt cúi mắt xuống, lông mi, tóc, đều rũ rượi theo, giống như cô đang gồng mình kìm nén cảm xúc vậy. “Bao giờ cũng thế, có phải anh thích tự làm theo ý mình lắm không?”
“Là sao?” Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, lồng ngực anh thình thịch như sóng vỗ.
“Anh nói với mẹ chuyện muốn đưa em đi có phải không?” Cô nghiêm túc hỏi.
“Phải…” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vì sao anh không nói trước với em một tiếng?”
Anh hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về nơi khác: “Vì anh sợ em không đồng ý.”
Lục Mạc Khiên biết, là anh đã sai, nhưng anh nóng ruột hơn ai hết, anh thật sự muốn cô ở bên cạnh mình.
Giống như muốn phát điên, Từ Tuyết Lộ thổi phù một hơi cực mạnh: “Sao anh biết được là em không đồng ý? Tại sao anh lại thích tự quyết định như thế? Em là bạn gái của anh, chứ không phải người máy mà phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Lục Mạc Khiên nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Anh không cố ý sắp xếp, chỉ là anh muốn em cùng anh quay về thôi!”
Từ Tuyết Lộ như không hề sợ hãi, sẵn sàng đáp lại ánh mắt anh. “Anh lấy tư cách gì mà can thiệp sâu vậy chứ?”
“Tư cách là người đàn ông của em.” Anh cố chấp khẳng định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!