Trong lòng Dương Nhiên vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể nói thẳng ra, một thoáng sau bà mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra được mấy câu chữ đầy khó khăn: “Con gái lớn rồi không thể giữ lại được.”
Bàn tay Dương Nhiên nâng lên trong không gian, chầm chậm chạm lên đỉnh đầu Từ Tuyết Lộ, xoa xoa nhẹ nhàng và âu yếm. “Nuôi con gái lớn khôn rồi sẽ thuộc về người ta.”
“…” Lần này thì Từ Tuyết Lộ đã thực sự hiểu, giọt nước mắt xót xa lăn dài trên đôi gò má lạnh tanh, lòng chợt thoáng qua tia mất mát. Đối với cô, tình yêu quan trọng, gia đình cũng quan trọng không kém, cho nên việc chọn lựa luôn là điều mà cô không muốn nhất. Thật không ngờ, nó lại xảy ra nhanh tới thế, hơn nữa, sự thật lại phũ phàng hơn những gì mà cô nghĩ.
Bất chợt một luồng hơi ấm thoáng qua, nhanh như chớp, Từ Hi Du đã ngồi xuống bên cạnh Từ Tuyết Lộ. “Chị à, khó khăn lắm chị mới có được tình yêu, nhất định đừng bỏ cuộc, em không muốn sau này chị phải hối hận.”
Đốt ngón tay của Từ Tuyết Lộ quắp lại, miết chặt lên làn da mềm nơi cánh tay kia, hốc mắt cô chua chua, giống như muốn khóc. “Ừm… chị biết rồi…” Sụt sịt mấy tiếng cô lại nói tiếp: “Nhưng mà con thật sự không nỡ rời xa ba mẹ và mấy em.”
Ánh mắt Dương Nghiên nhìn về xa xăm, thi thoảng lại căng giãn tròng mắt như muốn kìm nước mắt ngừng rơi.
“Mẹ biết là con không nỡ. Nhưng mà con đã thấy cặp mẹ con nào sống bên nhau mãi mãi chưa? Mẹ là người sinh ra các con, chăm bẵm cho các con từng chút một, chứng kiến sự trưởng thành của các con, đương nhiên mẹ hiểu rõ suy nghĩ và tính cách của các con. Ai rồi cũng thế, trải qua hết thời học sinh, đều sẽ phải trưởng thành, tới một ngày nào đó rồi cũng phải rời xa gia đình, như các con được gọi là đã quá muộn, có những đứa trẻ đã phải tự lập từ những năm mười tám hai mươi.”
Từ Hi Du và Từ Tuyết Lộ lặng im nhìn nhau, sống mũi cay cay, cổ họng ứ nghẹn không nói được nên lời.
Thấy vậy, Dương Nghiên bèn nói tiếp: “Hai mươi lăm tuổi mẹ kết hôn với ba con, nhỏ hơn Hi Du một tuổi, Tuyết Lộ ba tuổi. Khi ấy, nhà mình chẳng có gì, đến chỗ ở cũng là một căn nhà thuê nhỏ hẹp trên gác xếp, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, bố con lại thường xuyên phải ra ngoài làm việc, chỉ còn một mình mẹ quanh quẩn ở nhà, buồn hắt buồn hiu. Có những đêm mưa lớn, chiếc giường duy nhất mà chúng ta có bị ướt nhoẹt, ba mẹ chỉ đành nhường chỗ khô cho các con nằm, còn bản thân thì trải thảm dưới đất, thậm chí, ba con còn sợ các con ngủ quên sẽ lăn tới nơi ướt mưa, nên đã tình nguyện nằm ở chỗ ướt ấy. Cuộc sống cứ bình lặng như thế trôi qua, có những khi khó khăn chồng chất, nhưng ba mẹ chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ nhau, càng chưa từng hối hận, bởi vì, hôn nhân chính là thử thách của tình yêu, nếu như không cùng nhau vượt qua những ngày sóng gió, thì sao có thể hưởng trọn những tháng ngày bình yên.” Ánh mắt Dương Nghiên mờ tịt, như chìm trong hồi ức.
Khẽ lau đi giọt nước mắt trên hàng mi, rồi lại cười cười, Dương Nghiên nói tiếp: “Trên đời này có nhiều chuyện tưởng là nghịch lý nhưng lại hết sức có lý, con người ta sẽ thường nhớ tới những tháng ngày khổ tận cam lai, chứ chẳng hiếm ai nhớ đến ngày công thành danh toại cả. Vì thế Tuyết Lộ à, không ai sinh ra được phép lựa chọn xuất thân, nghề nghiệp nào cũng đáng quý, diễn viên thì sao, người nổi tiếng thì sao, chẳng phải vẫn là một con người bằng da bằng thịt thôi sao, hai con người yêu nhau thì có gì là sai, chỉ cần các con đủ lòng tin cho nhau, sẵn sàng cùng nhau đương đầu với bão tố, mẹ tin rằng sau những tháng ngày sóng quá qua đi, thì cầu vồng sẽ tới.”
Từ Hi Du nắm lấy tay Từ Tuyết Lộ tiếp lời mẹ: “Chị à, chị đã vì chúng em mà hi sinh quá nhiều rồi, giờ đây chị có quyền lựa chọn hạnh phúc. Dù chị ở xa hay gần, chỉ cần chị nói là chị cần thì em sẽ lập tức tới bên chị, nếu như có ai dám bắt nạt chị thì em sẽ là người đứng ra bảo vệ chị.”
Từ Tuyết Lộ rơi nước mắt như mưa, giọt nước mắt hạnh phúc, một giây sau liền bật cười thành tiếng: “Con bé này, sao hôm nay sến thế, làm chị nổi hết da gà lên rồi đây này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!