Kết thúc ba ngày nghỉ phép chớp nhoáng, Từ Tuyết Lộ đành dẫn theo Lục Mạc Khiên tới thành phố phía nam, nơi cô làm việc.
Công việc chính của cô là phiên dịch viên cho một công ty du lịch, ngoài ra, còn có nghề tay trái là kinh doanh online. Bởi vì thế, cô thường sẽ rất bận, thậm chí có những hôm, không có thời gian để ăn và ngủ.
Chứng kiến sự nhiệt huyết của cô, cùng sự yêu thích nơi này trong trái tim cô, anh thực sự không nỡ lòng nào bắt cô phải từ bỏ.
Lại không nỡ yêu xa, khoảng cách giữa anh và cô là nửa vòng Trái Đất, lúc cô buồn nhất, khi cô cần anh nhất, nhưng anh lại không thể lập tức có mặt, mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau, trò chuyện dăm ba câu trên điện thoại.
Vả lại, khi thấy Cao Triệt cứ bám riết lấy cô không buông, anh thực sự không yên tâm, không phải vì anh không tin tưởng bạn gái, mà là vì bản thân anh có tính chiếm hữu quá cao, anh muốn cô là của riêng anh, trái tim cô chỉ thuộc về một mình anh, không có bất cứ cơ hội nào cho kẻ khác.
Anh thực sự sợ, sợ mình bận tới mức không có thời gian để quan tâm cô, lúc ấy, cô sẽ dần cảm thấy chán chường thứ tình yêu hiện tại, cô không còn đủ kiên nhẫn để chờ anh, không đủ tự tin để bước tiếp, khi cô buồn lòng anh không thể ôm vào lòng, dần dần mối quan này sẽ rơi vào ngõ cụt.
Thời gian qua anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để hoà hợp với gia đình cô, như một người con rể tương lai bình thường, chứ không phải là minh tinh hay thần tượng.
Anh biết tự mình chặt gà, nhặt rau, biết uống bia, uống rượu nếp, cũng biết ăn những thức ăn bình dân, tất cả anh đều đã thử, những thứ mà trước kia anh chưa từng chạm tới.
Bố mẹ cô rất ấm áp và dễ gần, lại niềm nở, vì thế anh rất dễ hoà nhập vào cuộc sống của gia đình cô, họ cũng dần buông bỏ định kiến với người nổi tiếng, ủng hộ mối quan hệ giữa anh và cô.
Một đêm đông lạnh lẽo, những bông tuyết trắng tinh lất phất rơi, đọng lại thành những mảng dày dặn trên mái ngói đỏ tươi, thi thoảng có cơn gió luớt qua, thổi bay bay rũ xuống.
Từ Tuyết Lộ một tình ngồi ở ghế đá trước sân, tay chống cằm, đôi mắt long lanh ngẩng nhìn những vụn tuyết tinh khôi, làn môi hoa đào chúm chím cười.
Ban đêm, những hạt tuyết bị bóng đen phủ kín, khiến khoảnh không vốn đã lạnh lẽo và cô độc lại càng thêm quạnh hiu.
Thở dài thật sâu, Từ Tuyết Lộ ngẩn người ngắm nhìn bầu trời đen vô tận, bất chợt cảm thấy được cái áo khoác phủ lên vai mình, quay đầu lại nhìn thì chạm phải sự dịu dàng của Dương Nghiên.
“Mẹ… Sao mẹ lại ra đây?” Từ Tuyết Lộ cất tiếng hỏi, sắc âm mang một tia khàn khàn, lại hơi run run, có lẽ là do lạnh.
“Cũng lâu rồi mẹ con mình không nói chuyện với nhau! Nên mẹ muốn ngồi cùng con một lát.” Giọng Dương Nghiên trầm trầm, có phần trịnh trọng, như muốn thông báo điều gì đó.
Không biết sao Từ Tuyết Lộ lại cảm thấy hồi hộp, rất ít khi Dương Nghiên nói với cô như thế, tim cô càng đập càng nhanh. “Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ mẹ?”
“Cũng không có gì to tát cả.” Đôi bàn tay mẹ chợt nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn xa xăm. “Nhưng cũng không thể coi là không có việc gì.”
Từ Tuyết Lộ thở ra một hơi: “Mẹ mau nói đi, là việc gì?”
“Là chuyện của con.” Dương Nghiên hơi nghiêng người, dịch chuyển ánh mắt về phía con gái.
“Con sao?” Từ Tuyết Lộ chỉ vào mình, có mấy phần kinh ngạc, một giây sau, cô liền bật cười thành tiếng: “Con thì có chuyện gì chứ!”
Khoé mắt Dương Nghiên hơi cay cay, bà quay mặt sang nơi khác, như muốn tránh né ánh mắt của Từ Tuyết Lộ.
Sống trên đời hơn năm mươi năm, Dương Nghiên vẫn luôn thẳng thắn, chưa từng lừa gạt ai, lại càng chưa từng nịnh hót, nhưng lần này câu chữ đột nhiên lại bị nghẹn ngào.
Gió thổi tuyết bay, những bông tuyết trắng đọng lại trên mái tóc đen tuyền của Dương Nghiên.
Một thoáng sau, bà mới mở lời hỏi: “Con gái, con có định rời đi không?”
Mi tâm Từ Tuyết Lộ nhăn lại thành một nhúm, cô ngây người tại chỗ, như thể chưa tiêu hoá xong lời Dương Nghiên vừa nói.
Nói thật lòng, Dương Nghiên không nỡ rời xa con gái, nhưng, bà cũng không thể mãi bó buộc cô ở bên mình.
Nhiều năm qua, Từ Tuyết Lộ vẫn luôn thay ba mẹ gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình, là chị cả, cô luôn chịu mọi thiệt thòi, thà để bản thân nhịn ăn nhịn mặc nhưng vẫn luôn chăm lo cho em út chu toàn, quan tâm ba mẹ từng li từng tí.
Đứa con gái ngoan như thế, hiểu thảo như thế, sao Dương Nghiên lại không muốn giữ lại bên mình được chứ!
Nhưng bà không muốn mình là một người mẹ ích kỉ, càng không muốn con gái sau này sẽ phải hối hận, chỉ cần Từ Tuyết Lộ cảm thấy hạnh phúc, thì bà sẽ tôn trọng mọi sự lựa chọn của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!