Từ Tuyết Lộ nhìn không chuyển mắt, ánh mắt nhìn Lục Mạc Khiên mềm mại như một đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra giọt nước. Một lần nữa tim cô lại đập như sấm. Trong lồng ngực như có đoàn tàu lửa lăn qua, xình xịch muốn nổ cả lỗ tai ra ngoài.
Đại thần thực sự tới thăm cô, lại còn quắt mắt nhìn cô?
Cảm giác sung sướng như kiến tìm được tổ, ong tìm được hoa, tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ là cô không hiểu vì sao, đại thần cứ đứng mãi trước cửa, không bước tới gần, mà cũng chẳng rời đi. Anh như một cây tùng cô độc, hùng vĩ đến lạ thường, bất kể là đứng trên sân khấu lộng lẫy, hay đơn giản trong bộ thường phục đứng trước cánh cửa bình dân của bệnh viện, thì khí chất của anh vẫn ngời ngời quảng đại.
Trước tầm mắt đen tối, anh chỉ nhìn thấy một vầng sáng mãnh liệt, như sao đêm rực rỡ, giọi tới từ đôi mắt cô.
Có lẽ cô sẽ không biết, là anh mắc phải căn bệnh mê đôi mắt đẹp, nhất là những đôi mắt có hồn giống như cô.
Đôi mắt đen láy như chim ưng giữa bầu trời đêm, sáng lấp lánh như hàng ngàn vì sao tề tụ, sóng mắt trầm như nước, tạo nên một ánh mắt đơn thuần trong sáng, tựa hồ như bích ngọc có khả năng hút hồn đối phương.
Nếu là lúc ánh nắng ban mai chiếu vào, sẽ lấp lánh như hoa như ngọc.
Lục Mạc Khiên hơi cong khoé miệng, giống như vô tình, lại như cười như không. Giây phút bị đắm chìm trong thứ ánh sáng kì diệu ấy, khiến anh không tự chủ được cảm xúc của chính mình.
“Anh Lục, còn đứng ngây ra đó làm gì? Bảo là tới thăm người ta kia mà, mau vào đi.”
Từ phía sau vọng tới chất giọng nam âm trầm, một giây kế tiếp, Lục Mạc Khiên liền bị đẩy tới trước giường bệnh của Từ Tuyết Lộ.
Tim Lục Mạc Khiên đập nhanh hơn, trên bờ môi thoáng vụt qua một nụ cười, nhằm bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới mở lời chào hỏi. “Nhị vị tiểu thư…”
“Đại thần, sao anh lại tới đây?”
Thanh âm của Từ Tuyết Lộ mang một tia khàn khàn, khoé miệng nâng lên một đường cong rực rỡ, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thể che dấu hết sự bối rối khi đứng trước mặt thần tượng, trong lòng trăm mối tơ vò.
“Cô thấy tôi không nên tới sao?”
Lục Mạc Khiên thong dong kéo ghế ngồi xuống đối diện Từ Tuyết Lộ, khoảng cách gần tới mức, khiến cô cảm nhận được nhịp thở của anh. Nhưng thực kì lạ, lúc anh nói chuyện lại không hề nhìn vào mắt cô, cứ như thể đang lảng tránh điều gì đó, không lẽ cô đã làm gì sai rồi sao?
“Không… không có. Chỉ là em thấy không gian ở đây không thích hợp với một minh tinh như anh.”
Từ Tuyết Lộ méo miệng, cười một cách khó khăn, khuôn mặt kiều diễm nhăn nhúm lại, không phải vì không được thoải mái hay căng thẳng gì, mà là cô không rõ tại sao nam thần lại cố ý né ánh mắt cô như thế?
“Minh tinh cũng là người mà, không phải sao?” Anh nói bằng giọng mũi, giống như dòng nước va vào đá, trôi vào lòng Từ Tuyết Lộ, khiến nhịp thở của cô cũng bình thường đi không ít.
Sau một thoáng im lặng như tờ, Lục Mạc Khiên chợt lên tiếng hỏi: “Nói đi, cô cần gì?”
Câu hỏi vừa đột ngột lại không rõ ý khiến Từ Tuyết Lộ ngây người, cô chỉ đành mặt dày cầu cứu trợ lý của anh là Thẩm Đa.
Hiểu được ý, Thẩm Đa liền niềm nở cười tươi, giải thích giúp Từ Tuyết Lộ: “Ý của anh Lục là cô muốn anh ấy trả ơn như thế nào?”
Từ Tuyết Lộ chu môi thở phào, như ném được tản đá trĩu nặng trong lòng xuống. Có điều cô nào mong ước anh trả ơn gì, chỉ là tự nhiên trong lòng cảm thấy có lỗi, chữ ký đáng giá ngọc ngà của anh đã bị người ta vứt mất. “Em… không cần anh trả ơn gì cả. Dù sao vết thương của em cũng sắp lành rồi.”
Tuy cô có ơn đỡ cho đại thần một nhát dao, nhưng cô nào dám kể công. Huống hồ, mọi chuyện đều là do cô tự nguyện, chỉ cần anh vẫn an toàn, có thể tiếp tục toả sáng trên sân khấu là cô thấy mừng rồi. Còn về phần vết thương, nói không chừng hai tuần nửa tháng là sẽ lành ngay thôi! Cùng lắm cũng chỉ để lại vết sẹt to tướng trên ngực, không ảnh hưởng tới đầu là được, vì cô vẫn cần dùng cái đầu để kiếm cơm.
Cứ tưởng câu trả lời đó sẽ khiến Lục Mạc Khiên ưng ý, ai dè sắc mặt anh lại chẳng có vẻ gì là dễ nhìn, nói không chừng còn doạ người ta bạt vía.
Cô không nói gì sai mà? Biểu cảm như thế là có ý gì?
“Anh Lục, anh đừng có phơi ra bộ mặt như thế, người ta không biết còn tưởng là anh đang báo thù chứ chẳng phải báo ơn đâu!”
Thẩm Đa không nỡ nhìn mỹ nhân bị doạ sợ, liền lên tiếng giải vây, sau đó lại ân cần giải thích: “Thực ra anh Lục không muốn nợ nần ai, cho nên cô cứ thoải mái đưa ra yêu cầu đi, đừng khách khí.”
Mi tâm Từ Tuyết Lộ nhiu lại, lòng cô loé lên tia kì quái, trên đời này còn có khả năng ép buộc người ta đưa ra điều kiện sao? Đây nào phải báo ơn, là dùng hình bức cung mới đúng.
Vừa lúc đó, Từ Hi Du từ sau bước tới, vẻ mặt thần thần bí bí, hết đảo mắt nhìn Từ Tuyết Lộ rồi lại chuyển sang Lục Mạc Khiên, cuối cùng cong khoé môi lên như vừa cười, rồi hạ quyết tâm nói: “Lục tiên sinh, anh chắc là muốn trả ơn cho chị tôi chứ! Dù là điều kiện gì cũng được.”
Lục Mạc Khiên tỏ ra thiếu kiên nhẫn, không ngần ngại mà gật đầu ngay: “Đương nhiên.”
Từ Hi Du nhướng mày, gương mặt thanh tú hiện rõ sự ưng thuận, khẽ banh môi cười, như nụ hoa rực rỡ trước ánh nắng ban mai. “Thế anh cưới chị ấy đi. Dù sao trên người chị ấy cũng đã có một vết sẹo to tướng thế kia, sau này còn ai dám cưới nữa.”
Khuôn mặt Thẩm Đa lộ ra vẻ kì quái, giống như nghẹn cười. Cô gái nhỏ kia thật không biết trời cao đất dày là gì, lại hiển nhiên đưa ra yêu cầu lớn mạng tới thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!